Dưới sự kiên trì của Vân Dật Bạch, mẹ anh được đưa đến bệnh viện làm kiểm tra cặn kẽ. Kết quả kiểm tra cho biết trí nhớ trong mấy năm nay đều mất hết, ngoài ra không có bất kỳ vấn đề gì. Điều này khiến Vân Dật Bạch thở phào nhẹ nhõm.
“Liệu tinh thần có bất thường trở lại không?” Đây là vấn đề Vân Dật Bạch quan tâm nhất.
“Tôi không thể bảo đảm. Trước mắt thì không có vấn đề gì!” Lộ Dịch Nhiên xem qua báo cáo rồi nói, “Chẳng qua về trí nhớ, còn phải xem sau này!”
“Tôi biết rồi!”
Không một ai từng nghĩ. Sau một hồi khiếp sợ, bệnh tình của mẹ lại có chuyển biến tốt như vậy. Vân Dật Bạch biết mình không nên quá tham lam. Đối với sự si ngốc cùng chấp nhất ba năm qua, tình trạng bây giờ của mẹ đã là rất tốt rồi. Anh không nên đòi hỏi quá nhiều đối với sự bình phục của mẹ.
“Anh Vân, thực ra tình trạng của dì giờ đã tốt lắm rồi. Còn cần điều trị nữa à?”
“Không cần!” Vân Dật Bạch từ chối, “Cám ơn cậu, Dịch Nhiên. Tôi đi trước!”
Nhìn theo hướng anh rời đi, trên mặt Lộ Dịch Nhiên không hiện rõ cảm xúc, con ngươi chợt lóe trong nhất thời rồi biến mất.
Từ bệnh viện về đến nhà, Thi Tĩnh vẫn không lên tiếng. Không phải cô nên thấy vui mừng sao? Tại sao bây giờ, cô lại không biết nên làm gì?
Đờ đẫn ngồi trên xe chờ Vân Dật Bạch, chợt bên cửa xe truyền đến từng đợt tiếng gõ, nhìn về hướng phát ra âm thanh cô nhìn thấy một khuôn mặt quen thuộc.
Giọng mẹ Vân ôn hòa xa cách, “Cô gái này, là Thi tiểu thư có phải không?”
Thi Tĩnh gật đầu một cái.
“Thi tiểu thư, mời xuống cho! Biết đâu ông ấy có chuyện quan trọng gì?”
“Cảm ơn!” Thi Tĩnh khẽ cảm ơn. Bây giờ đối với cô mẹ Vân luôn lạnh nhạt xa cách như vậy. Khí chất cao quý của bà khiến cô cảm thấy khó lại gần.
Mở cửa xe hai chân đứng lại, giây kế tiếp Thi Tĩnh liền bị lôi xuống, dưới chân lảo đảo rồi cô nhanh chóng ổn định lại. Ngước mắt nhìn người vừa tới, đôi môi đỏ hé mở, “Ba!”
Không sai, người vừa gõ cửa xe không ai khác chính là bố của Thi Tĩnh. Nói đến, cũng đã mấy tháng cô không gặp lại bố mình. Ông có phần chật vật hơn trước!
Bố của Thi Tĩnh, Thi Vĩnh Thành trên mặt nhếch nhác chứa đầy mệt mỏi, cặp mắt chứa tia máu giống như đã lâu lắm rồi chưa được nghỉ ngơi đầy đủ.
“Ba, ba làm sao vậy…”
“Tiểu Tĩnh à, con nhất định phải giúp ba.” Giữ chặt lấy tay con gái, lời nói của Thi Vĩnh Thành có chút kích động.
“Ba, ba đừng vội, trước tiên hãy cho con biết đã có chuyện gì xảy ra.” Cô vội vàng hỏi.
“Tiểu Tĩnh, ba… ba nghĩ…”
“Nghĩ cái gì?” Âm thanh trầm thấp từ sau lưng Thi Tĩnh vang lên. Không biết Vân Dật Bạch đã đứng sau lưng Thi Tĩnh từ lúc nào, anh nhìn ra sự lo lắng của Thi Vĩnh Thành.
Mới nhìn thấy Vân Dật Bạch, trong nháy mắt sắc mặt Thi Vĩnh Thành tràn đầy băn khoăn lo lắng.
Thi Tĩnh quay đầu lại, “Tôi muốn nói chuyện riêng với ba không được sao?”
“Nói gì? Nói ông ta hôm nay thua bao nhiêu à? Bị người ta đòi nợ thế nào? Hay là nói hôm nay không có đủ tiền. Hay để ta cho ông một ít?” Vân Dật Bạch giễu cợt nhìn Thi Vĩnh Thành.
Sắc mặt người đứng sau tái nhợt vô sắc.
Ngược lại, Thi Tĩnh trợn to hai mắt, “Ba? Ba đánh bạc à? Ba lấy tiền ở đâu ra?”
“Là… là…”
“Là tôi cho!” Vân Dật Bạch lạnh giọng trả lời.
“Là anh? Tại sao anh lại cho ba tôi tiền?” Thi Tĩnh không hiểu.
Vân Dật Bạch liền trợn trắng mắt. Người phụ nữ này thực sự cho rằng, anh là kẻ máu lạnh dùng người bố để buộc cô ký vào bản hợp đồng hay sao? Sau đó, anh cũng đã đưa cho Thi Vĩnh Thành một khoản tiền đấy thôi.
Có một khoản tiền từ trên trời rơi xuống đã khiến một người đàng hoàng như Thi Vĩnh Thành hoa mắt trở thành một kẻ dính vào cờ bạc!