Tử Vân Tử không hiểu “hả” một tiếng, “Vậy…cái lần lớn tiếng đầu tiên, em đã gọi anh chị rồi?”
Mặc dù không muốn nhận thua như vậy nhưng Leo phải nói sự thật: “Vâng ạ, em nhận thua từ lúc đây rồi…anh chị không nghe thấy ạ?”
Nghe thấy? Rất rõ ràng là đằng khác nhưng Tử Vân Tử không hiểu tiếng Pháp.
Cơ mà người hiểu rất biết cách nói dối!
Cô gái nhỏ chợt nhớ đến chuyện nói dở ở trạm xe buýt, hiếu kỳ muốn biết: “Còn chuyện…anh ấy muốn em đổi xưng hô với chị là gì?”
Có thế nào thì nói vậy, Leo rất thành thực trả lời: “Vì anh ngang hàng với chị, gọi cô là sai”
Câu trả lời này lại tạo ra câu hỏi khác, Tử Vân Tử tham lam muốn biết tại sao Trương Thời Khuynh lại quan trọng chuyện này như vậy? Mà đã muốn biết thì phải hỏi người đang giữ câu trả lời!
Trương Thời Khuynh mang thức ăn đến, liên tục bắt gặp ánh nhìn của Tử Vân Tử.
“Sao? Không thích sandwhich?”
Tử Vân Tử mới chuyển ánh nhìn đến chiếc bánh sau câu hỏi của anh, ngon như vậy sao lại không thích cho được?
Tử Vân Tử cười cười, “Em không kén chọn”
Cô có thói quen uống nước trước khi ăn, chẳng cần biết cốc nước Trương Thời Khuynh oder là gì.
Nó có màu vàng nhạt, cô uống một chút là cái vị ngọt ngọt, chua chua của thức uống làm từ chanh.
Tử Vân Tử còn nhớ 9 năm trước thuận miệng chia sẻ sở thích này, chẳng lẽ anh để chuyện đó vào đầu?
“Anh còn nhớ em thích uống nước chanh à?”
Trước nụ cười ngọt ngào của Tử Vân Tử, Trương Thời Khuynh chột dạ tìm một lý do khác: “Tôi thấy hợp khẩu vị nên muốn uống”
Tử Vân Tử “ồ” một tiếng, “Ra là anh cũng thích nước chanh?”
Trương Thời Khuynh không trả lời, anh chỉ vào bánh trên đĩa cô.
“Em không ăn à?”
Tử Vân Tử cười nói: “Có, đồ anh mua đặc biệt phải ăn hết!”
Đến thời điểm hiện tại, Trương Thời Khuynh vẫn chưa bắp kịp ‘tốc độ’ dẻo miệng của cô.
Lần nào cũng là một bất ngờ, không thể đoán trước.
Nếu cô cũng dùng những lời ấy cùng nụ cười ngọt ngào kia với người con trai khác thì liệu cậu ta có rung động dù là một chút?
Bữa ăn kết thúc với cảm giác ngon miệng được thoả mãn.
Chiều, ba người tạt qua trung tâm thương mại mua vé xem phim.
Trương Thời Khuynh và Tử Vân Tử chiều theo sở thích của Leo xem phim “Toy story” - một hãng phim nổi tiếng của Disney.
Tiếp nối những cuộc phiêu lưu của các nhân vật đồ chơi dễ thương trong những phần trước, phần 4 có một nội dung khá đặc biệt…
Nhân vật chính xoay quanh chàng cao bồi Woody và nàng chăn cừu Bo.
Vì một lý do không mong muốn nên hai người phải xa nhau.
Chín năm sau, họ gặp lại.
Woody và Buzz cùng những người bạn mới đều có chung mục đích giải cứu, tạo lên một cuộc phiêu lưu mới.
Sau khi mọi chuyện đã kết thúc tốt đẹp, chàng cao bồi Woody nghe theo sự khích lệ của Buzz cùng trái tim mách bảo đã quyết định ở lại với Bo và cùng nàng vẽ lên một tình yêu còn dang dở.
Tâm trạng khi Woody gặp lại Bo, Tử Vân Tử có thể hiểu, vui thôi chưa đủ, còn hơn thế nữa!
Tử Vân Tử ngồi cạnh anh, nội dung ‘chân thật’ này khiến cô chột dạ nhìn trộm anh không ít.
Trương Thời Khuynh chăm chú xem phim, phải chăng anh có suy nghĩ giống cô?
Thời lượng phim diễn ra hơn một tiếng đồng hồ, cụ thể là một giờ ba mươi phút.
Leo chạy nhảy cả ngày trời, mệt mỏi thiếp đi khi bộ phim mới được một nửa.
Cả hai yên lặng, bước ra rạp chiếu phim, Leo ngủ yên trên tấm lưng rộng của Trương Thời Khuynh.
Chắc vì dư âm để lại của bộ phim khiến anh và cô có những suy nghĩ riêng nên mới im lặng? Cũng vì để Leo được ngủ ngon trong một phần yên lặng.
Mới vậy đã chiều muộn, Trương Thời Khuynh và Tử Vân Tử dừng chân nơi khách sạn cô ở.
Chưa gì đã đến nơi, Tử Vân Tử có chút không đành lòng.
Hai người lặng thinh nhìn đối phương, lời tạm biệt sao mà khó nói.
“Vậy em vào đây.
Hôm nay được đi chơi với anh…với Leo nữa, em vui lắm!”
Tử Vân Tử gượng gạo vẫy tay thay cho lời tạm biệt.
Trương Thời Khuynh “ừm” một tiếng, “Em vào đi”
Cô gái nhỏ gạt đầu nghe lời, cô đẩy cửa, bước vào khách sạn.
Anh yên tâm nhìn cô vào mới rời đi, một hai bước gì đó…
“Khoan đã…”
Trương Thời Khuynh ngoảnh lại, anh chỉ cách cô vài bước chân.
Tử Vân Tử luống cuống giải thích: “Thì là…khăn…em muốn trả khăn cho anh…đợi em một chút”
Cô để lại một câu nói, không cần biết anh trả lời thế nào nhưng việc bây giờ đó là về phòng lấy khăn đem xuống trả anh.
Vốn dĩ đây không phải lý do Tử Vân Tử muốn nói với Trương Thời Khuynh.
Vì không biết nói bắt đầu từ đâu nên mới lấy cớ này.
Thật may đêm hôm ấy cô đã không kịp trả anh…
Tử Vân Tử không để anh đợi lâu, cô mang chiếc khăn trong chiếc túi giấy màu nâu có quai cầm ra trước mặt anh.
“Em trả anh.
Em giặt rất cẩn thận đó!”
Tử Vân Tử đã mất công chạy đi lấy, Trương Thời Khuynh anh chỉ biết nhận lại.
“Mỗi vậy thôi à?”
Mỗi? Anh cố ý đúng không? Hay theo nghĩa khác?
Nhưng theo nghĩa nào cũng có ích nữa đâu? Lời tạm biệt cứ thế này thôi sao? Anh đi đường anh, cô đi đường cô? Cứ vậy mà chấm hết?
9 năm, Tử Vân Tử đã đợi anh chín năm rồi! Bây giờ kết thúc như vậy…
Thật không đành lòng!
“Em dùng kỳ nghỉ phép để đến đây…”
Cô không biết mình đang nói gì nữa rồi, sao chẳng trọng điểm gì hết vậy?
Trương Thời Khuynh kiên nhẫn chờ đợi: “Ừm?”
“14 ngày tính cả lịch nghỉ Tết dương, hai ngày trôi qua rồi! Vậy là còn 12 ngày.
Còn 12 ngày nữa, em muốn…ở bên anh?”
Tử Vân Tử đang kể lịch trình cho anh nghe hay gì? Sao lại giống lấy lời khai? Thật máy móc quá đi?
Rồi câu cuối cô thổ lộ như vậy có hơi…lộ liễu quá không?.