Hào Môn Tuyệt Luyến: Tổng Giám Đốc Không Yêu Vẫn Cưỡng Ép

Chương 88: Chỉ cần cô nói, tôi nhất định sẽ đáp ứng cô!



Tia lửa đỏ được đốt lên trong bóng tối như một vệt sáng. Ngồi dựa trên sofa mềm mại, trong phòng khách không bật đèn ngoại trừ ánh sáng từ đốm lửa trên tay anh, là một mảnh đen tối.

Cửa phòng hơi mở rộng lộ ra ánh đèn nhàn nhạt, trên giường lớn Thi Tĩnh mệt mỏi chìm vào giấc ngủ.

Cô dùng sự dịu dàng nhất của mình để bao dung sự thay đổi và lửa giận của anh hôm nay. Anh không khống chế được, anh biết, lúc đó anh không có bất kỳ ý thức nào, chỉ nghĩ rằng phải mạnh mẽ trút ra. Cô như một người mẹ dịu hiền bao dung anh.

Điều bất ngờ xảy ra trong yến tiệc hôm nay đều không khiến anh thấy có gì khác lạ. Điều khiến anh thấy bất ngờ chính là phản ứng của Thi Tĩnh.

Trước mặt anh trước giờ cô chỉ nhỏ giọng không nói, cho dù có phản kháng cũng chỉ giãy dụa trong lòng chứ không dám biểu hiện ra bên ngoài, đêm nay, anh đã thấy được điểm khác lạ của cô.

Cô dũng cảm trực tiếp khiêu khích người khác, phản kích không chút lưu tình. Lợi dụng ưu thế của mình khiến người ta không nói được gì. Còn có tính tình hẹp hòi đối với mình. Những điều này trước đây mỗi khi tiếp xúc anh chưa từng thấy.

Ở trước mặt anh, tính cách của cô có bao phần là thật? Bỗng nhiên khi đó, anh như bị kích thích muốn tìm tòi nghiên cứu.

Đến khi đầu mẩu thuốc lá đốt đến kẽ ngón tay, bị bỏng khiến anh hồi hồn, dập tắt mẩu thuốc lá trên tay ánh mắt anh lại chìm vào trong bóng tối.

"Văn kiện hợp tác với Phong Dương đâu hãy để mình đi đàm phán." Trước khi bắt đầu cuộc họp vào sáng sớm trong văn phòng của ba mình Vân Dật Bạch tự mình đi gặp Lăng Thiếu Dương nói.

Kinh ngạc nhìn anh, Lăng Thiếu Dương khó hiểu mở miệng, "Vì sao?"

"Để giảm bớt công việc cho cậu không được sao?"

"Cậu mà tử tế vậy sao?" Như làm ảo thuật rút ra cuốn tạp chí từ đằng sau Lăng Thiếu Dương bát quái mở miệng, "Có vẻ như tối hôm qua rất tuyệt vời?"

Hờ hững nhìn cậu ta, Vân Dật Bạch lạnh mặt, "Cậu muốn biết sao?"

"Sẽ đáp ứng mình à?"

"Mình vẫn còn cái trên bàn giao cho cậu!" Cầm lấy văn kiện cho cuộc họp, Vân Dật Bạch liền đứng dậy tiến đến phòng họp ở bên cạnh.

Há to mồm nhìn hai ba tập văn kiện trên bàn, Lăng Thiếu Dương oa oa hét lớn, "Mình không..."

Bất an ngồi xuống, Thi Tĩnh lo lắng bất an thật cẩn thận ngồi xuống đối diện với mẹ Vân. Thật không ngờ, lần đầu tiên chiếc điện thoại Vân Dật Bạch giao cho reo lên lại là mẹ Vân. Ngay khi biết cô tạm thời sử dụng, mẹ Vân liền hẹn cô ra ngoài.

Cái chén gốm tinh xảo tinh khiết nhẹ nhàng đặt trước mặt cô, mẹ Vân đưa tay mời, "Tôi không biết Thi tiểu thư thích uống gì, nên gọi một ly cà phê, hy vọng là cô sẽ thích!"

"Cảm ơn!" Bất an cầm cái chén. Sau khi cô và Vân Dật Bạch phát sinh quan hệ, cô phát hiện mỗi lần gặp lại mẹ Vân, cô không biết mình nên làm thế nào nữa.

Tao nhã cúi đầu khuấy chén cà phê, mẹ Vân khẽ nhấp một ngụm để nhuận họng rồi mới mở miệng, "Thi Tĩnh!"

"Vâng!" Thi Tĩnh ưỡn thẳng ngực nghiêm mặt nhìn mẹ Vân.

Tầm mắt mẹ Vân cũng không dừng lại trên người cô, ngược lại chăm chú nhìn vào những vật trang trí trên bàn. Bà nói, "Chuyện của Dật Thanh, tôi có thể không so đo với cô!"

Lời này vừa nói ra, Thi Tĩnh nặng nề thở dốc vì kinh ngạc.

Bác ấy biết?! Bác ấy đã nhớ lại?!

Từ từ nhướng mày, mẹ Vân lạnh nhạt lên tiếng, "Đúng vậy, tôi nhớ ra rồi. Bao gồm cả những chuyện xảy ra trong ba năm. Tôi rất cảm kích cô mấy tháng qua đã dốc lòng chăm sóc tôi. Nhưng, thời gian mấy tháng cũng không thể trả lại cho tôi một đứa con trai!" Giọng bà bình tĩnh không chút chỉ trích khiến người nghe cảm thấy lo sợ.

Cắn cắn cánh môi, mất một lúc lâu Thi Tĩnh mới tìm lại được giọng nói của mình, cô nói gần như không thể nghe được, "Thật xin lỗi!"

"Không cần!" Mẹ Vân chặn lời cô, "Cô không cần phải xin lỗi. Lời xin lỗi của cô cũng không thể đổi được Dật Thanh. Tôi có thể tha thứ việc Dật Thanh vì thích cô mà liên tục tranh chấp cùng chúng tôi, tôi cũng có thể tha thứ việc Dật Thanh vì mua quà sinh nhật cho cô mà bị tai nạn giao thông, tôi càng có thể tha thứ việc khi nó hấp hối điều cực kỳ nhớ mong tâm tâm niệm niệm cũng chính là cô! Nhưng mà, tôi không thể tha thứ việc sau khi cô thương tổn một đứa con trai của tôi, lại tiếp tục nhúng chàm một đứa con khác của tôi!"

Thân thể mềm mại vô lực mạnh mẽ chấn động, Thi Tĩnh kinh ngạc nhìn mẹ Vân, đầu ngón tay buốt lạnh. Cô rất muốn phủ nhận nói không phải. Nhưng mỗi một lời chỉ trích nói ra từ miệng mẹ Vân cô đều không thể tìm thấy lý do để phản bác.

"Thi Tĩnh, tôi là một người mẹ, tôi rất ích kỷ, tôi không thể để cho con mình bị hủy trong tay một người phụ nữ!" Khi xem tạp chí và báo ngày hôm nay bà chỉ biết, không thể để như vậy thêm nữa.

Thanh danh nhà họ Vân không thể để bị hủy trong tay cô gái này được. Cho dù đến cuối cùng Dật Bạch và Dương Chi La không thể cùng một chỗ, nhưng tuyệt đối cũng không thể là Thi Tĩnh. Bà có thể không oán không giận. Nhưng không thể nhẫn nhịn cùng sống chung một không gian với Thi Tĩnh.

"Thật xin lỗi..." Thi Tĩnh phát hiện, cô chỉ có thể mở miệng nói câu này.

"Cô không cần phải xin lỗi, tôi chỉ mong rằng cô sẽ rời khỏi Dật Bạch. Cho dù là vì Dật Thanh." Mẹ Vân vội vàng nói, "Tôi nghĩ cô biết Dật Bạch và Chi La là hôn phu và hôn thê, Chi La từng làm chuyện sai trái, Dật Bạch còn đang tức giận con bé, cho nên mới lợi dụng cô. Thi tiểu thư, cô sẽ không thật sự cho rằng Dật Bạch yêu cô chứ? Yêu một người phụ nữ hại chết em trai nó?"

Yêu một người phụ nữ hại chết em trai nó?!

Không, không chỉ có Vân Dật Bạch, bất kỳ một người đàn ông nào khác cũng khó có khả năng làm như vậy. Hơn nữa cô cũng không cho rằng Vân Dật Bạch sẽ coi trọng cô. Anh muốn cô, chẳng qua là để Dương Chi La hết hy vọng mà thôi.

Xét đến cùng, vẫn là vì Dương Chi La. Điều này, Thi Tĩnh chưa bao giờ phủ nhận.

"Sẽ không đâu!" Cô khẽ nói, "Mẹ... bác cứ yên tâm, Vân Dật Bạch sẽ không yêu cháu!" Sẽ không, nhất định sẽ không. Anh ấy xuất hiện cùng mình hết thảy đều là vì Dương Chi La.

Mẹ Vân có hơi kinh ngạc, nhưng vẫn bình tĩnh mở miệng, "Cô có thể tự hiểu là tốt!"

Đương nhiên, nếu ngay cả điều trong lời nói mà cô còn không hiểu, thì đã sớm tan xương nát thịt rồi.

Bình tĩnh ngẩng đầu nhìn lại ánh mắt của mẹ Vân, Thi Tĩnh lặng lẽ lắc đầu, "Nhưng cháu không thể đáp ứng bác được!"

"Vì sao?" Mẹ Vân hét lên thất thanh.

"Cháu thật sự rất muốn đáp ứng bác. Nhưng mà, cháu không thể!" Cô không thể coi mạng sống của bố là chuyện đùa được, cho nên cô không thể đồng ý.

Mấy ngày nay Vân Dật Bạch thay đổi rất nhiều, nhưng cô cũng không biết anh có thay đổi đến mức khi mình rời đi anh sẽ không làm bất cứ điều gì.

"Cô còn muốn cái gì?" Mẹ Vân lạnh mặt. Bà vẫn không thích dùng quyền lực và thế lực để giải quyết một việc. Hơn nữa bà vẫn luôn cho rằng, người phụ nữ thanh nhã không cần dùng đến đe dọa để đạt được mục đích của mình. Nhưng mà, đây là một tình huống khác. Nếu không cần thiết, bà cũng sẽ không làm như vậy.

"Tiền? Hay là cái gì? Chỉ cần cô nói, tôi nhất định có thể đáp ứng cô!" Mẹ Vân thấp giọng nói.

Đây là phương thức của người mẹ yêu thương đứa con. Mặc kệ đúng hay không, cô cũng không thể phản bác được gì.

Một tiếng chuông vang lên, ngăn lại lời nói của mẹ Vân cũng khiến cho Thi Tĩnh hoàn hồn. Mò mẫm trên người một hồi lâu mới chạm đến di động của Vân Dật Bạch, dãy số không được lưu lại khiến cô lúc đó không dám nhận.

Ngơ ngác nhìn di động không ngừng rung trên tay, Thi Tĩnh mím môi, dưới ánh mắt mẹ Vân mà nhận máy.

"Cô đang ở đâu?" Giọng Vân Dật Bạch truyền đến.

"À, bên ngoài!" Thi Tĩnh nhỏ giọng trả lời.

Anh trầm mặc một lúc, rồi nói, "Nói cho tôi biết vị trí của cô. Giờ hãy trở về. Đem văn kiện đặt trong ngăn kéo bàn trong thư phòng đến đây cho tôi, tôi sẽ cho tài xế đón cô!" Nói xong liền ngắt điện thoại.

Đờ đẫn nhìn di động, Thi Tĩnh phát hiện, anh căn bản không hề cho cô cơ hội để từ chối.

Cô áy náy nhìn mẹ Vân lặng lẽ đứng dậy, "Thật xin lỗi, cháu có việc, xin đi trước!"

"Thi Tĩnh!" Mẹ Vân đứng lên theo gọi giữ chân cô lại.

Thi Tĩnh xoay người.

"Hãy suy nghĩ kỹ lời của tôi."

Vội vàng gật gật đầu, Thi Tĩnh bước nhanh rời đi, cũng không muốn tài xế của Vân Dật Bạch thấy cô và mẹ Vân ở cùng một chỗ!

Không rời mắt nhìn Thi Tĩnh vội vàng rời đi, mẹ Vân không nhanh không chậm ngồi xuống. Lặng lẽ thở dài.

Bà là một người mẹ ích kỷ, chỉ nghĩ bảo vệ tốt đứa con của mình. Mất đi một đứa rồi bà không muốn lại giẫm lên vết xe đổ lần nữa.

Đưa tay gọi phục vụ chuẩn bị tính tiền, ngay khi đứng dậy rời đi lại thấy được một vật trên mặt bàn. Bà nhíu mày nhìn kỹ phong thư, chậm rãi mở ra, thứ bên trong khiến bà chấn động hồi lâu, cái chén trong tay cũng bị đánh vỡ. Mặt bà tái xanh huyết sắc trên mặt nháy mắt biến mất. Rất nhanh nắm tay lại bà bước nhanh rời đi.

"Thi tiểu thư tôi sẽ ở đây chờ cô, mong cô hãy nhanh một chút!" Ngay khi Thi Tĩnh xuống xe bác tài vội vàng căn dặn.

"À, được!" Cô vẫn không rõ tại sao nhất định phải để cô đưa.

Mở cửa phòng ra, rất nhanh tìm được theo lời của Vân Dật Bạch, cô vội vàng xuống lầu.

Hai ngón tay nhẹ nhàng gõ lên mặt bàn phát ra tiếng đập đập, dáng vẻ Vân Dật Bạch thoải mái ngồi nhìn Dương Chi La ngồi chờ đối diện.

Người kia cũng bình tĩnh như vậy. Nhưng trong ánh mắt của cô ta có thể nhìn thấy sự vui sướng. Dù thế nào cũng không nghĩ ra, trong một đêm, cô lại có thể đến nói chuyện hợp tác, dĩ nhiên là Dật Bạch đàm phán. Đó không phải một biểu hiện tốt hay sao?

Nhưng cấp dưới cùng đến với cô có hơi mất kiên nhẫn, "Vân tổng, còn muốn chờ đến khi nào?"

"Ngay bây giờ!" Vân Dật Bạch nói.

"Nhưng mà..."

"Quản lý Trần, anh đi về trước đi!" Dương Chi La nói. Quản lý Trần này chính là bố của Trần Lị Vy tối hôm qua, Trần Lị Vy nói sẽ giúp cô cũng bởi vì cô ấy là con gái có bố làm lãnh đạo.

"Đại tiểu thư?!"

"Đi về đi! Tự tôi có thể!"

"Thôi được!"

Quản lý Trần rời đi, Dương Chi La quay đầu nhìn Vân Dật Bạch, phá vỡ trầm mặc, "Em không nghĩ tới, anh sẽ phụ trách vụ này!"

"Chỉ cần có thể kiếm tiền tôi đều phụ trách!" Vân Dật Bạch thản nhiên mở miệng, "Xin Dương tiểu thư hãy chờ một lát! Tôi muốn đi toilet."

Ngay khi anh đứng dậy lướt qua người Dương Chi La, cô chợt đứng dậy ôm lấy hông anh, gắt gao vùi vào trong lòng anh.

"Dật Bạch. Đừng đối xử với em lạnh lùng như vậy có được không?"

"Buông tay!" Vân Dật Bạch tuy rằng lạnh nhạt nhưng không hề đẩy cô ra.

"Đừng! Em biết anh vẫn còn cảm giác đối với em, chẳng qua anh còn đang tức giận, em sai rồi. Em thật sự đã sai rồi!" Cô kiễng mũi chân tiến gần sát bên má anh, chủ động đưa đến đôi môi anh đào của mình. Ngậm lấy đôi môi mím chặt của anh.

Thân mình Vân Dật Bạch cứng ngắc đờ đẫn cúi mắt nhìn cô cố gắng kiễng mũi chân hôn mình. Tay anh chậm rãi giơ lên đặt trên bả vai cô.

Cửa văn phòng hơi mở ra, Thi Tĩnh ôm văn kiện lẳng lặng đứng tại chỗ nhìn đôi nam nữ bên trong khe cửa.

Trái tim, hơi co rút đau đớn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.