Quần áo cung nữ ở Thiên triều có chút hở hang, vai trần, quang lỏa cánh tay, váy tuy rằng dài chạm đất,
nhưng từ đầu gối trở xuống đã có chút trong suốt.
Bàng Hà một trận trầm mặc, ánh
mắt chậm rãi chuyển qua trên người Bàng thái phi nhiều tầng lễ phục, kín không kẽ hở. Kém nhiều như vậy…… Trước kia nàng tiến cung không có để ý qua, dù sao thứ những cung nữ này có nàng cũng không phải không có, cho nên bình thường nàng xem nữ nhân là nhận thức, hoàn toàn không có tâm
tư khác.
Trang phục thế này là thuận tiện cho lão Hoàng đế đi! Nàng âm thầm tức giận, nhớ tới vài năm nay Trưởng
Tôn Lệ vào cung rất nhiều, không biết hắn cả ngày đối mặt tay chân trơn
bóng thế này, nội tâm có từng hóa thành cầm thú chưa?
Nàng kéo kéo áo đuôi ngắn trước ngực…… Lập tức ngăn lại.
Bàng thái phi nói: “Ngươi làm cái gì vậy? Kéo xuống nữa là thấy ngực.”
“……” Bàng Hà rất muốn chạy trốn. “Tỷ tỷ, ta chân dài, tay dài mặc coi được sao? Thái Hậu là cố ý chỉnh
ta đi!” Càng nghĩ càng khó chịu, hạ quyết tâm về sau mỗi khi cùng sư phụ một chỗ, giống nhau lấy nam trang gặp người, ban đêm liền…… tắt đèn.
(hờ hờ =]])
“Ngươi chân dài, tay dài sao
không thể nhìn? Nhìn một cái cánh tay xinh đẹp không tỳ vết này……” Bàng
thái phi tán thưởng, mơn trớn cánh tay như bạch ngọc của Bàng Hà, lại
kéo kéo quần lụa mỏng có chút trong suốt của nàng. “Nhìn xem đôi chân
rắn chắc bóng loáng này, sờ lên cảm giác thật tốt!”
Bàng Hà cả người nổi da gà, cứng ngắc.
Bàng thái phi che miệng cười: “Ngươi ngồi xuống.”
“Tỷ tỷ muốn làm cái gì?” Tuy là hỏi như vậy, nhưng vẫn là ngồi xuống.
Bàng thái phi ở phía sau vỗ về mái tóc dài của nàng, thở dài:
“Xem, đầu tóc dài mềm mại như nước này…… Như thế nào những chỗ tốt của nữ tử đều có trên người ngươi chứ?”
“……” Bàng Hà cảm thấy mười ngón
tay lạnh lẽo đụng chạm vào gáy của nàng. Nàng lại theo bản năng kéo kéo
vạt áo trước, này rốt cuộc là quần áo kiểu gì a! Nàng cảm thấy nam trang còn thật sự bảo thủ đâu.
Bàng thái phi ôn nhu nói:
“Năm đó nếu ngươi vào cung, hiện tại là có thể theo ta làm bạn rồi.”
“Ta nếu vào cung, đã sớm mất mạng.” Bàng Hà đáp thật sự mau.
“Đúng vậy, nếu vào cung, theo
tính tình của ngươi chỉ sợ đã sớm mất mạng. Chính vì ngươi không phải
thập toàn thập mỹ, tiên đế mới có thể buông tha ngươi. Đệ đệ, ngươi cũng biết, tiên đế năm đó khi sủng hạnh ta, từng vỗ về mắt ta mà nói, Bàng
gia, sao lại có một tiểu yêu tinh, nếu tiểu yêu tinh này có thể thuận
theo chút, thì tốt biết bao nhiêu?”
Bàng Hà nghe vậy, một trận tức
giận nảy lên trong lòng, nghĩ đến bản thân rất có khả năng bị hoàng đế
lão nhân ý dâm qua, liền cảm thấy cả người ác tâm, hơn nữa lại nói trước mặt thê tử của chính mình, chẳng lẽ không có nghĩ qua tâm tình của tỷ
tỷ sao? “Tỷ tỷ yêu tiên hoàng sao?”
“Hắn là nam nhân vĩ đại nhất
trên đời, ai không yêu? Ta thương hắn là Hoàng Thượng, nhưng khi hắn ở
trên người ta nghĩ đến nữ nhân khác, ta cũng không đố kỵ, vì thế có thể
nói cuộc sống trong cung phi thường tốt, nếu không tính một chút phiền
toái, gặp sủng hạnh ban đêm, quy củ luôn hơi rườm rà, còn phải chờ Hoàng Thượng đi rồi mới có thể ngủ đến bình minh.”
Bàng Hà ngẩn ra, mở lớn đôi mắt, nhìn mĩ nhan dán vào bên má nàng trong gương đồng.
Bàng thái phi từ trong gương đồng đánh giá hai người, cười nói:
“Quy củ trong hậu cung ngươi
cũng không cần biết. Hiện tại ta rất tốt, chỉ là có chút tịch mịch. Thái Hậu không phải người hay nói chuyện, Hoàng Thượng cũng cùng ta không
thân, hiếm khi trong cung có chuyện thú vị, đủ để ta cân nhắc trong vài
năm.”
“……”Ma quái trong cung, xem như chuyện thú vị. Bàng Hà nhìn chằm chằm Bàng thái phi.
Bàng thái phi đỏ mặt. “Ngươi sao lại nhìn ta như vậy? Hoàng Thượng đại hôn, Bàng phủ là vị muội muội nào muốn vào cung?”
Bàng Hà không yên lòng đáp: “Là
tam đường muội. Ta lén hỏi qua nàng vài lần, chỉ cần nàng muốn, ta liền
đem nàng gả cho người trong lòng, chỗ Hoàng Thượng ta chịu trách nhiệm,
nhưng nàng……” Nàng gãi gãi đầu, lập tức bị Bàng thái phi kéo tay xuống.
“Nàng chỉ lớn hơn Hoàng Thượng bốn tuổi, ngay cả mặt Hoàng Thượng cũng
chưa xem qua, liền nguyện ý tiến cung, này……”
“Để nàng nhìn Cung thân vương
cách vách Bàng phủ là được rồi. Người hoàng gia, mặc kệ là tiên đế, Ung
thân vương hay Cung thân vương, đều cùng Hoàng Thượng có chút giống.”
Bàng Hà thối một tiếng:
“Tiên đế cùng sư…… Cùng Cung thân vương giống nhau?”
“Cùng một cha sinh ra, sao lại
không giống? Ta đã thấy Cung thân vương, vào một năm kia lúc ta chưa
tiến cung, ban đêm từng thấy Cung thân vương ở trong viện của ngươi dạy
ngươi tập võ, lúc ấy trong lòng ta nghĩ, người cũng không nên đẹp đến
vậy đi…… Khi đó ngươi chính là đang chuyên tâm luyện, Cung thân vương
thấy ta, tuy là có lễ thăm hỏi, nhưng ánh mắt rõ ràng muốn ta đừng quấy
nhiễu ngươi.”
Bàng Hà sắc mặt không thay đổi, nội tâm cũng là cả kinh.
Sư phụ ban ngày ở trong cung,
dạy nàng công phu hơn phân nửa ở ban đêm, hơn nữa vì dạy nàng phương
pháp hô hấp, hơn một năm đều luyện tập trong viện của nàng, nàng còn nhớ rõ lúc ấy sư phụ nói nàng thông minh, đáng tiếc rất dễ dàng bị quan
niệm “Bởi vì không sống lâu, cho nên dễ dàng từ bỏ” ảnh hưởng, mới luôn
học không tốt.
Không nghĩ tỷ tỷ vẫn nhớ chuyện
đã lâu như vậy…… Có thể thấy được sư phụ ở trong lòng nàng có phân lượng nhất định, Bàng Hà bách vị tạp trần*. Sư phụ ngày thường quả thật rất
tốt, nhưng nghe một nữ nhân nhớ mãi không quên như vậy, trong lòng nàng
có chướng ngại.
(Cũng giống như câu “Ngũ vị tạp trần”, nghĩa là nhiều cảm xúc hỗn loạn)
Nàng nghe được Bàng thái phi lại nói:
“Đứa trẻ đẹp như vậy, loan loan
(loan loan: cong cong) mắt nhi, loan loan mi nhi, mặc tiểu bào màu trắng duyên dáng múa kiếm, ta lúc ấy nghĩ rằng, có phải toàn bộ những thứ
trong sang trên đời đều đổ dồn về phía ta hay không, lại làm cho ta
không thở được?”
Bàng Hà sửng sốt. Ánh mắt sư phụ, không phải loan…… Ngay cả nở nụ cười cũng không loan……
“Đứa trẻ này nếu vào cung, những phi tần trang điểm ở hậu cung sợ là cũng không được sủng hạnh…… Nói như vậy, ta có thể xem như là cứu tinh của hậu cung.”
Trong gương đồng Bàng thái phi
sắc mặt cổ quái, Bàng Hà nhìn xem nhất thanh nhị sở*. Nói nửa ngày, tỷ
tỷ nói người trông đẹp là nàng, nhớ mãi không quên cũng là nàng a…… Tỷ
tỷ này luôn không nói nhiều lắm, cũng rất ít nhớ lại qua lại, hôm nay
nhưng thật ra nói một đống, Bàng Hà trong lòng cảm giác khác thường,
đang muốn hỏi rõ ràng, đột nhiên nghe thấy bên ngoài cung nữ hô “Thái
Hậu giá lâm”.
(nhất thanh nhị sở: hiểu biết rõ ràng)
Nàng thầm mắng một tiếng, theo thói quen cầm lấy cây quạt, đi ra quỳ lạy.
“Thái Hậu vạn an!”
“Đứng lên đi.”
Nàng cẩn thận lôi kéo váy đứng
dậy. Nàng nhìn thấy cung váy trước mặt, tầng tầng sa sa tuyệt không
trong suốt, ngược lại phía sau, cung nữ thật sự là rất……
“Đêm nay quốc cữu là thay ai gia làm việc, không cần giữ lễ tiết, ngươi cứ việc ngẩng đầu, không cần sợ đắc tội ai gia.”
“Đa tạ Thái Hậu.” Nàng nâng mặt, nhướng mày, lộ ra nụ cười tiêu sái, định ngoạn cây quạt trong tay theo
thói quen, chân trái hơi xiên, đứng như nam tử, tất cả động tác hành văn liền mạch lưu loát.
Cung nữ phía sau Thái Hậu ánh mắt trừng thật to.
Thái Hậu mắt đẹp vẫn chưa mở lớn, nhưng ánh mắt rơi thẳng ở trên mặt của nàng.
“Thái Hậu?” Bàng Hà vô tội nói.
Tầm mắt dừng trên dung mạo thoạt nhìn mới hơn hai mươi tuổi của Thái
Hậu, rõ ràng là hơn ba mươi tuổi, so với Ung thân vương còn lớn hơn hai
tuổi, nhưng làn da lại mỏng manh mềm mại, nghiêm túc mà nói, muốn tìm mỹ nhân thực dễ dàng, nhưng có khí chất đẹp đẽ quý giá như Thái Hậu thật
đúng là không dễ!
“Hà đệ!”
Bàng Hà lập tức thu lại ánh mắt có chút làm càn.
Thái Hậu cũng lấy lại tinh thần, tầm mắt dời khỏi mặt Bàng Hà, chậm rãi đánh giá những bộ phận lộ ra của nàng.
“Cánh tay quốc cữu như nữ tử bình thường tinh tế a……”
Bàng Hà dùng sức nâng lên cánh tay phải bóng loáng, cười nói:
“Thái Hậu, Bàng Hà cánh tay mặc
dù tinh tế, nhưng có cơ bắp, thỉnh xem độ cong này rất đẹp đi? Nếu cung
nữ của Thái Hậu không ngại, Bàng Hà có thể lập tức ôm lấy nàng đâu.” Cảm tạ sư phụ dạy nàng võ công!
Cung nữ kia lập tức đỏ mặt cúi đầu.
Thái Hậu ánh mắt nhìn sang một
bên, không nhìn đến cánh tay có chút cơ bắp của nàng. Thiên triều nữ tử, không phải như vậy…… cánh tay rắn chắc đã có chút cơ bắp như thế này……
chẳng lẽ tiên đế thực nhận sai?
“Quốc cữu, ngực của ngươi……”
Bàng Hà cúi đầu nhìn xuống bộ ngực đầy gợi cảm, cười vói tay vào.
“Hà đệ không cần –”
Bàng Hà lấy ra hai cuộn vải mềm. “Không phải là công của chúng nó sao?” Trộm ngắm ngực phẳng của chính
mình, có điểm khóc không ra nước mắt, tuy rằng đây là do một mảnh vải
dài cột vào, nhưng nàng rất rõ ràng bộ trang phục cung nữ này cũng không thích hợp cho … nhỏ như của nàng mặc. Sư phụ, ngươi ghét bỏ sao?
Bàng thái phi có điểm giận. “Ta thật vất vả mới nhồi vào nó.”
Bàng Hà bĩu môi.
“Muội muội như thế nào không tìm cung nữ đến hỗ trợ?”
Bàng thái phi khẽ cười nói:
“Cung nữ trong này đều xem như
người của tiên đế, để các nàng đi hầu hạ một nam tử mặc quần áo, e là,
không ổn. Liền ngay cả hắn là đệ đệ của ta, ta tận mắt thấy hắn một đại
nam nhân như vậy lõa thể tay chân, trong lòng cũng đối tiên đế có chút
cảm giác tội lỗi.”
Cung nữ phía sau Thái Hậu lập tức đêu quay lưng lại.
Bàng Hà kẻ tung người hứng. “Tỷ
tỷ cũng đừng quá để bụng. Tiên đế hiểu được đây đều là vạn bất đắc dĩ,
đây đều là vì bình an ở hậu cung a, các ngươi cứ coi ta như con đẻ mà
đối đãi đi.”
Thái Hậu lạnh lùng nhìn nàng, qua một lát mới chậm rãi nói: “Tốt lắm sao?”
“Ân, tốt lắm.” Bàng Hà sảng khoái đáp.
“Không, còn có bước cuối cùng, ngươi ngồi xuống.”
Bàng Hà sửng sốt, chống lại đôi
mắt đẹp của Bàng thái phi. Nàng mặc dù không biết thái phi còn có bước
cuối cùng gì, nhưng tỷ tỷ sẽ hạ độc thủ với nàng sao? Vì thế theo lời
ngồi xuống trước gương đồng.
“Ngươi nhắm mắt lại.”
Ngữ khí có chút không đúng, Bàng Hà cảm thấy trong đó có quỷ. Ngữ khí của tỷ tỷ có chút không thích
hợp…… Trong gương nhìn thấy Thái Hậu đi qua nhìn xem, Bàng Hà không có
cách nào khác để hỏi rõ ràng, chỉ phải nhắm mắt.
Lúc nhắm mắt lại, nàng thấy tỷ tỷ lấy ra cái gì tinh tế thật dài, có chút phản chiếu……
Ngón tay lạnh lẽo của tỷ tỷ lại chạm vào gáy nàng, tiếp theo, thình lình xảy ra –
“Đau a –” Bàng Hà bật thốt lên kêu thảm thiết, lật cả bàn trang điểm.
Trưởng Tôn Lệ như đi vào chỗ không người.
Một đường đi vào tẩm cung Thái
Hậu. Hắn đảo mắt qua mỗi chỗ trong tẩm cung, Thái Hậu hỉ đẹp đẽ quý giá, tiên đế đi rồi, cung điện này tuy là nơi một đám nữ nhân dưỡng lão,
nhưng tiểu Hoàng Thượng vẫn là vì mẫu hậu hắn đại tu sửa một lần nữa.
Hắn chậm rãi đi một vòng, ánh mắt không buông tha bất cứ chỗ nào.
Hắn không đi tìm dưới giường,
không đi tìm ở bàn trang điểm của nữ nhân, cũng không đi tìm trong góc
kẹt, bởi vì, Thái Hậu còn không có can đảm đem vật như vậy để ở những
chỗ đó.
Đều không có…… Không ở tẩm cung, sẽ ở chỗ nào?
Những nơi Thái Hậu có thể đi là hữu hạn, đặt ở tẩm cung tuyệt đối an toàn.
Đột nhiên, hắn ngửa mặt lên,
nhìn xà ngang trên nóc nhà. Hắn trầm ngâm trong chốc lát, đột nhiên phi
thân lên, trên tay tìm tòi, quả nhiên đụng đến một cái hòm được bao bằng vải.
Hắn không chút nào lo lắng lấy
xuống. Vải gấm vàng óng ánh, trong toàn Thiên triều chỉ có Hoàng đế sử
dụng màu này, nói cách khác, đây là hắn vật hắn muốn tìm.
Vải gấm bao ở ngoài, không phải
Hoàng Thượng không thể mở ra, nhưng hắn không để ý tới, trực tiếp mở vải gấm, lộ ra cái hòm bên trong.
Hòm là nước sơn hồng cối mộc sở chế, hắn nhẹ nhàng dùng sức một cái, nắp hộp liền mở ra, lộ ra mật chiếu bên trong.
Hắn trực tiếp mở ra nó, đọc lướt qua nhanh như gió.
Đồng tử đen như mực, từng giọt từng giọt, dần dần nổi lên hỏa diễm.
“Hoàng thúc.”
Trưởng Tôn Lệ cũng không quay đầu lại.
Tiểu hoàng đế chần chờ một chút, tiến lên từng bước, đối với tấm lưng kia nói:
“Chỗ này của mẫu hậu, ẩn dấu cái gì, khiến ngươi phải mạo hiểm tiến vào xem…… có liên quan đến thân
phận nữ nhi của Bàng Hà sao?”
“Hoàng Thượng chung quy tuổi đã
lớn, bắt đầu hiểu được suy nghĩ.” Ngữ khí, nhẹ nhàng như bình thường,
lại có điểm xa cách ngàn dặm.
Tiểu Hoàng Thượng nhẹ giọng nói:
“Đêm nay Bàng Hà giả trang cung
nữ, trẫm định nhanh chân đến xem, lại phát hiện nhiếp chính hoàng thúc
cố ý dẫn dắt cung nữ ở tẩm cung mẫu hậu rời đi. Trẫm trong lòng biết
khác thường, liền vẫn chừ ở trong này, thấy ngươi tiến vào trẫm giật
mình không thôi, hoàng thúc không thể vào nơi này, vẫn là vì Bàng Hà,
ngay cả thể chế cũng không quản…… Phụ hoàng lưu lại cái gì?”
Trưởng Tôn Lệ cũng không trả lời:
“Hoàng Thượng cũng biết bổn vương hiện tại không quay đầu lại, là vì cái gì?”
“…… Là vì trẫm cùng phụ hoàng bộ dạng rất giống?”
“Hoàng Thượng thật thông minh.”
Trưởng Tôn Lệ nhìn mật chiếu, khóe miệng gợi lên nụ cười châm chọc:
“Tiên đế năm đó khi cấp tốc triệu ta cùng Ung thân vương vào cung, hắn
đã là sắp trút hơi thở cuối cùng, cho dù là trước khi chết, cũng là hận
như vậy, muốn bị hủy cả đời Bàng Hà sao?”
Tiểu Hoàng Thượng sửng sốt. Việc này quả nhiên cùng Bàng Hà có liên quan, toại nói:
“Trẫm có thể xem di chiếu phụ hoàng lưu lại sao?”
“Di chiếu này, chờ sang năm sau
khi Hoàng Thượng đại hôn có thể mở ra, nay bổn vương là đại bất kính đến tột cùng, Hoàng Thượng cũng muốn đi theo xem?”
“Kia đương nhiên!” Một chút, tiểu Hoàng Thượng nói: “Giờ này khắc này, chỉ có trẫm cùng hoàng thúc, ai sẽ biết?”
“Ngươi ý tưởng vô lại này, là học theo Bàng Hà sao?”
Tiểu hoàng đế mới trong nháy mắt, di chiếu liền rơi vào trong tay hắn.
Hắn vội vàng mở ra nhìn kỹ, ngẩn ngơ. Mạnh ngẩng đầu, chống lại con ngươi đen của Trưởng Tôn Lệ.
Trưởng Tôn Lệ bình tĩnh nói:
“Ta từng đồng ý với phụ hoàng
ngươi, ở lại tới khi ngươi đại hôn, sau khi ngươi trở thành Hoàng đế
Thiên triều thật sự, ta lại rời đi. Đến lúc đó, biển ở Thiên triều thuộc về ta, ta có thể lựa chọn bổ nhiệm người nào cùng ta rời bến, từ nay về sau ngao du thế giới ngoài biển.”
Tiểu Hoàng Thượng lắp bắp:
“Trên di chiếu…… không phải viết như vậy a……”
Trưởng Tôn Lệ khóe miệng giơ
lên, nhìn thẳng hắn. “Đúng vậy, phụ hoàng của ngươi, ngay từ đầu đã
không định đem biển cho ta. Hắn muốn ta trả giá năm đó đã chăm sóc Bàng
Hà, muốn ta thấy được Bàng Hà lại không chiếm được nàng.”
Không phải “tiên đế”, cũng không phải “hoàng huynh”, mà là “phụ hoàng của ngươi”…… Tiểu Hoàng Thượng cúi đầu nhìn di chiếu, hai tay có chút run run. “Có lẽ…… Phụ hoàng…… Chính
là thực thích Bàng Hà……”
Trưởng Tôn Lệ sắc mặt giận dữ, vỗ mạnh một cái trên bình phong.
“Thích Bàng Hà? Thích đến muốn ở sau khi ngươi đị hôn, đem Bàng Hà vào cung làm thái giám, đem Bàng Hà
vào tự làm ni cô?” Thanh âm nhưng lại cực kỳ trầm trọng.
Tiểu Hoàng Thượng không biết tức giận ai, lông mi dài nhỏ có chút ẩm ướt, hắn cắn răng nói:
“Bàng Hà năm nếu vào cung…… không phải đã không rơi vào kết cục này sao?”
Trưởng Tôn Lệ nhìn hắn.
Tiểu Hoàng Thượng ánh mắt nhìn
sang một bên, trong lòng biết Bàng Hà nếu thực vào cung, có lẽ hắn căn
bản sẽ không nhận biết tiểu quốc cữu xấu lắm này, bởi vì vào năm phụ
hoàng tạ thế kia, Bàng Hà sao? Hồn về Tây Thiên.
“Hoàng thúc…… Vì sao năm nay mới đến tìm di chiếu?”
Trưởng Tôn Lệ thản nhiên tự giễu nói:
“Đúng vậy, vì sao thẳng đến năm nay mới đến tìm chứ?”
Bởi vì, quân vô hí ngôn sao?
Tiểu Hoàng Thượng có thể hiểu được. Bởi vì, Cung thân vương tượng trưng
cho sức mạnh của Thiên triều, năm đó nếu hắn rời đi, khác gì để Thiên
triều nghiêng một nửa, tiểu oa nhi bốn tuổi sao có thể làm cả triều văn
võ tin phục?
Chỉ sợ phụ hoàng sớm hiểu được
một tờ di chiếu giữ không được hoàng thúc, thuận tiện lời dụng ý thức
trách nhiệm của người trong hoàng tộc đối với Thiên triều, làm cho hắn
vì Thiên triều bán mạng, phụ tá ra một hiền quân.
Cố tình phụ hoàng lại sợ hãi hắn đoạt quyền, lại lấy biển cùng Bàng Hà hai cái ra làm mồi nhử, đợi đến
khi hoàng thúc giao trả lại hắn toàn bộ quyền lực, lại hạ đòn sát thủ,
hủy đi người phụ hoàng từng không chiếm được.
Đây là phụ hoàng của hắn sao?
Tiểu hoàng đế thất thần nói:
“Năm đó, phụ hoàng từng triệu
hoàng thúc cùng nhiếp chính hoàng thúc vào cung, chẳng lẽ, ngay cả nhiếp chính hoàng thúc cũng……” Không chờ Trưởng Tôn Lệ trả lời, xem thần sắc
Trưởng Tôn Lệ, tiểu hoàng đế đã biết đáp án.
Hắn lại cúi đầu tiếp tục đọc di chiếu:
“Bàng Hà…… Điên loan đảo phượng, giả mạo quốc cữu, vào triều làm quan…… Phẩm tính bất hảo, dâm loạn
triều đình…… Niệm tình cha là thiên hạ thánh nho…… Bàng Hà chọn ngày
vĩnh bạn thanh đăng không thể gặp người…… Nếu vẫn không biết phải trái
mà kháng chỉ, khi Bàng Hà được hai mươi tuổi, giao cho Thái Hậu phân phó làm thái giám trong cung……” Làm thái giám trong cung…… Mẫu hậu tuyệt
không thích Bàng Hà a, sẽ xử như thế nào, sẽ phân phó cho ai, trong lòng hắn đều dự tính được. Thậm chí, phụ hoàng đã biết Bàng Hà bất hảo, tất
nhiên sẽ kháng chỉ…… Chẳng lẽ không chiếm được, liền nhất định phải hủy
nàng sao?
Phụ hoàng của hắn…… Phụ hoàng của hắn…… Tiểu hoàng đế nhẹ giọng hỏi:
“Hoàng thúc…… Trẫm tuy nhỏ, nhưng là biết nữ tử thanh xuân hữu hạn, vì sao Bàng Hà nguyện ý chờ ngươi vài năm nay?”
Ngay tại lúc tiểu hoàng đế nghĩ Trưởng Tôn Lệ không muốn trả lời, hắn nghe thấy một câu:
“Tự nhiên là nàng sủng ta.”
Bàng Hà sủng hoàng thúc? Tiểu hoàng đế thiếu chút nữa trợn tròn mắt. Thấy thế nào, đều là hoàng thúc sủng Bàng Hà đi?
“Kia……” Tiểu Hoàng Thượng thấp giọng hỏi: “Hoàng thúc ngươi tính làm như thế nào?”
Trưởng Tôn Lệ giơ lên mi, ánh mắt lược tinh, ý vị thâm trường hỏi ngược lại:
“Hoàng Thượng hiện tại đã biết hết thảy, lại tính làm như thế nào?”
Đau quá đau quá đau quá a……
Bàng Hà vuốt hai bên tai, mặt
trên máu chảy đầm đìa a…… Nàng sau khi sinh, cha đem nàng làm nam hài
nuôi lớn, chưa bao giờ muốn nàng xỏ lỗ tai, thậm chí, cha hy vọng kiếp
sau nàng cũng làm nam hài, thân thể sẽ không yếu như vậy nữa.
Hiện tại tốt rồi, vành tai nặng
trịch, vòng tai kim loại lòe lòe tỏa sáng. Bình thường nàng xem tiểu
thư, nữ tử mang vòng tai, chỉ cảm thấy thật thích hợp. Cô nương ở Thiên
triều nhỏ nhắn, thân thể mềm mại doanh doanh nhược nhược, làm người ta
muốn ôm một cái lại thân một cái, nàng không giống vậy, nàng vóc người
cao a, mang loại trang sức nữ tính này, quả nhiên chẳng ra cái gì cả……
Nàng thầm than một tiếng. Lời nói của Triệu Tử Minh, quả nhiên nẩy mầm trong lòng nàng.
Qua mỗi canh giờ, nàng liền đi
vòng Ninh An cung một lần. Tối như mực, lại im ắng, nói không sợ là gạt
người, nhưng…… nếu thật sự là Ninh An cung, vô luận như thế nào, nàng là nhất định phải tới.
Nàng không cầm theo đèn lồng, sợ làm sợ quỷ, chỉ có thể dựa vào ánh sao, đảo mắt nhìn bốn phía.
Bỗng dưng, nàng mắt phượng nheo lại, phát hiện trong bụi hoa có một đạo bóng dáng.
Bóng dáng này không giống bóng
hoa cỏ, ngược lại rất giống bóng người…… Ngắn ngủn nho nhỏ…… Đỉnh đầu có hai lọn* bay bay, nàng âm thầm kinh ngạc, quỷ này như thế nào lại giống một cây nhân sâm còn nhỏ vậy? (nguyên văn là “tu”, tức là “sợi râu” a)
Nàng tay chân thật nhanh, một tay lôi kéo váy, một phen đẩy ra bụi hoa, hô to:
“Bắt được ngươi! Nhanh đi thăng thiên đi, không cần ở lại chỗ này…… Hoàng Thượng?”
Tiểu hoàng đế lăng lăng nhìn nàng, nhất thời không nói được gì.
Nàng cùng hắn mắt to trừng mắt nhỏ, cuối cùng thử hỏi:
“Cháu ngoại trai?” Có bị ma nhập thì nói mau! Ta chạy trối chết trước!
“…… Cậu…… Ngươi đánh đầu ta làm cái gì?” Tiểu hoàng đế tức giận nói.
“Cậu lo lắng cho cháu, thiên
kinh địa nghĩa, ta còn sợ ngươi bị ma nhập đâu!” Bàng Hà túm lấy hai tua trên nón của tiểu Hoàng đế…… Thầm mắng nhân dọa đến hù chết người, nhân sâm tinh còn nhỏ đâu? Khư.
Tiểu hoàng đế liếc nàng một cái, lại nhìn sang một bên, não thanh nói:
“Thật sự là…… Mất mặt xấu hổ, mặc, mặc thành như vậy…… Ngày thường cao như thế, thật sự là khó coi……”
Bàng Hà trầm mặc.
“Tay ngươi…… tay lại dài như
vậy, không giống tay một cô nương trưởng thành, ngươi phẫn thực…… Thật
sự là chẳng ra cái gì cả…… Đem váy buông!” Nói xong, thế nhưng mặt đỏ.
May mắn trong đêm, bóng tối gắn vào khuôn mặt nhỏ nhắn đáng yêu của hắn, nhìn không phân biệt được, bằng không liền thật sự mất mặt.
“…… Cháu ngoại trai, thật sự rất xấu?”
“Di……” Tiểu hoàng đế ngẩn ngơ,
nhìn về phía nàng một đôi mắt to khiêm tốn thỉnh giáo. Ngập nước trong
suốt, bên trong lộ ra ý tứ “Làm ơn cho chút an ủi, không cần nói thật”,
cùng mẫu hậu hoàn toàn bất đồng, mẫu hậu luôn cao cao tại thượng……
Hắn phốc xích một tiếng, bật
cười. “Này thôi…… Cậu tướng mạo mặc dù hảo, nam nữ giai nghi, đáng tiếc
vóc người cao, tay chân dài…… Thật sự không thể nhìn, may mắn ngươi
không phải nữ tử, nếu không, trong Thiên triều, cũng không có người dám
tới cửa cầu thân.” Không biết vì sao, trong lòng có chút vui vẻ.
Bàng Hà khóe miệng co rúm, hừ thanh nói:
“Hoàng Thượng còn chưa có đại
hôn, đến hậu cung này làm cái gì? Theo quy củ Thiên triều, hậu cung
không có phi tần, Hoàng Thượng là không thể tùy ý vào.”
Tiểu hoàng đế khụ một tiếng.
“Trẫm có thể không tới sao? Ngươi là loại người nào? Bất quá chính là
tiểu quốc cữu chỉ biết ăn mà thôi, Thái Hậu khó xử ngươi, muốn ngươi đến tìm hiểu xem quỷ là giả hay thật…… Ai, trẫm còn có thể không đến sao?”
Một câu cuối cùng, mang theo bất đắc dĩ.
Bàng Hà nhếch miệng cười hai tiếng:
“Ngươi là Hoàng Thượng, ngươi vừa xuất hiện, quỷ cũng không dám xuất hiện.”
“Có thể đi theo tiên đế xuống
mồ, là phúc khí các nàng đã tu luyện cả đời, để các nàng tiếp tục hầu hạ tiên đế, ân sủng này không phải mỗi người đều có, lại vẫn dám ở hậu
cung tác loạn……” Tiểu Hoàng Thượng trong lòng không quá thoải mái, thầm
cảm thấy phi tần này nọ không thể mong đợi. Cũng có thể là do phụ hoàng
vậy mà muốn Bàng Hà xuất gia làm ni, lại lừa hoàng thúc, quân vô hí
ngôn, phụ hoàng như vậy làm hắn ẩn ẩn có chút thất vọng lại không dám
suy ngẫm.
Hắn giương mắt nhìn Bàng Hà im lặng, ôn nhu nói:
“Cậu, nếu ngươi muốn, ta có thể
cam đoan tương lai chờ sau khi ngươi chết đi, đem vài cung nữ thái giám, hoặc là ngươi thích nha hoàn nô tài nào trong Bàng phủ, ta để bọn họ
chôn cùng, cứ như vậy, ngươi cũng sẽ không tịch mịch.”
“Trăm ngàn không cần!” Bàng Hà
vội vàng nói: “Ta còn không muốn sau khi chết bị những người đó đuổi
giết, phúc khí đó ngươi tự mình hưởng thụ đi, ta không chịu nổi! Đại ân của cháu ngoại trai, cậu cảm tạ vô cùng!”
Tiểu hoàng đế liếc nàng một cái, kiên trì bồi nàng tuần Ninh An cung, nói:
“Ta nghe người ta nói, cậu khi còn nhỏ ốm yếu, rất sợ chết.”
“Đúng vậy,” Bàng Hà chân tay
nhanh nhẹn, ở trên cánh tay chụp lấy một con sâu. “Hiện tại ta vẫn còn
rất sợ, bất quá, ta sợ cũng là sau khi chết sẽ không còn được gặp lại
người muốn gặp.”
“Vậy đem người ngươi muốn gặp dẫn đi cùng, không phải rất tốt sao?”
Bàng Hà trừng hắn một cái. “Sanh nhi, ta mang ngươi đi xuống, như thế nào?”
Lớn mật, dám muốn trẫm chết! Lời này vừa đến đầu lưỡi, tiểu hoàng đế cũng không biết là nên mắng ra, hay là nên cảm tạ Bàng Hà coi trọng…… Muốn hắn chết, đây là coi trọng sao?
“Hắc hắc, ngươi là hoàng đế
thôi, tự nhiên sẽ không có đạo lý chôn cùng người khác, cho chút tưởng
niệm là tốt rồi, cho chút tưởng niệm là tốt rồi.”
Tiểu hoàng đế trầm mặc một trận, lại nói:
“Cậu, ngươi từng nói qua về sau, ngươi là muốn rời bến làm hải tặc?”
“Đúng vậy!”
“Cùng hoàng thúc đi?”
Bàng Hà chậm rãi quay đầu nhìn về phía hắn, nghênh đón ánh mắt tiểu hoàng đế.
“…… Đúng vậy.” Nàng thực vô tội nói.
Tiểu hoàng đế vừa tức vừa buồn cười:
“Ngươi cùng hoàng thúc có ái
muội, ta đã sớm đã nhìn ra, ngươi như vậy thẹn thùng làm cái gì? Thiên
triều không khỏi nam phong.” Cố ý lại hỏi một câu: “Ngươi…… Như thế nào
còn không cùng hoàng thúc đi sớm vài năm? Nếu…… vì vùng biển, ta có thể
nghĩ biện pháp ban cho hoàng thúc.” Ban cho vùng biển cùng hải đồ, dân
gian tuyệt không sẽ có bản đồ chi tiết như thế. (đoạn này k hiểu lắm)
“Này thôi……” Nàng lại đánh chết con sâu. “Ít nhất chờ sau khi ngươi đại hôn……”
“Chờ ta đại hôn?”
“Đúng vậy, ngươi là ta từ nhỏ
nhìn đến lớn, đương nhiên hy vọng chờ sau khi ngươi thành niên lại rời
đi, ít nhất, có Cung thân vương ở đây, ân…… sẽ không có người trơ trẽn
giành quyền lực……” Nàng cố ý ám chỉ.
Tiểu hoàng đế ngẩn ra. Đây là
chỉ nhiếp chính hoàng thúc cùng mẫu hậu sao? Hắn không thấy nhiếp chính
Hoàng thúc có ý định này, tuy rằng nhiếp chính hoàng thúc cũng chưa hoàn toàn giao trả quyền lực cho hắn……
Bàng Hà ngồi xổm trước mặt hắn, cười loan mắt, nói:
“Cha ta là Thiên triều thánh
nho, đã đi qua mỗi một tấc đất ở Thiên triều, thân là Bàng Hà con hắn,
ít nhất cũng tận mắt gặp một thế hệ minh quân được sinh ra mới tốt đi.”
“…… Trẫm sẽ là minh quân sao?” Tiểu hoàng đế nhẹ giọng hỏi.
“Đây là tự nhiên. Hoàng Thượng cũng không nhìn xem bên cạnh ngươi có bao nhiêu trung thần, tỷ như Bàng Hà……”
Tiểu Hoàng Thượng phù một tiếng vừa cười.
“Hoàng Thượng này cười thật đáng yêu a, thật muốn véo a……” Kỳ thật nàng càng muốn véo mặt sư phụ, hiện
tại chỉ có thể tưởng tượng.
Tiểu hoàng đế hé miệng, nhìn nàng, nói:
“Trước đây, ngươi luôn trộm véo
ta, cũng không thấy ngươi hỏi qua trẫm a.” Thấy nàng cả kinh, hắn lại
vui vẻ : “Trẫm trí nhớ tốt, ngươi đối trẫm phá hư, trẫm đều nhớ rõ rành
mạch.”
“Hiện tại Hoàng Thượng lớn, ta nếu muốn tiếp tục véo, ngươi muốn báo thù, ta có thể không chịu được.”
Tiểu hoàng đế lại trừng nàng, tạm dừng trong chốc lát, miệng thực bất đắc dĩ nhưng sắc mặt đã có điểm cao hứng nói:
“Trẫm chuẩn ngươi véo, bắt đầu từ ngày mai trẫm liền thật sự trưởng thành, không cho phép lại véo.”
Nàng phát ra tiếng cười quái dị, thực không khách khí véo hai gò má phình ra của hắn.
Tiểu hoàng đế ăn đau, tức giận
hồi báo, đem gương mặt đẹp của nàng véo sang hai bên, biến thành một mặt dài. Này là nữ nhân sao? Dùng sức như vậy! Không lo hắn là Hoàng Thượng a!
Nàng dữ tợn kêu lên: “Sanh nhi tàn nhẫn quá……”
“Cửu cửu, ngày mai ngẫu nhiên
còn muốn thượng thảo……” Đau quá đau quá, này thối cậu thật đúng là không lưu tình, đem hắn làm tiểu hài tử mà véo…… mà đau…… Phụ hoàng, một
người sắc đẹp thật sự đối ngài rất trọng yếu sao? Ta là không phải cũng
thành quân cờ để ngài hủy diệt Bàng Hà? Ngài vốn không có lo lắng đến
lập trường của ta sao?
Bàng Hà dù phá hư, cũng là đứa
nhỏ duy nhất trên đời của thiên hạ thánh nho, cho nên ngài không dám đem nàng thành thái giám, làm cho lưng mang tiếng bị người trong thiên hạ
nhục mạ, lại muốn nhi thần xuống tay, ngài không lo lắng thiên hạ nhân
đối nhi thần sẽ có cái nhìn như thế nào sao?
Nếu Bàng Hà không có sắc đẹp
khuynh đảo thiên hạ, có phải ngay từ đầu có thể cùng hoàng thúc đi xa
hải ngoại hay không? Đối hắn mà nói, cho dù Bàng Hà chính là mạo sắc
bình thường, hắn cũng vẫn là thích người cậu duy nhất trong cung có thể
cùng hắn tán gẫu này a!
“Ngươi ban thưởng ta kim bài
miễn tử trước đi rồi ta sẽ buông……” Hay nói giỡn, nàng không cẩn thận
dùng lực quá nặng, hại Hoàng Thượng ra nước mắt, nàng đương nhiên tự bảo vệ trước a! Nàng gây rối cũng có giới hạn nhất định được không?
“…… Bàng Hà buông tay……” Hắn rơi nước mắt.
“…… Ban thưởng kim bài miễn tử trước……” Nàng cũng rơi nước mắt.
“……”
Dứt nợ r` *tung bông*. Bây h đi ngủ ‘__’ …
Chỉ có loại người thân phận cữu ngũ chí tôn như tiểu Hoàng Thượng này, mới dám ở nơi có chuyện ma quái ngủ đi?
Bàng Hà ngáp một cái, quay đầu
nhìn thân ảnh nhỏ màu vàng nằm ở tháp thượng. Rõ ràng cùng chỉ là một
đứa nhỏ thôi, sang năm sẽ thành thân có phải quá sơm hay không?
Lại nói tiếp, sư phụ nếu mười hai tuổi thành thân…… Nàng trong đầu chỉ còn bốn chữ…… Đèn cạn dầu tắt a!
Nàng ngẩng đầu nhìn xem trăng
rằm, xoa xoa thắt lưng lười biếng. Không phải trong sách đều viết, khi
quỷ xuất hiện, vạn vật đều tránh xa sao? Như thế nào còn có sâu? Nàng
lại đánh trúng một con sâu trên cánh tay.
Cơ bắp này…… Nàng nhớ rõ sư phụ
cũng có, chính là so với của nàng đẹp mặt rắn chắc hơn…… Nhưng nữ nhân
Thiên triều không nên có a! Nàng chưa bao giờ nghĩ tới loại vấn đề này,
nhưng là để nàng thấy trong mắt Thái Hậu có chần chờ, bởi vì cánh tay
nàng có cơ bắp nhỏ…… Bộ ngực thực phẳng, chân rất dài…… Nàng có chút tổn thương nha.
Nàng sờ sờ cái mũi, hạ quyết tâm ở trước mặt sư phụ, cả đời lấy nam trang gặp người đi.
Nàng chuẩn bị lại tuần quanh Ninh An cung một lần nữa.
Có cung nữ ngay dưới ánh trăng
nhìn thấy quỷ, hơn nữa không chỉ một người, phi tần trong Ninh An cung
cũng đúng là có trong danh sách tuẫn táng, đêm nay nếu không gặp quỷ
chứng thật một chút, có phải sau này cứ cách nửa tháng đều phải đến hay
không a?
Hay đây là Thái Hậu giở trò quỷ?
Ý niệm này vừa mới lóe lên trong đầu, khóe mắt nàng nhìn đến một bóng đen, tâm nhảy lên một cái, phát
hiện bóng đen kia nhưng lại đang đến gần nàng.
Nàng đúng lúc nghiêng đầu.
Không phải quỷ! Là người!
Cùng lúc nàng nghĩ như vậy, đột
nhiên phát hiện tay của hắc y nhân kia lại vọt đến, mục tiêu là nàng……
Nàng sửng sốt, tức thời lấy cánh tay chắn lại. Tưởng nàng là phế vật
sao? Nàng trong long tức giận, liên tục ra chiêu áp sát đối phương, võ
công của nàng cũng không phải học suông.
Hắc y nhân liên tục ngăn chặn
mấy chiêu, mục tiêu vẫn là ngực cùng dưới váy của nàng, trong cung có
dâm ma sao? Sau lưng có lực phong, nàng run lên, tóc dài phất lên mặt
hắc y nhân thứ nhất, chợt quay người ra ngăn trở cánh tay của hắc y nhân thứ hai.
Tê một tiếng, bạc da trên cánh
tay bị nắm lại. Nàng không để ý, chân phải dưới váy đá mạnh vào đối
phương, nàng nghĩ rõ rang là nam nhân, đụng đến chỗ kia…… ( ơ, *mặt ngu* chỗ kia là chỗ nào ??)
Thái giám?
“Công công, ngươi cũng dám chọc Bàng Hà ta?” Nàng cao giọng thử nói.
Quả nhiên, trong mắt đối phương
xuất hiện dị quang, khóe mắt có nếp nhăn, rõ ràng là lão thái giám ở
trong cung đã lâu. Là người của ai?
Hai gã hắc y nhân vẫn chưa dừng
lại thế công, ngược lại tăng them đòn sát thủ. Muốn giết, không phải
nàng, mà là muốn hủy quần áo của nàng để xác định đi –
Lão thái giám xẹt qua trước
ngực, năm ngón tay cơ hồ muốn xé rách vạt áo của nàng, nàng tức giận
muốn giết người. Hai tay dù sao cũng chống không lại bốn tay, nàng cuối
cùng tung ra hết các chiêu thức, mạo hiểm váy bị rách một góc nguy hiểm, cứng rắn muốn xốc lên khan che mặt của người nọ, người phía sau, nhưng
lại tặng nàng một cước, nàng cước bộ từ trước đến giờ học không tốt, lại đạp lên làn váy rủ xuống đất, trọng tâm không ổn định, ngã về phía
trước.
Nàng cực lực muốn đứng bật dậy,
nào biết người bịt mặt phía trước một quải tử lại đây*, phần eo bị đau
nhưng may mắn nàng bế khí đúng lúc. (chỗ này là tung cái gì tới a, ta
nghĩ phải là bột phấn gì thì mới bế khí chứ ò.Ó)
Nàng vừa ngã xuống, cảm thấy người sau lưng lại cầm lấy vòng tai của nàng, hiển nhiên muốn dùng sức giật xuống.
Nàng thầm kêu không ổn. Vòng tay này nặng a, đem vành tai nàng giật luôn xuống cũng không ngoài ý muốn…… Đột nhiên, nàng nhìn thấy một cánh tay nam nhân xuất hiện trong phạm vi ánh mắt của nàng.
Tay nam nhân kia, một phen chế trụ cổ tay định giật vòng tai của nàng.
Lập tức, nàng ngã đập mặt xuống đất.
Ca một tiếng, có người xương cốt nát.
Thét lớn một tiếng, có người trên mặt đau nhức kêu gào.
Sư phụ, ngươi tình nguyện cứu lỗ tai ta cũng không nguyện đỡ ta một cái. Nàng đầy mặt đều là bụi đất,
quay đầu lại, đầu tiên thấy hai lão thái giám đã té trên mặt đất, mà
đứng ở đầu kia là một thân y phục thái giám
“Cung……” Lão thái giám nhận ra người vừa đến.
Trưởng Tôn Lệ thản nhiên nói:
“Thích khách to gan, dám mưu sát Hoàng Thượng, Hoàng Thượng đang ở trong Ninh An cung đây.”
Lão thái giám ngẩn ngơ.
“Ta nghĩ muốn nhìn bộ dáng của
ngươi là như thế nào, lại có can đảm ám sát Hoàng Thượng?” Nói xong, làm bộ muốn xốc khăn che mặt của lão thái giám lên.
“Cẩn thận!” Bàng Hà kêu lên.
Lão thái giám kia động tác thật mau, một phen bắn ra ám khí, lập tức nâng lên đồng bọn đã bị gãy xương, phi tường mà ra.
Một phen ám khí kia, toàn bộ đánh trúng Trưởng Tôn Lệ.
“Sư phụ……” Nàng ngây ra như phỗng.
… nếu làm kịp thì post cả 2, k thì phần sau mai post luôn.