Lời của mẹ Vân khiến Vân Dật Bạch nhíu chặt lông mày, không vui nói, “Mẹ, đây là hai việc khác nhau!”
“Tại sao lại là hai việc khác nhau? Vừa nghe tin về Thi Tĩnh con liền bỏ lại mẹ và vị hôn thê của mình. Con bảo mẹ nên nghĩ như thế nào đây?” Mẹ Vân đứng trước cửa xe nhìn con trai, bình tĩnh nói.
Trước kia có thể nói là do bà hoài nghi quan hệ của hai người, vậy bây giờ căn bản đã có thể khẳng định, bà không hề hiểu nhầm quan hệ giữa hai người.
“Giữa con và Thi Tĩnh không phải như mọi người nghĩ ...”
“Làm sao con biết được mọi người đang nghĩ gì?”
“Mẹ ...”
Một phen mở cửa xe của anh, mẹ Vân nắm cánh tay Vân Dật Bạch muốn kéo anh ra ngoài.
Dưới sức lực kéo ra cửa xe của mẹ, Vân Dật Bạch hơi thu lại mày kiếm đang nhíu chặt.
“Hôm nay con không được đi đâu hết, ở nhà cùng mẹ và Chi La.” Mẹ Vân cứng rắn nói, bá đạo kéo người đến trước mặt Dương Chi La.
Trong khoảnh khắc tầm mắt hai người gặp nhau, từng kỷ niệm đã có cùng nhau nháy mắt ùa về trong đầu.
Hài lòng, vui thích, đau đớn, khổ sở, giống như một thước phim lướt qua trước mắt họ. Trong nhất thời, cả hai đều trầm mặc.
Mẹ Vân nhiệt tình lôi kéo hai người vào nhà, một nam một nữ không ai chịu mở miệng.
Ngồi đối diện với nhau, cả hai người đều không ai chịu mở miệng nói chuyện. Thấy vậy mẹ Vân liền để lại phòng khách cho hai người hàn huyên.
Lúc này hai người mới nghiêm túc đánh giá lẫn nhau sau lần đầu tiên gặp.
Sau khi thấy sự xuất hiện của Phong Linh, Vân Dật Bạch liền biết sớm muộn gì cũng có ngày gặp mặt cô, chỉ là sớm hay muộn. Thận trọng nghĩ lại, giữa bọn họ cũng đã ba năm rồi không gặp. Tình cảm vài chục năm đến cuối cùng lại trở thành người lạ. Cho dù Vân Dật Bạch lãnh khốc vô tình thế nào, khi gặp lại cô trong lòng cũng không thể tỏ ra không có bất kỳ việc gì.
Trong lòng Dương Chi La cũng có cảm xúc tương tự. Ba năm không gặp, người đàn ông thẳng thắn khi nào giờ đã trở thành một người đàn ông với đôi mắt thâm trầm, mặt không đổi sắc. Cô đã sớm nghe về chuyện của Vân gia mấy năm gần đây. Cũng đã hiểu rõ.
Ba năm qua, bên cạnh cô chưa từng thiếu đàn ông theo đuổi, nhưng đại đa số đều để thỏa mãn nhu cầu, thỏa mãn ham muốn để rồi đều chia tay trong đau buồn. Đàn ông, đối với cô mà nói, cũng không phải chuyện gì khó khăn.
Thế nhưng, chỉ có người đàn ông này đối xử với cô thật lòng, xuất phát từ nội tâm mà làm bạn đã nhiều năm. Cô đã không còn trẻ, trong kế hoạch của cuộc đời vừa vặn có ý định kết hôn sinh con. Mà người đàn ông mà cô lưu tâm. Hẳn sẽ không khước từ mới phải.
Nghĩ đến đây, cô liền đánh vỡ sự trầm mặc giữa hai người. Giả bộ thoải mái mở miệng, “Dật Bạch, đã lâu không gặp!”
Tại sao cô ta có thể bình tĩnh như vậy nói câu đó với mình?
Vân Dật Bạch cười lạnh một tiếng, thầm mắng sự kỳ vọng của mình. Giống như bất thình lình, mọi thứ từng trải qua tựa như sớm đã hóa thành mây khói. Đã sớm không còn quan tâm cái gì rồi.
“Dương tiểu thư, đã lâu không gặp!”
Ba chữ Dương tiểu thư trong nháy mắt khiến vẻ thoải mái giả tạo trên mặt Dương Chi La trở nên cứng đờ, chỉ vẻn vẹn trong nháy mắt rất nhanh đã bị cô đè xuống. Vẽ ra một nụ cười xán lạn, cô cười khẽ, “Dật Bạch, cần gì phải nói khách khí như vậy, chúng ta xa lạ đến vậy sao?” Cô không khỏi ủy khuất nhìn anh với ánh mắt ngày xưa.
Khẽ cười lạnh trong lòng, Vân Dật Bạch nhếch môi, “Dương tiểu thư hy vọng tôi sẽ nói thế nào?”
“Dật Bạch, chuyện năm đó ...”
Nhanh chóng cắt đứt lời Dương Chi La, Vân Dật Bạch sửa sang lại trang phục trên người, trầm giọng nói, “Thật xin lỗi, Dương tiểu thư. Nếu không còn chuyện gì thì tôi tới công ty. Cảm ơn cô đã tốn công chăm sóc mẹ tôi, các người cứ tiếp tục!”
Anh, hiện tại muốn đưa người phụ nữ đang bỏ trốn kia bắt về!