Hào Môn Vui Nhộn Vợ Nhỏ Đến Cậy Cửa

Chương 10: Vật Nhỏ Giỏi Chạy Trốn (2)



Nhóm dịch: Thất Liên Hoa

Mạc Tinh Nhu buông điện thoại di động xuống: “Còn dì bên kia, chị cũng sẽ đón dì ấy đến biệt thự gần núi của chị trước, nếu thấy im hơi lặng tiếng chị sẽ bảo em trở về, còn nếu giông bão nổi lên thì chị cũng nghĩ biện pháp đưa đến Mỹ. Chú đi sớm, em yên tâm chị sẽ không để loại bất ngờ đó phát sinh nữa.”

“Cha của em chết không phải là bất ngờ.” Nói đến cha Lâm, giọng nói run run của Hứa Mễ Nặc đột nhiên trở nên lạnh lẽo.

Lời mới vừa ra khỏi miệng, Hứa Mễ Nặc đã hơi hối hận, học tỷ Tinh Nhu giúp mình, sao mình có thể nổi nóng với chị ấy được?

Nhưng Hứa Mễ Nặc chỉ cần nhớ tới cảnh tượng cha ba chết thảm thiết không nhắm mắt là trái tim lại cảm thấy rét lạnh...

Hứa Mễ Nặc lắc lắc đầu, có ném cơn ác mộng vẫn luôn kéo dài kia ra khỏi đầu.

Hứa Mễ Nặc nhìn Mạc Tinh Nhu chân thành nói: “Học tỷ, lần này thật cám ơn chị, chị là chúa cứu thế của em.”

“Chúa cứu thế... cũng sợ bà bác thích khiêu vũ ngoài quảng trường à!” Mạc Tinh Nhu đột nhiên thay đổi sắc mặt.

Một giây kế tiếp, cô ấy hất tay của Hứa Mễ Nặc ra: “Vợ cả của lão Hải mang chị em gái của bà ta tới đuổi giết kìa, em mau giúp chị đi.”

“Cái, cái gì?” Hứa Mễ Nặc còn chưa kịp thu hồi biểu tình nước mắt rơi đầy mặt, có phải cái chuyển biến này quá nghịch ý trời hay không?

Vợ cả? Thì ra bạn trai già của học tỷ là người có gia đình rồi!

Mạc Tinh Nhu đã đeo kính râm lên ôm túi xách của mình, lặng lẽ lẻn trốn!

Hứa Mễ Nặc ngồi yên tại chỗ, nhìn một bà bác đang hung hăng đến gần, nhất thời cảm thấy còn đáng sợ hơn so với bị Diệp thiếu đuổi giết!

“Tôi rõ ràng nhìn thấy con hồ ly tinh kia vừa mới ở chỗ này, người đâu!”

Cầm đầu là một bác trung niên to con mang dáng vẻ hoành đao lập mã(*), trong giây lát, Hứa Mễ Nặc đột nhiên hiểu tại sao lão Hải không ngóc đầu lên được, ngay cả nhiên viên phục vụ của quán cà phê muốn ngăn mấy bà bác này lại vừa nhìn thấy mấy bác cũng đã héo rồi.

(*)Hoành đao lập mã (thành ngữ TQ): tay cầm vũ khí phi ngựa chạy theo, ý nói đến khí thế chiến đấu trên chiến trường.

“Hình như cô gái này đi cùng với cái con hồ ly tinh đó.”

Có người trong mấy bà bác kia chỉ về hướng Hứa Mễ Nặc, cả người Hứa Mễ Nặc run như cầy sấy.

Ngoài cửa sổ, Mạc Tinh Nhu đang vừa lặng lẽ đi về phía bãi đậu xe vừa ra dấu tay với Hứa Mễ Nặc: “Giữ chân bọn họ, xin em xin em!”

Bọn họ hùng hổ mang theo bảo kiếm thái cực đến, sao em có thể giữ chân nổi!

Nhưng nghĩ đến chuyện vừa rồi học tỷ vừa rút dao tương trợ mình, còn đáp ứng giúp mình chăm sóc mẹ, cái này đã không đơn thuần chỉ là vấn đề đưa tiền ra trợ giúp nữa, mình nhất định phải tranh thủ thời gian cho học tỷ!

Hứa Mễ Nặc nhìn về phía mấy bà bác đang từng bước ép tới gần, nếu có thể giữ lấy mạng để đi Mỹ, mình chỉ có thể dùng trí!

Hứa Mễ Nặc liếc ngang liếc dọc xung quanh, đột nhiên liếc thấy bàn bên cạnh có bóng lưng ngồi thẳng của một người đàn ông đang đưa lưng về phía cô, nếu mình theo bạn trai đến đây, nếu “Bạn trai” có thể chứng minh mấy ngày nay mình luôn ở chung một chỗ với anh ta, thì mấy bà bác này sẽ không thể nhận định mình chính là đồng lõa của học tỷ được!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.