Tiếng rên rỉ của ba gã dưới chân bị lấn áp trong tiếng nhạc huyên náo.
Theo bản năng, Thi Tĩnh co người lại trốn sau lưng Phong Linh, trong lòng có chút ảo não.
Tại sao Vân Dật Bạch lại ở chỗ này? Không phải anh ta đi xã giao sao?
Bộ dạng trốn trốn tránh tránh của cô không thoát được ánh mắt của Vân Dật Bạch, gương mặt tuấn tú lạnh lùng nhìn chằm chằm Phong Linh. Người phía trước dịch người sang, khiến bóng dáng Thi Tĩnh lọt vào tầm mắt của mọi người.
Cô giống như một đứa trẻ làm gì sai, tay chân trở nên luống cuống, lo lắng, đứng tại chỗ không dám nhìn thẳng vào mắt Vân Dật Bạch.
Vân Dật Bạch tức giận, nhưng anh không biết sự tức giận này đến từ đâu. Khi thấy bạn mình đang ra tay, anh rời khỏi chỗ họp đến giúp một tay, khi đi đến trung tâm đám đông nhìn thấy người đứng ở đấy khiến anh cảm thấy kinh ngạc.
Lúc này, gương mặt tuấn tú trở nên bình tĩnh như sắp có bão, âm thanh lạnh nhạt vang lên, “Lại đây!”
Âm thanh không lớn, đủ để Thi Tĩnh đứng cách mấy bước nghe rõ từng chữ.
Đôi mắt to nhìn xung quanh, tìm kiếm đường để chạy trốn. Đáng tiếc ở đây vừa có xung đột, mọi người đã kéo đến, cô căn bản là không có đường để chạy.
Ngước nhìn Vân Dật Bạch đứng gần đấy, cô không biết lúc này mình rời đi liệu có được hay không.
“Cô dám!” Hai chữ rõ ràng vang lên bên tai.
Theo bản năng, Thi Tĩnh ngẩng đầu lên sau đó xoay người đi.
Kế hoạch không thành, một lực từ bên kia kéo cô lại, cứ như vậy cô va phải bức tường thịt. Cảm giác căng thẳng bên eo, một cánh tay cứng rắn giữ trên eo cô, nháy mắt toàn thân Thi Tĩnh căng thẳng nhìn Vân Dật Bạch bên cạnh.
“À? Tôi không quen anh!” Những lời này, cô không kịp suy nghĩ đã thốt lên.
Lời vừa nói xong, trong nháy mắt mặt Vân Dật Bạch xám ngắt, thiếu chút nữa Thi Tĩnh khóc trước mặt anh.
“Cô thử nói lại lần nữa xem?” Vân Dật Bạch trầm giọng gằn từng chữ.
Toàn thân Thi Tĩnh run lên như có một trận gió lạnh truyền tới từ sau lưng, khóe miệng giật giật. Được rồi, cô không có gan, không dám nói lại!
“Làm thế nào cô biết tôi ở chỗ này?”
Anh trợn mắt nhìn cô, một tay giữ chặt cô ở bên cạnh, lướt nhìn qua Phong Linh.
“Anh... anh Vân, em...” Đôi mắt lạnh hướng tới cô, Phong Linh lắp ba lắp bắp nói không thành lời.
Anh không trách Phong Linh, nhận thấy ánh mắt của Lăng Thiếu Dương, anh ra dấu cho biết mình vẫn ổn. Sau đó Vân Dật Bạch liền lôi kéo Thi Tĩnh đi về một hướng khác.
Quán rượu không chỉ là chỗ để cho mọi người thư giãn giải trí mà còn là nơi được nhiều người thích đến để bàn chuyện công một cách thoải mái. Vân Dật Bạch không phải người thích vậy. Nhưng, đối với khách hàng, là một thương nhân lúc cần thiết anh vẫn phải chiều theo.
Hôm nay khách hàng nói muốn tới đây thư giãn, anh liền lôi kéo Lăng Thiếu Dương đến cùng. Không ngờ anh lại gặp một người mà đáng lẽ không nên xuất hiện ở đây.
Cho đến khi bị Vân Dật Bạch lôi đi Thi Tĩnh cũng không biết tại sao Lăng Thiếu Dương lại phát hiện ra bọn họ. Chợt cô nhớ đến cuộc nói chuyện giữa cô và mẹ Vân, cô giùng giằng muốn rút tay ra khỏi tay anh, lại thấy anh càng giữ chặt hơn, mặt lạnh nhìn chằm chằm vào mắt cô nói, “Ngồi yên ở đây, không được nhúc nhích!” Đợi anh giải quyết nốt công việc.
Thi Tĩnh mấp máy môi như muốn nói gì thì thấy anh quay sang nói chuyện với người khác nên cô đành thôi.
Sao cô có thể xui xẻo như vậy, sao có thể gặp anh như vậy!
Nghe Vân Dật Bạch nói chuyện với người kia, nói được mấy câu Thi Tĩnh liền hiểu được. Căn bản người kia không muốn nói chuyện công việc với Vân Dật Bạch, ánh mắt ông ta dán lên người cô gái trên sàn nhảy. Ánh mắt thể hiện sự thèm thuồng rõ rành rành.