Một cái bạt tai thình lình giáng xuống khiến không gian nhất thời tĩnh lặng.
Không ai nghĩ Lam Đình lại làm như vậy. Cô ta ra tay quá nhanh, căn bản mọi người đều không kịp phản ứng.
Cho tới khi tiếng bạt tai vang lên, mọi người mới biết cô ta đã ra tay.
Thi Tĩnh bị đánh một bên mặt, khóe môi xuất hiện vết máu, vị máu tanh cùng
vài sợi tóc còn vương bên miệng cô. Vết hằn đỏ bên miệng cô nhanh chóng
sưng lên.
Người hoàn hồn đầu tiên là Tiểu Cạn, cô tiến lên một
bước chắn trước mặt Thi Tĩnh hướng về Lam Đình mắng, “Cái cô này, sao cô có thể ra tay như vậy?”
Lam Đình khinh miệt liếc mắt nhìn Tiểu
Cạn, đẩy cô ra rồi tiến tới gần Thi Tĩnh nói, “Đừng cho là tôi không
biết cô là loại người gì. Cô muốn trèo lên giường của Vân Dật Bạch, còn
phải xem anh ấy có vui hay không!”
Lời này vừa nói ra, bác Hoàng và Tiểu Cạn thở dốc vì kinh ngạc đảo con mắt nhìn Thi Tĩnh.
Mặt Thi Tĩnh lúc trắng lúc xanh lóe tia giận, “Lam tiểu thư , xin cô hãy chịu trách nhiệm vì lời nói của mình!”
“Chịu trách nhiệm? Cô đáng cho tôi chịu trách nhiệm ư?” Lam Đình cười nhạo
một tiếng, cô ta to giọng đã thu hút sự chú ý của nhiều người. “Cô và
Vân Dật Bạch làm gì trong phòng còn cần tôi nói ra hay sao?” Lam Đình
gây sự.
Đối với Vân Dật Bạch, cô cảm thấy áy náy nên không tranh
chấp với anh. Mà Thi Tĩnh nhận thấy cô không phải người có thể để mặc
người ta chém giết.
Đưa tay lau đi vệt máu ở khóe miệng, cô giận
tái mặt, “Tôi còn không biết trong phòng tôi xảy ra việc gì. Lam tiểu
thư còn hiểu rõ căn phòng này hơn chủ nhân của nó là tôi đây sao? Xin
hỏi Lam tiểu thư, chuyện trong phòng tôi cô quan tâm làm gì?”
“Thi Tĩnh, vậy là cô đã thừa nhận rồi phải không?” Lam Đình chất vấn.
Thi Tĩnh nở nụ cười nhạt, “Lam tiểu thư, cô có tư cách gì mà hỏi tôi như vậy?” Cô chê cười.
“Tôi là vợ chưa cưới của Vân Dật Bạch!” Lam Đình ngẩng cao đầu khiêu khích nói.
“Thật sao!” Thi Tĩnh nhẹ nhành nói ra hai chữ, “Vậy chờ khi cô thành vợ của Vân Dật Bạch rồi hãy hỏi tôi!”
Là vợ chưa cưới sao? Đúng là một lý do thích đáng.
Lam Đình không ngờ cô lại không hề sợ hãi cô ta, sẵng giọng nói: “Cô không sợ tôi sẽ khiến Vân Dật Bạch bỏ cô sao?”
Nghe vậy, Thi Tĩnh ngửa đầu cười, “Ha, có thật không? Vậy tôi thật sự phải
cảm ơn cô rồi.” Cô cầu còn không được. Chỉ là cô không nghĩ Vân Dật Bạch sẽ đồng ý.
“Cô không sợ?”
“Tôi rất muốn rời khỏi đây, Lam tiểu thư, mời cô nhanh một chút giúp tôi một tay!” Thi Tĩnh hướng về phía cô cười mong đợi.
Lam Đình hơi khó hiểu. Cô để ý Vân Dật Bạch trong một bữa tiệc, biết anh
vẫn chưa có vợ, cô đã nhờ bố ra mặt giúp, cô biết Vân Dật Bạch là người
thông minh nhất định sẽ không cự tuyệt cô. Cô thừa dịp theo đuổi Vân Dật Bạch. Mà anh cũng không tỏ ra chán ghét cô. Nhưng đêm đó, cô đã thấy
Vân Dật Bạch cùng Thi Tĩnh hôn nhau trước cửa phòng.
Việc này với những gì cô biết không giống nhau. Nhìn thái độ của Vân Dật Bạch đối
với Thi Tĩnh, cô vẫn cho rằng anh không thích cô ấy. Điều này khiến cô
cảm thấy bất an.
Lam Đình vốn cho rằng Thi Tĩnh là một người phụ nữ
yếu đuối. Theo quan sát của cô, trong nhà này Thi Tĩnh rất ít khi lên
tiếng, trước mặt Vân Dật Bạch càng không phản đối điều gì. Cô sớm cho
rằng Thi Tĩnh là một cô gái vô hại.
Vậy mà, hiện tại không như thế. Cô có thể nhận ra lời Thi Tĩnh nói là thật.
“Cô thật sự cho rằng tôi không dám làm gì cô sao?” Lam Đình chợt bình tĩnh lại.
“Tôi chưa bao giờ nghĩ như vậy.” Thi Tĩnh ngừng lại. Cô không cho rằng Lam
Đình sẽ dễ dàng bỏ qua cho cô! Nhưng lời cần nói cô nhất định phải nói.
“Lam tiểu thư, mọi người ở đây cũng chỉ vì cuộc sống của mình mà bán sức lao động, nhưng họ không bán nhân cách. Bọn họ không nhất định phải khúm
núm với cô chờ cô rủ lòng thương. Nhất là, cô còn chưa phải chủ nhân của nơi này, cô không có quyền chỉ trích tất cả mọi người ở đây! Nhiều
nhất, cô chỉ là một vị khách mà thôi!”
Dứt lời, bác Hoàng và Tiểu Cạn hơi bất ngờ nhìn Thi Tĩnh. Họ đã ở với Thi Tĩnh một thời gian
nhưng đây là lần đầu tiên họ thấy Thi Tĩnh ra mặt như vậy.
“Nói rất hay!”
Bỗng ở cửa truyền tới một tràng vỗ tay cùng với giọng nói trầm khẽ cười.