Hào Môn Tuyệt Luyến: Tổng Giám Đốc Không Yêu Vẫn Cưỡng Ép

Chương 64: Không có sự cho phép của con, cô ta đâu có quyền rời khỏi đây



Mặc dù đã trực tiếp cự tuyệt những lời Thi Tĩnh nói, nhưng những lời cô nói vẫn còn luẩn quẩn trong đầu khiến Vân Dật Bạch không thể xua đi được.

Lặng lẽ thở dài, thả tài liệu và bút xuống bàn. Anh thả lỏng cơ thể, đặt cả người trên ghế da chậm rãi nhắm mắt lại.

Thi Tĩnh nói không sai, sau khi mẹ anh tỉnh táo trở lại thì không thích cô. Có lẽ trong tiềm thức bà vẫn nhớ Thi Tĩnh là cô gái đã hại chết Dật Thanh, bà không thể chấp nhận được điều này. Mặc dù bà không nói rõ, nhưng từ việc bà luôn muốn Thi Tĩnh rời đi mà nói, mẹ anh thật sự không thích cô.

Cứ như vậy để cô đi sao?! Tại sao từ tận đáylòng anh luôn có một âm thanh chống lại ý niệm này? Vân Dật Bạch từ từ mở mắt ra, trong con ngươi chứa một tia mờ mịt.

Bệnh của mẹ đã khỏi, mặc dù vẫn chưa hoàn toàn, nhưng so với trước kia như vậy là tốt lắm rồi. Bà đã bắt đầu tiếp nhận sự thật là Dật Thanh đã mất, để bắt đầu một cuộc sống mới rồi. Về lý mà nói, đối với anh Thi Tĩnh không còn cần thiết nữa. Anh sẽ để cô đi sao?

Vô thức nhìn màn hình điện thoại, bên trong phòng làm việc yên tĩnh khiến mọi âm thanh trở nên rõ ràng.

Điện thoại trong tay chợt rung nhẹ, đưa suy nghĩ của anh trở về với thực tại. Nhìn lướt qua màn hình hiển thị, Vân Dật Bạch nhíu chặt lông mày, tay cầm chặt điện thoại có chút chần chờ.

Một giây trước khi bên kia tắt máy anh nhận điện thoại, “Vân Dật Bạch nghe!”

Giọng nói công thức hóa khiến đối phương chần chờ trong giây lát mới lên tiếng, “Là tôi.”

Âm thanh quen thuộc từ bên kia điện thoại truyền đến, ngón tay Vân Dật Bạch nắm chặt điện thoại, sắc mặt không đổi nói, “Có chuyện gì sao?”

Mấy phút sau, Vân Dật Bạch ngồi trong xe, một tay giữ tay lái một tay đặt ngoài cửa xe, mặt trầm lại không biết đang nghĩ gì. Sau đấy, anh khởi động xe rời khỏi công ty.

Vừa vào tới cửa, Vân Dật Bạch liền gọi bác Hoàng đến, “Gọi Thi Tĩnh xuống gặp tôi.”

Chợt thấy cậu chủ trở về, bác Hoàng bị dọa sợ trả lời ngay, “Thi tiểu thư ra ngoài vẫn chưa về!”

Chợt dừng bước, Vân Dật Bạch quay đầu lại, “Vẫn chưa trở về?!”Anh đưa tay lên nhìn đồng hồ, từ lúc bọn họ gặp nhau đến giờ, đã qua ba tiếng rồi, sao cô vẫn còn chưa về?!

Sắc mặt anh trầm xuống, quay người đi về hướng cửa.

“Đứng lại! Con muốn đi đâu?” Nghe thấy tiếng anh, mẹ Vân vội gọi lại giữ bước chân anh.

Xoay người đối diện với ánh mắt của mẹ, hiển nhiên anh cũng nhìn thấy Dương Chi La đứng ngay sau lưng mẹ. Ánh mắt sâu thẳm thu lại, vội lên tiếng, “Tìm người.”

Thi Tĩnh, cô thật to gan, cô dám chạy à?

Hiện tại Vân Dật Bạch chỉ nghĩ đến việc tìm Thi Tĩnh về để trút cơn giận.

“Có lẽ Thi tiểu thư thấy sống ở đây không hợp nên rời khỏi đây rồi!”

“Không có sự cho phép của con, cô ta đâu có quyền rời khỏi đây!” Vân Dật Bạch cả giận nói. Cô muốn rời khỏi đây thì phải xem xem anh có đồng ý hay không!

Người nói vô tâm kẻ nghe hữu ý.

Lời nói của Vân Dật Bạch vào tai mẹ Vân và Dương Chi La tự nhiên lại có ý khác.

Sắc mặt mẹ Vân duy trì được một lúc thì sa sầm lại. Mà Dương Chi La cũng đã nắm chặt bàn tay.

Sải bước đi về hướng xe, trong lòng Vân Dật Bạch lúc này trở nên âm trầm, chuyện Thi Tĩnh bỏ đi đã khiến cơn thịnh nộ trong anh dâng lên.

Khởi động xe muốn đi, lại thấy mẹ Vân chặn ở phía trước.

Mẹ Vân đứng cản trước đầu xe anh nói, “Mẹ không cho phép con đi đâu hết!”

“Mẹ, rốt cuộc mẹ muốn làm gì?”

“Chi La mới là người mà con cần quan tâm.” Mẹ Vân bình thản nói.

“Việc này đợi bao giờ con về rồi nói sau.”

“Không được, chỉ một cô Thi Tĩnh đã khiến con trở nên như vậy, vậy mà con còn nói con và cô ta không có chuyện gì?!” Mẹ Vân không vui khẽ nhíu mày. Lần này bà khẳng định những gì mình đã làm là đúng.

Thi tĩnh và Dật Bạch... ... tuyệt đối không thể ở cùng nhau. Tuyệt đối không!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.