Hào Môn Tuyệt Luyến: Tổng Giám Đốc Không Yêu Vẫn Cưỡng Ép

Chương 96: Đứa bé này không phải của tôi



"Dì Tĩnh!" Giọng nói non nớt kéo Thi Tĩnh đang thất thần suy nghĩ trước cửa Vân thị trở lại.

Quay đầu nhìn đứa bé đang lôi kéo góc áo mình, khuôn mặt phấn hồng nhỏ nhắn béo tròn cau lại. Lúc này cậu đang chăm chú nhìn cô, ngọt ngào gọi, "Dì Tĩnh!"

"Nhóc con? Tại sao cháu lại ở đây? Mẹ cháu đâu?" Khom người ôm lấy thằng bé, Thi Tĩnh ngẩng đầu nhìn xung quanh, không thấy bóng dáng Thẩm Lạc Du. Cô cúi đầu nhìn đứa bé trong lòng, "Một mình cháu đến à? Sau này không được làm điều nguy hiểm thế này, mẹ cháu sẽ lo lắng đó!" Cô nhân cơ hội giáo dục đứa bé.

"Cháu biết, cháu đến đây có việc!" Cậu bé nghiêm mặt gật đầu.

"Có chuyện gì?" Ở Vân thị?

"Cháu muốn tìm bố!" Cậu bé nghiêm túc nhìn Thi Tĩnh, lời nói ra khiến người nghe kinh ngạc.

"Bố?!" Thi Tĩnh kinh hô ra tiếng, "Cháu biết bố cháu là ai?" Cô vẫn cho rằng người đàn ông của Lạc Du - bố của đứa bé có thể đã chết, hoặc là không thể sống cùng cho nên cô ấy mới một mình nuôi đứa trẻ.

"Biết chứ, mẹ sẽ không lừa cháu, cháu luôn biết bố cháu là ai! Dì Tĩnh, dì ở đây làm gì?"

Nói đến mục đích của chính mình, Thi Tĩnh lắc đầu, "Không có việc gì! Bố cháu ở trong này sao? Nói cho dì Tĩnh biết là ai, dì Tĩnh giúp cháu tìm!"

"Mẹ nói, bố cháu tên là Vân Dật Bạch!" Cái tên được nói ra từ giọng nói non nớt của cậu bé khiến người ta phải khiếp sợ.

Bỗng dưng.

Thi Tĩnh trừng lớn mắt nhìn đứa bé trong lòng, thét lên thất thanh, "Ai cơ?"

"Vân Dật Bạch! Mẹ nói vậy!" Giọng nói non nớt của đứa bé lặp lại rõ ràng. Sau đó dường như lại nghĩ đến điều gì, nói, "Dì Tĩnh, cô và bố cháu ở cùng một chỗ à?"

Nghe vậy, khuôn mặt thanh tú của Thi Tĩnh trầm xuống, "Làm sao cháu biết?" Thằng bé đã biết, có phải Lạc Du cũng đã biết rồi hay không?

Nếu thằng bé đúng là con của Vân Dật Bạch, không phải em ấy sẽ là... trời ơi, làm sao có thể như vậy chứ?

"Dì Tĩnh, mẹ rất đau lòng, cháu không biết mẹ đau lòng vì điều gì. Mẹ đi tìm bố, bố khẳng định không quen biết bọn cháu. Dì Tĩnh, cô và bố ở cùng một chỗ, cô có thể ngăn bố đừng khiến mẹ đau lòng được không?" Bộ dạng nhỏ nhắn, lo lắng cho mẹ mình. Khẩn cầu nói.

Vậy mà anh ấy lại nói không quen Lạc Du? Lúc trước khi lên giường cùng người ta vì sao không nói vậy? Không phải vẫn giống như khi đó sao?

Lửa giận nhất thời bùng lên trong lòng, Thi Tĩnh ôm chặt cậu bé sải bước đi vào Vân thị, do trước đây cô từng đến đây cùng Vân Dật Bạch nên lúc vào không có ai ngăn cản bọn họ. Thi Tĩnh gần như đi thẳng một đường đến văn phòng tổng giám đốc trên tầng cao nhất.

Một đám thư ký trong phòng nhìn thấy Thi Tĩnh, bây giờ gần như tất cả mọi người trong Vân thị đều biết Thi Tĩnh. Nhớ đến hình ảnh trong văn phòng, thư ký vừa vặn đứng dậy ngăn Thi Tĩnh lại, "Thi tiểu thư, cô không thể vào đó!"

"Vì sao?" Thi Tĩnh nhíu mày, "Tôi muốn gặp anh ấy!"

"Thật xin lỗi, Thi tiểu thư, tổng giám đốc của chúng tôi..." Thư ký nói ấp úng, trong lòng không khỏi đồng cảm với Thi Tĩnh trước mặt.

Xông vào như vậy cũng không phải một biện pháp, Thi Tĩnh ôm đứa bé dừng bước, "Mong cô vào thông báo một tiếng, tôi muốn gặp anh ấy!" Bọn họ đã đến đây, chỉ thiếu một bước, chẳng lẽ muốn cô rời khỏi sao?

"Thi tiểu thư..." Thư ký rất khó xử.

"Quên đi, tôi không làm phiền cô nữa!" Buông cậu bé xuống, Thi Tĩnh nhìn về phía cửa hô lớn, "Vân Dật Bạch, Vân Dật Bạch!" Cô không tin anh không nghe thấy.

"Thi tiểu thư, cô làm vậy khiến chúng tôi rất khó xử!" Thư ký khó xử nói.

Không để ý đến lời nói của cô ta Thi Tĩnh vẫn hét lớn như cũ. Cô muốn hỏi cho rõ, rốt cuộc vì sao lại như vậy!

"Ầm ĩ cái gì vậy?" Lăng Thiếu Dương đẩy cửa bước ra, tầm mắt dừng lại trên người Thi Tĩnh sau đó ngẩn người. "Thi Tĩnh?" Anh thầm kêu một tiếng không ổn.

Nhìn thấy người quen, Thi Tĩnh mím môi, "Lăng tiên sinh!" Cô dừng việc kêu gào lại.

"Tại sao cô lại ở đây?" Lăng Thiếu Dương nói xong tiến lên trước lại nhìn thấy đứa bé đằng sau Thi Tĩnh, anh cả kinh nói, "Cậu nhóc? Tại sao cháu lại ở đây? Mẹ cháu đâu?"

Cậu bé nhìn thấy người quen khuôn mặt nhỏ nhắn hơi thả lỏng, "Chú Lăng! Mẹ không ở đây. Cháu đến cùng dì Tĩnh." Chú này gần đây thường đến tìm mẹ. Cậu nhận ra.

"Các người quen nhau?" Thi Tĩnh nhanh nhạy phát hiện một sự thật.

Lăng Thiếu Dương nhận ra đứa bé, nói cách khác anh cũng quen biết Lạc Du, rất có thể, là do Vân Dật Bạch sai khiến. Có thể nói Vân Dật Bạch không thể không quen Lạc Du.

Khuôn mặt thanh tú ngẩn ra, Thi Tĩnh lập tức trừng mắt nhìn Lăng Thiếu Dương, "Vân Dật Bạch đâu? Vì sao tôi không thể gặp anh ấy?"

"Đang bận. Có chuyện gì sao?" Lăng Thiếu Dương thấp giọng hỏi, đồng thời khom người ôm lấy đứa bé.

Một màn trước mắt khiến Thi Tĩnh có một ảo giác. Cô nhíu mày nói nhỏ, "Anh quen đứa trẻ này? Cũng quen Lạc Du?" Trước tiên cô muốn xác nhận có phải do Vân Dật Bạch sai khiến hay không.

"Quen chứ!" Lăng Thiếu Dương gật đầu.

"Vân Dật Bạch cũng quen à?" Thi Tĩnh hỏi.

Lăng Thiếu Dương vẫn gật đầu như cũ, nói thế cũng không sai, bọn họ đã gặp nhau một lần.

"Được lắm!" Đem thân mình Lăng Thiếu Dương đẩy ra, toàn thân Thi Tĩnh bốc hỏa giống như đầu máy xe lửa chạy thẳng vào văn phòng tổng giám đốc. Một cước đá văng cánh cửa rất nặng.

Bịch một tiếng, ánh mắt Vân Dật Bạch dừng trên bộ ngực tuyết trắng nhìn về phía cửa.

Đập vào ánh mắt mọi người là ánh mắt híp lại đầy nguy hiểm của anh, đem người phụ nữ trên đùi đẩy ra, anh biếng nhác mở miệng, "Cô đến đây làm gì?"

Thi Tĩnh không dám tin nhìn một màn trước mặt.

Nên dùng từ gì để hình dung cảnh tượng trước mặt đây?

Dâm. Loạn, dơ bẩn?!

Miệng cô cong lên ý cười lạnh, toàn thân cô lạnh lẽo đến phát run, hàm răng cô vì lạnh mà run lên.

Nháy mắt cô lấy lại bình tĩnh, Thi Tĩnh lạnh nhạt nhìn Vân Dật Bạch, lạnh lùng cong khóe miệng, thản nhiên nói, "Tôi đã quấy rầy anh à?"

Giọng điệu này...

Vân Dật Bạch híp mắt chậm rãi đặt mông ngồi lên trên bàn, tiện tay cầm lấy một món trang sức trên bàn mà thưởng thức. "Có việc gì?" Hiện tại anh, không mong nhìn thấy nhất chính là cô.

"Có! Có thể nói chuyện với một mình anh được chứ?" Cô nhìn lướt qua những người phụ nữ, da thịt trắng mịn lộ hết ra ngoài, các cô không thấy lạnh sao?

Theo tầm mắt của cô, Vân Dật Bạch miễn cưỡng thu hồi tầm mắt, "Nói đi, không có người lạ!"

"Được!"

Nếu anh đã nói vậy, cô còn cần để ý cái gì?

"Tôi muốn hỏi anh một số vấn đề!"

"Nói đi!"

"Anh quen biết Thẩm Lạc Du chứ?"

Thẩm Lạc Du?! Vân Dật Bạch nghiêng đầu suy nghĩ trong chốc lát, hơi gật đầu, "Từng gặp một lần. Thế thì sao?"

"Đây là đứa con của cô ấy? Anh gặp rồi chứ?"

Dường như đã từng gặp thằng bé, Vân Dật Bạch tiếp tục gật đầu, "Có vấn đề gì sao?"

Thấy anh thừa nhận, Thi Tĩnh chợt tiến lên nhặt gậy đánh bóng chày đặt trang trí cạnh cửa. "Đồ khốn nạn!"

Vẻ mặt ngẩn ra, Vân Dật Bạch lạnh lùng nghiêm mặt nhìn động tác của cô, đám phụ nữ bên cạnh đã sớm hét chói tai vì hành động phát cuồng bất thình lình của Thi Tĩnh.

Bên ngoài cửa Lăng Thiếu Dương và thư ký sau khi nghe thấy tiếng động liền xông tới nhìn thấy chính là một tay Vân Dật Bạch giữ chặt cổ tay Thi Tĩnh, một tay đoạt lấy cây gậy đánh bóng chày trên tay Thi Tĩnh gầm nhẹ ra tiếng, "Cô đang làm gì vậy?"

Hai tay bị giơ cao trên đỉnh đầu, Thi Tĩnh phẫn nộ gầm lên, "Vân Dật Bạch, đồ khốn nạn! Đùa giỡn một người phụ nữ, lại còn không bằng lòng chịu trách nhiệm!"

Nhìn cô vẻ châm biếm, Vân Dật Bạch khẽ nâng khóe miệng, "Cô đang nói cô sao? Một căn biệt thự một trăm vạn còn chưa đủ cho cô sao?" Anh cười châm chọc.

Nghe vậy mọi người đều thở gấp vì kinh ngạc.

Thi Tĩnh chợt đỏ mặt, "Tôi không phải đang nói mình!"

"Không phải cô? A. Tôi cũng không nhớ mình đã chạm qua ai ở bên cạnh cô!" Rất hiển nhiên Vân Dật Bạch không tin lời cô.

"Khốn nạn." Dùng sức giãy khỏi bàn tay anh, lui về phía sau ba bước tạo khoảng cách giữa hai người, một tay Thi Tĩnh chỉ vào đứa bé vẫn ngồi trong lòng Lăng Thiếu Dương như cũ. "Anh không quen thằng bé sao?"

Nhìn theo đầu ngón tay cô, Vân Dật Bạch nhíu mày, "Con trai Thẩm Lạc Du. Thì sao?"

"Anh còn không chịu thừa nhận? Đó là đứa bé Lạc Du sinh ra cho anh, anh còn không chịu nhận?" Thi Tĩnh không kiềm chế được mà lớn tiếng.

Trong phút chốc, trong và ngoài văn phòng đều yên tĩnh trở lại.

"Cô nói cái gì?" Ánh mắt Vân Dật Bạch híp lại âm trầm nhìn người phụ nữ đang nói càn, "Đừng ở đây mà nói hươu nói vượn!"

"Tôi nói bậy? Anh cho là tôi đang nói bậy sao?" Thi Tĩnh tiến lên đoạt lấy đứa bé trong tay Lăng Thiếu Dương, nhanh chóng xông đến trước mặt anh, chỉ vào Vân Dật Bạch hỏi đứa trẻ trong lòng, "Nhóc con, chú ấy là gì của cháu?"

Khuôn mặt nhỏ nhắn hồn nhiên của đứa bé năm tuổi hết nhìn mặt dì Tĩnh lại nhìn Vân Dật Bạch, sau một lúc lâu mới hé môi mở miệng, "Bố!"

Hung hăng thở gấp vì kinh ngạc, Lăng Thiếu Dương và Vân Dật Bạch không dám tin nhìn cậu bé.

Người đầu tiên lấy lại tinh thần là Lăng Thiếu Dương liền đuổi hết mọi người ra ngoài, chỉ còn lại ba người lớn và một đứa trẻ đưa mắt nhìn nhau.

Rất lâu sau đó, Vân Dật Bạch mới tìm lại được giọng nói của mình, nhìn đứa trẻ chất vấn, "Cháu nói, chú là người thế nào của cháu?" Giọng điệu âm lãnh khiến người nghe không rét mà run.

Đứa bé bị dọa ôm chặt lấy Thi Tĩnh.

Thi Tĩnh tức giận nhìn Vân Dật Bạch, "Tức cái gì mà tức? Anh có tư cách gì mà tức giận với nó?"

"Thi Tĩnh, cô câm miệng cho tôi!" Vân Dật Bạch bất ngờ gầm lên giận dữ.

"Sao lại bắt tôi câm miệng? Người câm miệng phải là anh. Không phải tôi. Anh đùa giỡn Lạc Du, để lại nòi giống, lại để cô ấy vất vả nuôi lớn đứa bé. Anh thật vô tình." Chẳng trách Lạc Du không dám đến Vân thị, cô ấy sợ, sợ nhìn thấy tên đàn ông vô tình này.

Lên án như vậy khiến Vân Dật Bạch tức giận. Nhất là sự lên án đó lại từ người phụ nữ trước mặt. Hai mắt anh u ám gầm nhẹ, "Đứa bé này không phải của tôi!" Anh có thể khẳng định.

Cho đến bây giờ, anh còn muốn phủ nhận sao?

Thi Tĩnh chán nản nhận ra anh là một gã đàn ông lạnh lùng vô tình.

"Không phải của anh, vậy là của ai? Anh muốn nói Lạc Du đem chuyện đó vu oan cho anh? Cô ấy là một cô gái hai mươi tư tuổi, vì sao phải dùng danh tiếng để vu oan cho anh? Vân Dật Bạch, sao anh có thể vô tình như vậy?" Vẻ mặt lạnh lùng mà tàn khốc của anh khiến Thi Tĩnh cảm nhận được sự tàn nhẫn.

"Tôi nói lại lần nữa, đứa bé này không phải của tôi!" Vân Dật Bạch lạnh lùng lặp lại. Đôi mắt hung ác như muốn thiêu đốt Thi Tĩnh.

Tranh chấp giữa hai người ngược lại lại khiến Lăng Thiếu Dương đứng một bên khiếp sợ bình tĩnh lại. Ánh mắt anh nhìn về cậu bé đang dựa vào đầu vai Thi Tĩnh. Trong lòng không ngừng xoay chuyển.

Cô ấy và đứa con là của Dật Bạch?!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.