Theo ghi chép trong
tâm lý học tội phạm, những người trong lòng thấy bất an hoặc là làm việc xấu sợ người khác biết thường sẽ không dám trả lời câu hỏi một cách
thẳng thắn, bọn họ sẽ hỏi ngược lại để che giấu việc làm xấu trong lòng. Lam Đình bây giờ đang có biểu hiện như vậy.
Chần chừ đứng lại,
Lam Đình tức giận lườm vị cảnh sát đối diện, "Các anh nói vậy là có ý
gì? Tôi không có thời gian ở đây nhiều lời với các anh, tôi muốn rời
khỏi đây!"
Cảnh sát cũng không hề ngăn cản cô rời đi, ngay khi cô đẩy cửa muốn đi, một vị giống như cảnh sát trưởng từ tốn nói.
"Lam tiểu thư, chúng tôi dựa theo lời khai của Thi Tĩnh mới mời cô đến đây
để hợp tác điều tra, thế nhưng, hình như cô không hề quan tâm xem Thi
Tĩnh đã xảy ra chuyện gì?" Cậu ta nhếch khóe môi, nói tiếp, "Tôi không
thể không nghi ngờ, Lam tiểu thư, cô có biết Thi Tĩnh đã nói gì không?"
Toàn thân Lam Đình cứng đờ, sắc mặt trở nên rất khó coi.
Cảnh sát mỉm cười, vẫn bình thản ngồi yên liếc nhìn Lam Đình nhếch môi nói,
“Lam tiểu thư, xin cô hãy nhớ cho rõ, đấy là lý do đầu tiên khiến tôi
nghi ngờ cô!”
Lam Đình lập tức đập cửa bỏ đi.
Vị cảnh sát trẻ tuổi làm công việc ghi chép nhiều lần đưa mắt nhìn đội trưởng, bộ dạng như muốn nói lại thôi.
"Có chuyện gì muốn hỏi sao?" Vị cảnh sát kia thấp giọng hỏi.
"Đội trưởng, tôi không hiểu, anh nói như vậy khác nào đánh rắn động cỏ chứ?
Nỡ cái cô Lam tiểu thư này trốn ra nước ngoài thì sao?" Vị cảnh sát trẻ
tuổi nói ra nghi vấn trong lòng.
Cảnh sát trưởng cười nhẹ, ngược
lại anh nhìn cậu cảnh sát trẻ kia, "Cậu cũng có thể nghĩ ra là phải
chạy, vậy sao cô ta lại không nghĩ đến chứ? Nếu thật sự cô ta muốn đi,
vậy khẳng định, điều chúng ta suy đoán là đúng. Như vậy không tốt sao?"
Vị cảnh sát trẻ liền hiểu, mọi chuyện thì ra là vậy.
"Vậy nên, vừa rồi là do đội trưởng cố ý sao?"
"Đúng vậy!" Cảnh sát trưởng đứng dậy vỗ vỗ bả vai người cảnh sát trẻ, "Cậu chỉnh sửa lại khẩu cung một chút, xem lại đi!"
"Rõ, thưa đội trưởng!" Viên cảnh sát trẻ tinh thần hăng hái hẳn lên.
Cảnh sát trưởng trở lại văn phòng, đưa mắt nhìn Tông Chính đang ngồi ở chỗ của mình, anh mỉm cười, "Đã đến rồi sao?"
Hạ chân đang gác trên bàn xuống, Tông Chính nhếch môi cười, "Anh họ, em
đến để thăm anh!" Vị cảnh sát trưởng này chính là anh họ của anh, Đường
Vĩ. Đây cũng là người đầu tiên anh có thể nhờ cậy việc của Thi Tĩnh.
Đường Vĩ liếc nhìn cậu em họ, không khỏi đưa lời trêu ghẹo, "Thăm anh? Đây chắc không phải là lý do chính chứ?"
Bị người khác vạch trần ý đồ, Tông Chính cũng không hề cảm thấy xấu hổ,
anh đứng dậy nhường chỗ ngồi, mở miệng nói thẳng, "Thế nào rồi?"
"Chú dùng mọi cách để anh tiếp nhận vụ án này, là vì cô ấy?"
"Phải."
"Cô ta là gì của chú?"
"Một người bạn của bạn. Anh họ, rốt cuộc mọi chuyện thế nào rồi?"
"Về cơ bản thì có thể loại trừ cô ấy ra khỏi đối tượng tình nghi, tuy nhiên hiện tại mọi chứng cứ có được đều đang hướng về cô ấy, bọn anh vẫn
không thể thả cô ấy ra được!" Đường Vĩ ngả về một phía trả lời.
"Tại sao?" Tông Chính nhíu mày khó hiểu.
"Giấy tờ tùy thân chính là chứng cứ quan trọng nhất. Hơn nữa, bản thân Thi
Tĩnh cũng không thể giải thích được sau khi mọi chuyện xảy ra cô ấy ở
đâu. Thêm nữa, dựa vào thể lực của cô ấy, nếu chạy từ nhà xưởng ra đường cái, với thể lực của một người đàn ông thì phải mất hơn hai mươi phút,
còn đối với cô ấy ít nhất cũng phải mất bốn mươi phút. Khi vụ hỏa hoạn
được người ta phát hiện, cùng lắm chỉ mất từ hai mươi phút cho tới một
giờ. Mà lúc đó cô ấy lại từng bị những người đó vũ nhục, khó tránh khỏi
việc lúc đó cô ấy mất khống chế, mà chính cô ấy cũng không biết, bởi
vậy, bây giờ bọn anh vẫn không thể thả cô ấy ra!"
Tất nhiên Tông Chính cũng biết những rắc rối trong đó, anh gật gật đầu như đã hiểu.
"Em có thể đi thăm cô ấy không?" Anh nhắc đến Thi Tĩnh.
"Không được. Chú cũng biết quy định ở đây mà!" Đường Vĩ cự tuyệt.
"Được rồi. Em đi đây!" Tông Chính xoay người rời đi. Lại bị Đường Vĩ chặn lại, "Chờ một chút!"
Dừng bước quay đầu nhìn anh họ, Tông Chính nghi hoặc, "Sao vậy?"
"Chú trở về đã được ba ngày rồi, vẫn không định về nhà sao?" Đường Vĩ nghi
hoặc nói, "Trong nhà không phải có người đang đợi chú sao?"
"Ai?"
Đường Vĩ trở nên nghiêm túc vuốt vuốt cằm, nói, "Hình như là cái cô công chúa người dân tộc thì phải?"
Nghe vậy sắc mặt Tông Chính sa sầm hẳn, bước chân cũng nhanh hơn, "Em đi
đây! Đừng nói là đã gặp em!" Anh nhanh chóng rời khỏi tầm mắt Đường Vĩ.
Đường Vĩ cười ha ha, tạm ngưng ý cười, một lần nữa lại rời tâm tư đến bản án trên bàn.
Nhẹ nhàng kéo vali đi, Lam Đình đội mũ đeo kính che kín nửa gương mặt, cúi đầu đi ra sân bay.
Vừa bước ra ngoài thì có người ra cản, hai hàng mi thanh tú nhíu chặt tức giận quát nhẹ, "Tránh ra!"
Chủ nhân của đôi chân kia không hề dịch chuyển.
Lam Đình cũng không ngẩng lên, cô vẫn bước đều đi dịch sang bên, đôi chân kia xoay bước đã đuổi kịp.
Tức giận ngước mắt ngìn người vừa đến, cô tức giận nói, "Tôi kêu anh ..."
Lời vừa ra đến miệng, thì bị chặn lại đúng lúc nhìn thấy người vừa đến. Sắc mặt Lam Đình thay đổi khi thấy gương mặt tuấn tú phía trước.
Trên mặt Vân Dật Bạch tràn đầy giễu cợt, lạnh lùng ngước nhìn vẻ mặt kinh ngạc của Lam Đình. "Lam tiểu thư, cô định đi đâu vậy?"
"Em ... em muốn ra nước ngoài một thời gian!" Cúi đầu nhìn giày, Lam Đình nín thở từ từ nói.
Thần sắc của cô càng khiến Vân Dật Bạch chắc chắn với những suy đoán của
mình. Trước đây mỗi khi nhìn thấy anh, toàn thân Lam Đình giống như
những con sâu không ngừng ngọ nguậy, vội vã muốn đến gần. Còn bây giờ,
khi nhìn thấy anh, trong đáy mắt của cô chỉ có sợ hãi và sợ hãi.
Từ lúc nhận được tin Lam Đình muốn ra nước ngoài anh liền vội vàng tới
đây, hành động của cô càng khiến anh thêm khẳng định những suy đoán của
mình là đúng.
Khóe môi vẽ lên một nụ cười châm chọc, Vân Dật Bạch lùi ra sau lưng cô. Khóe miệng nhếch lên cô vội tránh người sang bên
nhân tiện tiến lên phía trước.
Không để mất thời gian, Lam Đình vội vàng rời đi.
Đường đi, lại bị người ta cản.
"Tránh ra!"
Lúc này, Lam Đình không muốn nói lời vô ích.
Đáp lại cô là sự xuất hiện của những người mang huy hiệu kim loại. Huy hiệu màu bạc lóe lên tia sáng lạnh lẽo, giống như đang giễu cợt cô không thể trốn thoát được.
Từ từ ngẩng đầu lên đưa mắt nhìn lại khuôn mặt
vô cảm, và những sĩ quan mặc cảnh phục. Lúc này bọn họ đang nhìn cô với
bộ mặt không cảm xúc.
Trong giây lát, đáy lòng Lam Đình tràn đầy
tuyệt vọng, cánh tay đang giữ chặt vali dần nới lỏng. Thở dài một tiếng, cô đứng yên không nhúc nhích.
... ...
Lần này, không
giống với lần gặp trước, Lam Đình được đưa tới phòng thẩm vấn, trước khi nói chuyện với cô, Đường Vĩ hạ chén nước trên tay xuống, từ tốn ngồi
xuống.
"Lam tiểu thư, chúng ta lại gặp nhau rồi!" Anh lạnh nhạt nói.
Không còn dáng vẻ kiêu ngạo hống hách như trước, bây giờ sắc mặt Lam Đình tái xanh, nắm chặt hai tay vẻ lo sợ bất an.
Đường Vĩ cũng không nhiều lời, trực tiếp lên tiếng, "Tôi nghĩ chắc Lam tiểu
thư không cần tôi phải giải thích lý do vì sao cô ở đây?!"
"Tất
nhiên là cần! Tôi đã phạm phải tội gì chứ? Vì sao lại đưa tôi đến đây?"
Lam Đình quyết định ra oai trước để áp chế đối phương.
Đường Vĩ
bình thản nở nụ cười không nói. Như nhìn thấu toàn bộ biểu cảm trên
khuôn mặt thanh tú của Lam Đình. Ánh mắt bình tĩnh không chút gợn sóng
khiến cho Lam Đình cảm thấy chột dạ.
Cuối cùng. Anh thong thả hỏi, "Lam tiểu thư, cô muốn đi đâu?"
"Ra nước ngoài, chẳng lẽ tôi không có quyền đó hay sao?" Lam Đình theo phản xạ hỏi lại.
"Tất nhiên là có!" Đường Vĩ cười nhạt, "Thế nhưng, có một việc tôi không
hiểu, nếu Lam tiểu thư có thể nói rõ, tôi nhất định sẽ không làm lỡ
chuyến đi của cô!"
"Là chuyện gì?" Lam Đình bình tĩnh hỏi.
"Dựa vào lời khai của người làm vườn ở Vân gia, Lam tiểu thư từng uy hiếp
ông ta phải cho cô biết lý do vì sao Thi Tĩnh có mặt ở Vân gia, hơn nữa
cô còn thuê thám tử tư điều tra Thi Tĩnh, đây có phải sự thật không?"
Mấy hôm trước Vân Dật Bạch có mang đến chỗ anh lời khai của ông Ngô. Mặt
khác, em họ anh cũng đã ngầm điều tra được việc Lam Đình từng cho người
đi điều tra Thi Tĩnh. Như vậy, anh có lý do để nghi ngờ giữa Thi Tĩnh
và Lam Đình có uẩn khúc. Hơn nữa nhìn sắc mặt Lam Đình, với kiến thức cơ bản của một người cảnh sát bọn anh có thể nhìn ra được điểm đáng ngờ.
Tim đập càng lúc càng mạnh, cả lòng bàn tay Lam Đình đã toát ra đầy mồ hôi. Hô hấp cũng ngày một nhanh.
Sắc mặt Đường Vĩ không đổi thản nhiên nói, "Lam tiểu thư, chúng tôi đang đợi câu trả lời của cô đấy!"
Giống như không quan tâm đến điều gì nữa, Lam Đình bỗng ngẩng đầu hung tợn
trừng mắt nhìn Đường Vĩ tức giận nói, "Phải thì sao? Là tôi muốn biết,
con ả Thi Tĩnh kia rốt cuộc có cái gì mà khiến cho Vân Dật Bạch đến nhìn cũng không thèm nhìn tôi một cái?"
Cô không cam lòng, cô cảm
thấy tức giận. Cô là đại tiểu thư Lam thị, từ nhỏ đến giờ, cô muốn cái
gì là phải có cái đó. Duy chỉ có Vân Dật Bạch, cô đã nhìn trúng anh từ
cái nhìn đầu tiên trong bữa tiệc sinh nhật của mình, cô muốn theo đuổi
anh. Cô muốn thấy anh phải khuất phục dưới chân cô. Thế nhưng, anh lại
không cần cô. Để được gặp anh, cô rời xa ba mình đến chăm sóc cho mẹ
anh. Những tưởng rằng cô sẽ có cơ hội được ở gần anh, thế nhưng Thi Tĩnh lại xuất hiện.
Một người không có danh tiếng gì, một cô gái
không có bất kỳ cái gì, thế mà anh lại để ý đến. Cô không cam lòng, cô
muốn khiến Thi Tĩnh phải chịu đau khổ. Như vậy thì có gì sai?
Ai nói phụ nữ chính là mầm tai họa? Không phải đàn ông cũng vậy hay sao? Nhất là người đàn ông ưu tú.
Đường Vĩ lặng thở dài, nói tiếp, "Cho nên, vì Thi Tĩnh và Vân Dật Bạch có
quan hệ thân thiết. Sự ghen tuông khiến cô có suy nghĩ muốn trả thù Thi
Tĩnh?"
"Phải! Cô ta thì có gì tốt? Một người phụ nữ đã hại chết
người đàn ông của mình, nói không chừng là do số mạng của cô ta không
tốt, nên mới khắc chết người!" Lam Đình tức giận không nén được nói.
Với loại tức giận này Đường Vĩ cũng không nói gì, ngược lại hỏi, "Cô đã bắt Thi Tĩnh tới đâu?"
"Nhà xưởng bỏ hoang ngoài ngoại ô. Thế nào? Chắc bây giờ trông cô ta rất tệ
phải không? Nhiều đàn ông như vậy, cô ta chắc là rất hưởng thụ!" Lam
Đình ác độc nghĩ. Cô không sợ, cho dù có phải ngồi tù thì đã sao? Cô là
đại tiểu thư Lam thị, ba cô nhất định sẽ nghĩ cách cứu cô ra.
"Những người đàn ông kia cũng là do cô tìm về?" Đường Vĩ trao đổi ánh mắt với
người ghi chép bên cạnh, trầm giọng hỏi. Sắc mặt cũng càng trở nên căng
thẳng.
"Tất nhiên! Không phải cô ta muốn có đàn ông sao? Tôi đã
tìm giúp cô ta năm người. Thế nào? Cô ta báo cảnh sát sao?" Vì trả thù
Thi Tĩnh mà Lam Đình cười có phần hơi điên cuồng.
Sắc mặt không đổi nhìn Lam Đình dần trở nên điên loạn. Trong lòng Đường Vĩ trầm xuống.
"Lam Đình. Thi Tĩnh không hề đi báo cảnh sát! Giữa trưa ngày cô mang Thi
Tĩnh vứt ở nhà xưởng bỏ hoang, đã xảy ra trận hỏa hoạn lớn, ngoại trừ
Thi Tĩnh, năm người đàn ông tất cả đều bị chết cháy. Vì bị mất sức mà
Thi Tĩnh phải nằm viện. Lam tiểu thư, chúng tôi sẽ khởi tố cô với tội
danh bắt cóc, xúi giục người khác và cố ý giết người!"
Đối với
Lam Đình lời nói của Đường Vĩ chẳng khác nào sét đánh ngang tai, nhất
thời cảm thấy sợ hãi, cô hét lên thất thanh, "Tôi không giết người!"