“Tôi thật sự là người của Vân gia, tôi có chuyện muốn gặp tổng giám đốc của các cô, làm phiền cô thông báo một tiếng!” Đứng trước sảnh lớn Vân thị, Thi Tĩnh không biết cô đã giải thích như vậy bao nhiêu lần rồi.
“Thật xin lỗi tiểu thư, cô không có hẹn trước nên chúng tôi không thể giúp cô thông báo được!” Cô tiếp tân xinh đẹp không nhịn được nhìn Thi Tĩnh, nụ cười hoàn mỹ đã có chút mất kiên nhẫn.
“Nhưng tôi có việc gấp, tôi...”
“Tiểu thư, cô không có hẹn trước nên thật sự chúng tôi không thể để cô lên.”
“Vậy cô giúp tôi gọi một cuộc điện thoại, như vậy cũng không được à?”
“Tiểu thư, cô đừng gây cản trở cho chúng tôi được không? Tôi còn rất nhiều việc phải làm!” Cô tiếp tân không để ý tới cô nữa.
Thi Tĩnh nhìn cô tiếp tân đang bận rộn với công việc, nhất thời cô không biết phải làm gì. Nhìn đại sảnh rộng lớn, cô quyết định sẽ đợi ở đây. Hôm nay, cô nhất định phải nói rõ chuyện này với Vân Dật Bạch.
Từng tốp người đi qua đi lại, hết tốp này đến tốp khác, kim đồng hồ cũng quay từng vòng từng vòng.
“Phát cái này cho mọi người. Đợi lát tôi quay lại rồi chúng ta sẽ bắt đầu họp. Còn nữa...” cửa thang máy vừa mở. Vân Dật Bạch nhanh chóng phân phó công việc cho mọi người trong thời gian anh không ở đây.
Sau lưng, thư ký và các nhân viên cấp cao liên tục gật đầu đáp ứng.
“Còn nữa, trước khi tôi trở về, tôi muốn xem kết quả thảo luận của chúng ta hôm nay!” Mắt nhìn thẳng, anh cất bước đi tới trước cửa xe, anh hoàn toàn không để ý thấy sự có mặt của Thi Tĩnh.
“Vân Dật Bạch.” Thi Tĩnh chưa bao giờ hy vọng Vân Dật Bạch sẽ để ý thấy cô. Cho nên, khi vừa thấy anh xuất hiện cô lập tức lên tiếng.
Giọng nói quen thuộc khiến Vân Dật Bạch phải quay người lại. Khi thấy người không nên có mặt ở đây chân mày anh nhíu lại, “Tại sao cô lại ở đây?”
“Tôi có chuyện muốn nói với anh!” Luống cuống đứng một chỗ, lúc này cô mới để ý thấy bọn họ đang là tâm điểm của mọi người.
Mà cô tiếp tân ngăn cản Thi Tĩnh lúc trước thấy màn vừa rồi cũng có chút kinh ngạc nhìn Thi Tĩnh.
“Cô đi theo tôi!” Đưa mắt nhìn bốn hướng, Vân Dật Bạch đưa tay lôi cô đi đồng thời nói với thư ký đằng sau, “Cô đi làm việc đi!”
Dưới ánh mắt nóng bỏng của mọi người, Thi Tĩnh bị nhét vào xe rời khỏi công ty.
“Có chuyện gì?” Anh thật bất ngờ khi thấy Thi Tĩnh ở công ty, nhất là lúc rời đi sáng nay không khí giữa bọn họ không tốt.
“Tôi không quấy rầy anh đấy chứ?” Cô để ý thấy từ khi lên xe anh luôn xem tài liệu, không khỏi có chút xấu hổ.
“Đã đến đây rồi, có gì thì cô nói mau đi!” Ánh mắt anh vẫn không rời khỏi tài liệu, Vân Dật Bạch chuyên tâm nói.
“Tôi muốn nói nếu giờ mẹ Vân không cần tôi nữa, liệu tôi có thể...”
Nói còn chưa dứt lời chợt nghe bộp một tiếng, Vân Dật Bạch đang chuyên tâm vào công việc quay đầu lại lãnh nịnh nhìn cô chằm chằm.
Vân Dật Bạch nói, “Những lời tôi nói sáng nay vẫn chưa đủ rõ ràng hay sao?”
Thi Tĩnh vội vàng lắc đầu, “Tôi ở lại đấy sẽ khiến mẹ Vân cảm thấy không vui. Hơn ai khác anh phải là người hiểu rõ điều này nhất!” Cô không tin anh không nhận ra thái độ của mẹ Vân.
“Nếu mọi chuyện dễ dàng như vậy, tôi cần gì phải tốn nhiều công sức như vậy?”
“Nhưng...”
“Thi Tĩnh, tôi nghĩ cô phải hiểu rõ. Mặc kệ trước đây bệnh tình của mẹ tôi như thế nào, cô đều phải ở cạnh bên bà. Cô không có quyền được lựa chọn! Nhân tiện chúng ta cũng nên nói qua về vấn đề này!” Vân Dật Bạch cau mày nói.
Điều này Thi Tĩnh biết. Trầm mặc một lúc cô thì thào nói, “Cho dù mẹ anh và vị hôn thê của anh thấy không vui sao?”
“Ai nói với cô tôi đã có hôn thê?” Sắc mặt Vân Dật Bạch nghiêm nghị, lo lắng nhìn cô.
“Không ai nói với tôi. Nhưng tôi không muốn gây phiền phức cho anh. Hình như mẹ Vân đang hiểu lầm quan hệ giữa tôi và anh!”
“Hiểu lầm thì hiểu lầm!”
“Nhưng...”
“Nếu chuyện cô muốn nói là chuyện này, thì mọi chuyện chấm dứt ở đây, tôi còn có việc quan trọng hơn phải làm. Chờ tôi trở về rồi nói!” Không để cô có cơ hội nói tiếp, Vân Dật Bạch lạnh lùng cắt ngang.
“ Mẹ anh...”
“Tôi nói là dừng ở đây!” Một ánh mắt lạnh quét qua. Thi Tĩnh chỉ có thể trầm mặc.