Mười triệu?! Không phải là một trăm vạn, mà là mười triệu!!
Mười triệu, đối với cô mà nói, đây chính là một con số thiên văn, cả đời này cô cũng chưa từng nghĩ tới, cô có thể có nhiều tiền như vậy.
Trong nháy mắt, toàn thân Thi Tĩnh trở nên vô lực ngã ngồi xuống giường.
Vân Dật Bạch nói không sai. Trả? Cô lấy gì để trả?
Nước mắt nhẹ lăn xuống gò má, một ngón tay khẽ đưa lên lau. Giọt nước giữ trên đầu ngón tay từ từ không rơi vào miệng. Vân Dật Bạch cẩn thận quan sát kỹ lưỡng dáng vẻ bất lực của cô. Bình tĩnh nói, “Cô không thể trả nổi!”
Đúng vậy, cô không thể trả nổi. Cho dù không phải vì Dật Thanh thì cũng là vì số tiền kia. Dường như những gì cô nợ gộp lại càng lúc càng nhiều. Trả không nổi, cả cuộc đời này của cô cũng không trả nổi!
“Giữ tôi lại, rốt cuộc anh muốn làm gì?” Cô không hiểu, cũng không biết. Không phải cô làm cái gì cũng sai hay sao? Giữ cô lại, sẽ phải nuôi cô. Anh ta là người làm ăn tất nhiên phải hiểu rõ đây là vụ mua bán lỗ vốn.
“Giữ cô lại hay không, đây là quyền của tôi!”
“Đối với một thương nhân như anh thì điều này là không thỏa đáng!” Thi Tĩnh không phải là kẻ ngốc, nếu không dùng được vậy thì anh giữ cô lại làm gì.
Bỗng chốc, hai mắt Vân Dật Bạch chợt lóe, khóe môi vẽ ra một đường cong nhạt, nói, “Cô vừa nhắc tôi. Tôi cần cô!”
Bỗng nhiên quay đầu lại, Thi Tĩnh trừng lớn mắt, gò má tái nhợt nhất thời chuyển đỏ.
Anh ta nói cần?
Chưa kịp hỏi lại cặn kẽ, chợt bên ngoài có người xông vào phòng bệnh cắt ngang.
Theo hướng mắt nhìn đến, ba người cảnh sát trẻ tuổi nhanh chóng tiến vào. Nhìn thấy một nam và một nữ, bọn họ chuyển tầm nhìn sang Thi Tĩnh, “Cô là Thi Tĩnh?”
“Xin chào, chúng tôi là cảnh sát. Hôm nay chúng tôi đến tìm cô là muốn hỏi cô một số chuyện!” Một trong ba người cảnh sát lên tiếng.
“Có chuyện gì?” Thi Tĩnh hồ nghi hỏi. Theo bản năng cô ngước mắt nhìn thấy vẻ mặt Vân Dật Bạch trầm xuống.
“Xin hỏi có phải cô đã từng đến một nhà xưởng bỏ hoang ở ngoài ngoại ô hay không?” Cảnh sát lúc nãy tiếp tục hỏi.
Thi Tĩnh lắc đầu một cái, “Không có!”
“Cô hãy suy nghĩ kỹ một chút! Cô khẳng định là cô chưa từng đến nhà xưởng bỏ hoang ở ngoại ô?” Cảnh sát hỏi lại.
Cẩn thận nhớ lại, Thi Tĩnh lắc đầu một cái, “Tôi chưa từng đến đó!”
“Vậy Thi tiểu thư giải thích như thế nào, khi chúng tôi tìm được giấy tờ tùy thân của cô tại nhà xưởng bỏ hoang đó?” Một người cảnh sát khác thô bạo nói, giọng nói không chút khách khí.
Nghe vậy, Thi Tĩnh ngạc nhiên nhìn bọn họ, “Giấy tờ tùy thân của tôi?” Theo bản năng cô nhìn về phía Vân Dật Bạch. Đồ đạc của cô đều để hết ở Vân gia, hơn nữa cô không có thói quen mang giấy tờ tùy thân theo bên người.
Vân Dật Bạch cũng nhíu mày, ánh mắt sắc bén nhìn về phía ba người cảnh sát kia, lúc này anh mới lên tiếng kể từ khi bọn họ bước vào.
“Giấy tờ tùy thân của cô ta và nhà xưởng bỏ hoang đó liên quan gì đến nhau? Đã xảy ra chuyện gì?”
Anh vừa lên tiếng, lúc này ba người cảnh sát kia mới đưa mắt nhìn trên người Vân Dật Bạch. Khí tức lãnh liệt trên người anh khiến bọn họ không khỏi dè chừng.
Người cảnh sát đầu tiên nói, “Hai giờ trước, tại một ngôi nhà xưởng bỏ hoang ngoài ngoại ô xảy ra một vụ cháy lớn, sau khi dập tắt đám cháy chúng tôi phát hiện có bốn người bị thiêu chết trong đó. Bên ngoài nhà xưởng, chúng tôi tìm được giấy tờ tùy thân của Thi tiểu thư.”
Nói xong, cậu ta nhìn Vân Dật Bạch rồi nhìn Thi Tĩnh, nói tiếp, “Bắt đầu từ bây giờ, Thi tiểu thư phải phối hợp với chúng tôi để tiến hành điều tra. Vị tiên sinh này, mời anh ra ngoài cùng đồng nghiệp của tôi để lấy lời khai.” Nói xong cậu ta quay sang cảnh sát bên cạnh nháy mắt ra hiệu.
Vừa dứt lời, Vân Dật Bạch dời tầm mắt về trên người Thi Tĩnh.
Nhận được ánh mắt của anh, Thi Tĩnh cả kinh nói, “Các anh đang nghi ngờ tôi? Từ trước đến giờ tôi chưa hề đến đó!