Hào Môn Tuyệt Luyến: Tổng Giám Đốc Không Yêu Vẫn Cưỡng Ép

Chương 81: Cô đúng là mê người chết đi được!



Mặc kệ Thi Tĩnh có đồng ý hay không, cũng không thể ngăn cản được Vân Dật Bạch.

Vừa rời khỏi thư phòng Vân Dật Bạch liền bị không khí vui vẻ ngoài phòng khách cản bước chân lại. Ở phía sau Thi Tĩnh đâm sầm vào lưng anh.

Xoa trán vẻ không vui nói, "Sao anh lại dừng lại?"

Ánh mắt của anh lạnh lùng nhìn xuống phòng khách dưới lầu. Không biết Dương Chi La đã đến từ khi nào đang nhu thuận ngồi bên cạnh mẹ Vân, mẹ Vân nắm một tay cô cười ha ha cùng cô nói chuyện. Đôi khi lại đưa tay vỗ lên bàn tay cô.

Nhìn bộ dạng thân mật của hai người, giống như cảnh hòa thuận giữa mẹ con vậy.

Thi Tĩnh ngưỡng mộ nhìn một màn này, thật đẹp. Nhưng, có chút ghen tị.

Đầu vai chợt nặng vai trái của cô liền bị một vòng ôm ấm áp có lực đặt lên, kinh ngạc ngẩng đầu nhìn chiếc cằm cương nghị của Vân Dật Bạch, tầm mắt cô chuyển xuống nhìn bàn tay đặt trên vai trái mình.

Phút chốc lòng cô có chút mềm mại, nghĩ đến mục đích anh làm như vậy. Lòng cô lại trầm xuống.

Anh làm như vậy, đều là vì người phụ nữ đang ngồi trong phòng khách kia! Mặc kệ anh có thừa nhận hay không, cho dù anh có phản kháng lại thế nào, người đàn ông này vẫn dễ dàng chịu ảnh hưởng từ người phụ nữ đó. Coi như niềm vui của chính mình.

Bước chân từ cầu thang truyền xuống khiến mẹ Vân và Dương Chi La cùng quay lại nhìn, tầm mắt hai người đều dừng lại trên động tác của Vân Dật Bạch và Thi Tĩnh, đồng thời biến sắc.

Trên khuôn mặt ôn hòa của mẹ Vân lộ vẻ lạnh nhạt.

Mà nét cười của Dương Chi La cứng lại trong giây lát, không lâu sau ý cười lại càng xán lạn hơn.

Nhã nhặn đứng lên nhìn hai người trong phòng khách lại đứng trước mặt Thi Tĩnh, dịu dàng nói, "Tiểu Tĩnh, mấy ngày nay không thấy em rồi." Vô hình chung cô đang nói cho Thi Tĩnh, ngôi nhà này, bất cứ khi nào cô cũng có thể đến.

Nhướng môi vẻ khó xử, Thi Tĩnh mỉa mai lên tiếng, "Dương tiểu thư!"

"A, sao vẫn còn gọi là Dương tiểu thư, không phải đã nói rồi sao. Em hãy gọi chị là chị giống A Linh là được rồi!" Dương Chi La nắm tay Thi Tĩnh kéo cô tách xa khỏi người Vân Dật Bạch.

Cổ tay chợt nhói đau, Thi Tĩnh khó hiểu nhìn Vân Dật Bạch đang nắm cổ tay mình, quăng ánh mắt nghi hoặc về phía anh.

Nắm chặt cổ tay Thi Tĩnh, mặt Vân Dật Bạch không đổi đẩy cánh tay của Dương Chi La, bàn tay thu lại đem cô ôm vào trong lòng, thân mật đặt xuống một nụ hôn với cô, cảm nhận được toàn thân Thi Tĩnh chấn động, lúc này anh mới lên tiếng.

"Anh không thích em rời khỏi anh quá lâu!"

Lời này vừa nói ra, nét cười trên mặt Dương Chi La cũng không giấu nổi cơn giận. Ho nhẹ một tiếng, khẽ nói, "Đây ... có thật hay không?"

Trên khuôn mặt hiện vẻ cô đơn, khiến người nhìn thấy không nhịn được mà cảm thấy đau lòng.

Thi Tĩnh vừa muốn giãy dụa, lại bị anh giữ lại lướt nhanh qua người Dương Chi La đến đứng trước mặt mẹ Vân.

Không để ý đến ánh mắt căm tức cùng vẻ lạnh nhạt của mẹ, Vân Dật Bạch ôm vai Thi Tĩnh trầm giọng nói, "Mẹ, nếu thân thể mẹ không còn vấn đề gì. Con muốn trở về nhà riêng của mình!"

Mẹ Vân trầm mặc không nói. Cũng không phản đối.

Vân Dật Bạch nói thẳng, "Nếu mẹ không thích Thi Tĩnh, con sẽ đưa cô ấy đi!"

Nói xong, không thèm quan tâm đến ánh mắt và vẻ mặt của mọi người, nắm tay Thi Tĩnh rời khỏi phòng khách.

Phòng khách rơi vào trầm mặc một cách đáng sợ. Đằng sau vẻ mặt thanh nhã của mẹ Vân đã có chút rạn nứt. Hơi nóng trên vai, bà thấy được ánh mắt dịu dàng của Dương Chi La.

Điều này khiến mẹ Vân mềm lòng lấy tay vỗ nhẹ lưng cô, "Không có việc gì đâu!"

"Mẹ Vân, đừng trách anh ấy!" Dương Chi La dịu dàng trấn an.

"Chi La, con thật là tốt. Thằng nhóc xấu xa nhà mẹ, không xứng với con!" Mẹ Vân cảm khái.

"Mẹ Vân, đừng nói như vậy. Dật Bạch là người rất tốt. Bất quá bây giờ anh ấy còn trẻ, vẫn còn thích chơi đùa!" Dương Chi La thấp giọng giải thích hộ Vân Dật Bạch.

"Nó cũng đã gần ba mươi rồi. Không thể cứ mãi chơi đùa được!" Mẹ Vân than nhẹ, nắm chặt cổ tay Dương Chi La kiên định nói, "Chi La, con yên tâm, mẹ sẽ không để thằng nhóc đó làm xằng làm bậy đâu."

"Vâng!" Dương Chi La nhẹ nói.

Trên mặt thoáng hiện nét cười nhu hòa. Cô tin rằng, Vân Dật Bạch chỉ đang chơi đùa thôi.

"Cái này cho cô, mặc vào!"

Một vật tròn màu tím nhạt bay tới trên người Thi Tĩnh, theo bản năng cô bắt lấy rồi cúi đầu nhìn.

Là một bộ lễ phục tơ tằm màu tím ...

Hoang mang nhìn Vân Dật Bạch đang đứng trước cửa, Thi Tĩnh tự tay giũ ra hỏi, "Đây là cái gì?"

"Cô là người mù à? Không nhìn ra sao? Quần áo!"

Đương nhiên cô biết đây là quần áo, chẳng qua muốn hỏi anh cái này để làm gì?

"Cho tôi?"

"Cho cô mười phút, mặc nó vào!"

Ngượng ngùng lấy tay che trước ngực, Thi Tĩnh dùng động tác vô cùng chậm chạp xuất hiện trước mặt Vân Dật Bạch.

Cô không muốn phải bước ra, chẳng qua nghe được câu uy hiếp của anh nếu không ra anh sẽ tự mình giúp cô thay quần áo, cô mới chậm rãi bước ra.

Chân trần dừng lại, chiếc váy màu tím dài đến mắt cá chân, giống như làn da thứ hai dán sát trên người cô. Đôi tay rụt rè ôm lấy bả vai mình, ánh mắt cô như một con vật đáng thương.

Chưa bao giờ mặc qua bộ váy nào hở hang như vậy, Thi Tĩnh có cảm giác hơi lạnh lấy hai tay ôm ngực, vốn dĩ chỉ muốn che trước ngực không ngờ lại càng làm lộ làn da. Cũng không nghĩ đến hành động này càng khiến cho ngực cô càng lớn hơn.

Bất quá cô vẫn chưa hề nhận ra hành động này của mình. Nhưng lại không thoát được ánh mắt của Vân Dật Bạch.

Đôi mắt ưng thâm sâu càng thêm u ám, thân dưới truyền đến một nguồn khí nóng. Không tự nhiên hạ hai chân xuống thay đổi tư thế, tầm mắt anh cũng không rời khỏi người cô.

Bộ váy này mặc trên người cô, thật không ngờ lại rất vừa vặn. Bộ váy được may bằng chất liệu tơ tằm màu tím nhẹ nhàng mặc trên thân thể mềm mại của cô, màu tím nhạt càng làm nổi bật làn da trắng của cô.

"Buông ra!" Anh thầm lên tiếng. Tiếng nói mang theo mấy phần thâm trầm.

"Cái gì?"

"Bỏ tay của cô xuống!" Vân Dật Bạch nói.

Khuôn mặt nhỏ nhắn bỗng đỏ lên, Thi Tĩnh ra sức lắc đầu, "Không được!"

Bỗng chốc đứng dậy, Vân Dật Bạch cất bước đến trước mặt cô đưa tay hướng về phía cô.

"A! Anh định làm gì?" Nhận ra hành động của anh, Thi Tĩnh hét lên một tiếng, liên tục lùi về phía sau không cho anh đến gần.

"Đứng lại!" Vân Dật Bạch gầm nhẹ, nắm lấy tay cô, lòng bàn tay trượt qua làn da cô khiến anh không nhịn được cảm giác nhộn nhạo trong lòng.

"Buông ra, buông ra!" Thi Tĩnh vỗ tay anh, đồng thời cũng bỏ cánh tay đang ôm trước ngực ra.

Mềm mại phía trước theo động tác của cô mà rung động, rơi vào tầm mắt của Vân Dật Bạch.

Bộ lễ phục này được tạo hình chữ V sâu, khi buông ngực ra, dáng người xinh đẹp của Thi Tĩnh liền rơi vào tầm mắt của anh. Loại váy chữ V này thường không thể mặc nội y. Khe rãnh sâu càng khiến mắt anh thêm sâu, vẻ mặt thay đổi.

Theo góc độ đó nhìn xuống, phong cảnh trước ngực cô hoàn toàn lộ ra trước mắt anh. Bộ ngực mềm mại theo động tác của hai người mà thêm rung động.

Không kìm lòng được mà cúi đầu, nắm lấy bàn tay của cô chầm chậm vuốt ve lên xuống, tay kia chậm rãi đặt phía sau lưng cô, giây tiếp theo, bàn tay xoa lên một mảnh ấm áp.

Kìm lại tiếng thở dốc vì kinh ngạc, Vân Dật Bạch dùng sức ôm lấy người trong lòng. Thân thể nhỏ bé của Thi Tĩnh bị anh gắt gao ôm trong lòng, chỉ cách một lớp tơ tằm thân thể mềm mại bỗng nhiên chạm phải một thân ấm áp. Thi Tĩnh chợt đỏ mặt.

"Anh ..." Cô trừng mắt cảm nhận một bàn tay đang không ngừng sờ soạng trên phần lưng lộ ra.

Theo sự vuốt ve của anh mà thân thể mềm mại khẽ run lên, cọ xát vào ngực anh.

Chết tiệt, anh thế mà lại không phát hiện ra, bộ váy này vậy mà lại thiết kế chữ V lộ lưng. Anh cảm nhận được rõ ràng trên người cô ngoại trừ bộ váy tơ tằm này, không hề mặc gì cả.

Hai tay gắt gao đặt trên lưng cô đem cả người cô kéo đến, anh cố ý dùng thân thể cường tráng của mình vuốt ve thân thể cô. Khiến cô càng run rẩy mạnh hơn.

Ghìm chặt trên lưng khiến Thi Tĩnh chỉ có thể chặt chẽ dán trên ngực anh, cô chỉ có thể bất lực ngẩng đầu nhìn anh vẻ khẩn cầu.

Chửi thầm một tiếng, rốt cuộc Vân Dật Bạch không nhịn được cúi đầu phủ lên đôi môi đỏ khẽ mở của cô. Đầu lưỡi bá đạo tiến quân thần tốc công thành đoạt đất.

Thi Tĩnh căn bản không có khả năng kháng cự bị anh hôn phải buông vũ khí đầu hàng.

Chiếc lưỡi linh hoạt như có ý thức, nhẹ lướt qua mỗi một chiếc răng của cô, cuồng nhiệt quấn lấy lưỡi cô. Ép nó phải cùng chơi đùa với mình.

Nhẹ nhàng cắn môi dưới của cô, như nhấm nháp sơn hào hải vị, tinh tế mà cắn.

Đôi môi nóng bỏng tách khỏi môi đỏ của cô, đôi mắt u ám yên lặng nhìn bộ dạng cô đang từng ngụm từng ngụm hít thở. Khi cô gắng sức hô hấp, bộ ngực của cô không ngừng cọ xát vào ngực anh.

Khóe môi tà mị nhướng lên, môi mỏng nóng bỏng khẽ ngậm lấy môi cô, theo khóe môi tiến dần xuống cổ của cô, hơi há mồm dùng sức cắn lên tâm mạch trên cổ cô, người con gái trong lòng, run rẩy càng thêm mãnh liệt.

Hiện tại Thi Tĩnh chỉ có thể thở gấp nặng nề. Cắn chặt răng không để mình phát ra âm thanh khiến người nghe mặt đỏ tim đập.

Nụ hôn nóng bỏng từ từ hạ xuống, đến xương quai xanh của cô, xương vừa khéo khiến anh yêu thích không nỡ buông tay, liếm láp, cắn xé, ngậm, hút.

Cùng với nụ hôn dần đi xuống của anh, cơ thể mềm mại trắng mịn của Thi Tĩnh hiện lên từng tầng mồ hôi nhỏ, làn da trắng ửng lên một màu hồng nhàn nhạt. Bộ dáng khép hờ đôi mắt khiến Vân Dật Bạch cảm thấy miệng đắng lưỡi khô.

"Cô đúng là mê người chết đi được!" Anh khàn khàn lên tiếng.

"Ưm ... đừng đối xử với tôi như vậy!" Vừa mở miệng, Thi Tĩnh mới phát hiện, giọng nói của mình vô cùng kỳ quái.

Hai tay đặt trên phần lưng lộ ra của cô chậm rãi hạ xuống, theo sau phần lưng lộ ra mà đi tới cái mông tròn trịa đang vểnh cao của cô. Cổ tay dùng sức ép dựa sát vào bên dưới của mình. Khiến nơi tư mật của cô kề sát dục vọng của anh.

Kìm nén tiếng thở dốc vì kinh ngạc, Thi Tĩnh khẽ thở gấp trừng lớn mắt nhìn đôi mắt đen của anh, bởi vì dục vọng mà càng thêm sâu thẳm, đôi mắt phát ra tia sáng kỳ dị, thần bí mà mê người.

Đặt bàn tay lên cái mông tròn trịa của cô dùng lực vuốt ve gắt gao ôm sát bên người. Hơi lắc lư thân mình cọ xát nơi tư mật của cô, khiến thân thể mềm mại của cô càng thêm mềm mại và thở gấp.

Khô nóng trên người khiến Thi Tĩnh khẽ thở gấp, đôi môi đỏ khẽ nhướng thở khí như lan, nửa khép con mắt ngập nước. Bộ dạng của cô lúc này mê người giống như một nữ thần đang tắm.

Chửi thầm một tiếng Vân Dật Bạch dùng sức đặt lên cánh môi của cô, ôm lấy thân thể cô, rất nhanh đem người đặt xuống trên thảm. Bàn tay dày rộng vén váy cô lên, ngón tay thô ráp theo bắp chân cô chậm rãi tiến lên.

"Ưm a ..." Tiếng ngâm khẽ mê người bị anh nuốt hết trong miệng. Trái tim Thi Tĩnh đập cuồng loạn như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực. Bàn tay nhỏ bé mềm mại nắm lấy tay anh, môi đỏ run run cầu khẩn, "Van xin anh ... đừng!"

"Không đến lượt cô từ chối!" Vân Dật Bạch gầm nhẹ. Bàn tay thô ráp vuốt ve bắp đùi trắng mịn của cô. Phút chốc, đôi mắt đen của anh trợn lên, lòng bàn tay dùng sức xoa cặp mông của cô, nóng nảy gầm nhẹ "Chết tiệt, cô thế nhưng lại không mặc đồ lót?"

Khuôn mặt bỗng chốc đỏ bừng, Thi Tĩnh run rẩy thẹn thùng mở miệng, "Ưm ừ ... tôi ... bộ váy làm bằng tơ tằm ... nếu mặc đồ lót bên trong, sẽ, sẽ để lại dấu vết! Cho nên tôi ... a ..." Bởi vì anh dùng sức nơi bàn tay mà cô khẽ ngâm ra tiếng.

"Chết tiệt, cô cố ý quyến rũ tôi." Vân Dật Bạch khàn khàn lên tiếng chỉ trích.

Thi Tĩnh dùng sức lắc đầu như giã tỏi, "Tôi không có."

Dùng răng nanh cắn nát dây áo, vải tơ tằm theo đầu vai trắng mịn mượt mà rơi xuống bên khuỷu tay, anh tà mị cười, "Còn nói không có! Cô có biết bây giờ cô có bao nhiêu mê người không? Hử?" Anh ngậm lấy yết hầu cô mà nhẹ nhàng nói từ cuối cùng, khiến anh có thêm mấy phần tà nịnh.

Hơi động cánh tay, ánh mắt Vân Dật Bạch điên cuồng càn rỡ đánh giá phía dưới của cô. Đôi chân cạnh nhau bị kéo ra hai bên run lên nhè nhẹ, làn váy bị anh kéo lên bắp đùi, bờ mông chưa bao giờ phơi bày trước ánh mặt trời hơi vặn vẹo.

Ánh mắt nóng rực của anh khiến Thi Tĩnh không nhịn được xoay người, đưa lưng về phía anh, "Đừng có nhìn tôi như vậy!"

Cô không biết rằng hành động vừa rồi của cô càng làm cho bộ váy từ khuỷu tay trượt xuống dưới. Vỗn dĩ vải còn có thể che khuất kiều đồn lại rơi xuống bên mông, cặp mông mịn màng lại càng hiển lộ rõ ràng trước mặt anh.

Hầu kết chuyển động lên xuống, khô nóng cởi bỏ cúc áo sơ mi, anh nghiêng người đè lên người cô, nụ hôn nóng rực đặt trên lưng trắng. Một đường ẩm ướt lui xuống, dần dần tiến vào trên mông cô.

"Đừng ..." Thi Tĩnh kinh hô giãy giụa, "Không được ... chỗ đó ..."

Trời ạ, làm sao anh có thể ...

Bàn tay gắt gao chế trụ bên hông cô, "Không được nhúc nhích!"

"Vân Dật Bạch ..." Thi Tĩnh nhỏ lệ muốn khóc không biết vì sao đột nhiên anh lại biến thành như vậy. "Đừng đối xử với tôi như vậy!"

Hành động của anh khiến cô cảm thấy đối với anh cô chỉ đáng là một kỹ nữ. Anh không thích cô, không yêu cô, vì sao lại muốn chạm vào cô? Đây là một phương thức trả thù của anh sao?

Trên cánh tay bỗng nhiên rơi xuống một giọt nước. Đôi môi nóng rực bỗng nhiên dừng lại. Vân Dật Bạch giương mắt từ từ nhìn người con gái nằm trước mặt.

Cơ thể tuyết trắng mềm mại hơi run, khóc thầm.

Thật lâu sau, anh chậm rãi đứng thẳng người dậy, xoay người đưa lưng về phía Thi Tĩnh.

Âm thanh nức nở cũng không ngừng lại, anh nhíu mày nhức đầu bước khỏi căn nhà.

Cửa bị dùng sức đóng sầm lại, Thi Tĩnh kịch liệt run rẩy, cánh tay mảnh khảnh dùng sức ôm lấy cánh tay kia, nước mắt như hạt châu đứt sợi không ngừng lăn xuống.

Ngoài cửa, Vân Dật Bạch dựa lưng vào vách tường hít mạnh một điếu thuốc, hơi ngửa đầu nhả ra một làn khói. Không lâu sau khắp người anh là từng đợt khói bao quanh.

Tiếng rung trong ngực khiến anh ngừng tay hút thuốc, lấy ra di động trong người, "Vân Dật Bạch nghe!"

"Sao cậu vẫn còn chưa đến đây? Chỉ còn chờ các cậu! Nhớ đưa Thi Tĩnh đến đấy nhé!" Giọng nói của Lăng Thiếu Dương truyền đến từ trong điện thoại, "Tất cả mọi người đều đang đợi cậu đó! Dù sao cậu cũng bận rộn nhiều ngày như vậy cũng nên nhận một câu cảm ơn từ người ta chứ?!"

"Ừ, lát nữa sẽ qua!" Nói xong không đợi đối phương trả lời đã tắt điện thoại.

Dập tắt mẩu thuốc lá trong tay, anh nhìn cánh cửa đang đóng chặt, đôi mắt đen thu lại, đẩy cửa bước vào.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.