Được Tiểu Ngư phân tích trước sau rõ ràng, Nhạc Du tâm tình cao vọt
như mây trên trời cũng không dám suy tính cầu may như trước nữa, đến
tiểu viện ở không lâu sau liền ngoan ngoãn mà “sinh bệnh”.
Vì để giả bộ cho giống thật, Phạm Đại còn tự tay động thủ một chút, khi hai nha hoàn vừa gặp đã yêu vội vội vàng
vàng chạy đi tìm tổng quản mời thầy thuốc, Nhạc Du đã sắc mặt tái nhợt,
thân mình ốm yếu, thực đúng mười phần là một bệnh mỹ nhân (người đẹp mắc bệnh nhưng vẫn đẹp theo kiểu ốm yếu :)).
Vì sự quan
tâm của hai nha hoàn Thúy Vân và Lục Ngạc, không lâu sau thầy thuốc rất
nhanh đã được mời đến, nhưng tất nhiên là không tra ra được chứng bệnh
gì, hơn nữa chính Nhạc Du là một người thông thạo y thuật, nói mấy câu
liền dọa xong thầy thuốc, cuối cùng ông ta đành hồ đồ nói đây là một
loại bệnh cũ cần an tĩnh điều dưỡng, không thể suy nghĩ hay làm việc gì
mệt nhọc, chỉ có thể kê bừa mấy thang thuốc điều dưỡng thân thể, dặn dò
hắn cố gắng nghỉ ngơi mà thôi.
Đúng như Tiểu Ngư đã dự liệu, sau khi
Tiền Duy Diễn biết được Nhạc Du vừa tự tiến cử là một tên ma ốm, ngoài
việc sai tổng quản nhắn giùm mấy câu hỏi thăm chung chung, quả nhiên
chẳng hề đến thăm người mà trước đó không lâu ông ta còn tán thưởng tài
văn không dứt, thậm chí còn chẳng thèm sai hạ nhân đến tặng thuốc bổ gì
gì hết.
Nhạc Du được Tiểu Ngư chỉ cho hiểu rõ,
mặc dù tâm lý khó tránh khỏi có chút mất mát, nhưng càng nhiều hơn là
mừng vì sự sai lầm này được sửa chữa, từ đó về sau lại càng thêm cẩn
thận, nhất là khi có hai nha hoàn có mặt lại càng thêm vẻ “yếu đuối”,
chỉ sợ sẽ lộ sơ hở. Không ngờ bởi vậy lại càng khiến Thúy Vân Lục Ngạc
đặc biệt nhiệt tình chăm sóc, ngại ngần có diễm phúc mà lại khó tiêu hóa nổi, bị Tiểu Ngư trêu chọc không ngớt, thật đáng thương.
Dù sao thì ký lai chi tắc an chi, mặc dù
chủ nhân không đủ nhiệt tình, người quen duy nhất là Đinh đại công tử
cũng không thấy bóng dáng, may mà hai nha hoàn yêu ai yêu cả đường đi
lối về, hầu hạ mọi người vô cùng tận tâm, Tiểu Ngư cũng nhân cơ hội
hưởng thụ một lần cách tắm gội xa hoa của kinh thành, gột rửa mình từ
đầu đến chân thần thanh khí sảng.
Xuyên không đã ba năm vẫn định cư ở nông
thôn, lại quanh năm suốt tháng phải tính toán công việc nhà, nàng ước
chừng đã mất ba năm làm kẻ quê mùa, ba năm qua bao nhiêu ngày kham khổ,
hiện giờ có cơ hội mà không hưởng thụ thì đúng là đại ngốc!
Tắm rửa xong, Tiểu Ngư lười biếng bước
đến trước cửa sổ, đẩy hai cánh cửa ra để hơi nước nóng tản đi, vừa
nghiêng đầu lau mái tóc dài đen bóng gần đến thắt lưng của mình, vừa đăm chiêu nhìn ra những lầu các san sát nhau bên ngoài, tự hỏi về con đường tương lai.
Về vụ án Cảnh Đạo Sơn này, trên đường
nàng đã cùng hai huynh đệ tính toán che giấu rất kỹ càng, dự đoán sẽ
không có gì lớn xảy ra ngoài ý muốn, chỉ cần lên công đường làm chứng,
hẳn là còn có thời gian ra ngoài tìm nhà ở. Vốn dĩ nàng tính sử dụng
miếng ngọc bội kia của nhà Thượng Quan, nhưng hiện giờ đã có phần thu
hoạch từ Cảnh Đạo Sơn, lại bán đi hai con ngựa, cho dù nhất thời không
tìm được việc làm thì tạm thời cũng không phải phát sầu vì sinh hoạt
phí, vừa lúc nàng có thể sử dụng khoảng thời gian này để làm quen một
chút với thành thị thời cổ đại. Cái gọi là thích nghi theo thời, nhập
gia tùy tục, bản thân mình dù sao cũng phải hiểu biết một chút về nhu
cầu của nhân dân cổ đại mới có thể quyết định làm ăn thế nào được chứ.
Phải biết rằng từ trước cho đến giờ chưa có triều đại nào giống triều
Tống, nền kinh tế phát triển đa dạng, chỉ cần có thể có được vốn gốc đầu tiên, về sau kiếm tiền hẳn là không khó.
“Tiểu Ngư muội muội, muội đã tắm xong rồi à?” Đang mơ màng, Thúy Vân mặc y phục màu xanh nhạt mỉm cười đi đến,
khi tiếp xúc với ánh mắt Tiểu Ngư, có thể thấy được trong đó ý cười chân thành mà ôn nhu.
Các nàng đều là những hạ nhân, từ khi vào phủ liền định trước là cả đời thấp kém. Những năm gần đây, tỷ muội các
nàng hầu hạ khách không một ngàn cũng đến mấy trăm, tuy rằng trong đó
cũng có những người khách tương đối dễ chịu, nhưng chẳng ai không coi
việc các nàng hầu hạ là đương nhiên, còn hiền lành giống như người nhà
Tiểu Ngư, ngay cả bưng chén trà dẫn đường đi cũng nói lời cảm tạ với
nàng thì chưa bao giờ gặp qua, trong lòng không khỏi liền nhiều thêm
chút thiện cảm. Hơn nữa Tiểu Ngư luôn luôn tôn trọng gọi các nàng là tỷ
tỷ, khi hầu hạ không khỏi càng thêm cam tâm tình nguyện, hơn nữa còn đặc biệt chăm chỉ để tâm, bởi vậy, vừa thấy cửa sổ phòng mở ra liền chạy
nhanh lại.
“Vâng, Thúy Vân tỷ tỷ, ta tắm xong rồi.” Tiểu Ngư cười ngọt ngào, nhanh chóng bước đến mở cửa để nàng đi vào.
“Tiểu Ngư muội muội, để ta giúp muội lau tóc nhé!” Thúy Vân rất tự nhiên muốn cầm lấy khăn lông.
Tiểu Ngư vội nghiêng mình một chút tránh
khỏi, cười nói: “Không cần phiền toái, chỉ là lau chút tóc thôi, để ta
tự mình làm là được rồi.”
“Vẫn là để ta làm đi, việc này tỷ tỷ làm
cũng đã quen rồi, hơn nữa Đinh công tử vừa mới đến, nói muốn gặp muội
muội, muội muội nhanh lau xong tóc cũng sớm đi được hơn.”
“A, Đinh Triệt đến sao?” Tiểu Ngư tay
dừng một chút, rồi lập tức đẩy nhanh tốc độ lau loạn lên mấy cái, định
cầm lấy lược: “Cám ơn tỷ tỷ, ta đi liền.”
“Aiz.. muội muội, chờ một chút!” Thúy Vân còn chưa kịp ngạc nhiên vì nghe nàng lại có thể tự nhiên hô thẳng tên
Đinh Triệt, vội vàng giơ tay giữ nàng lại: “Tóc của muội còn quá ướt!
Hơn nữa…”
Nói được thêm hai chữ, Thúy Vân không
khỏi mặt ửng đỏ, nàng vốn định nói tiếp rằng, một cô nương, sao có thể
cứ vậy mà tóc tai bù xù đi gặp một nam tử, nhưng lại e nói vậy thì nặng
lời quá.
“Không sao đâu.” Tiểu Ngư chỉ một lòng
muốn biết Đinh Triệt mang đến tin tức gì, căn bản không nghĩ đến những
băn khoăn như vậy, tùy tay cầm lấy cây lược gỗ, chải rất nhanh mái tóc
đang xõa của mình, bỏ chạy ra ngoài: “Thúy Vân tỷ tỷ, phòng tắm đợi ta
quay lại rồi sẽ dọn sau.”
Thúy Vân bị nàng quăng lại câu nói, sửng
sốt, nghi hoặc lẩm bẩm, chẳng lẽ nàng không biết chính mình là khách
sao? Tiền phủ này nào có đạo lý làm khách mà tự thu dọn phòng tắm? Ai
nha, không phải, vấn đề không ở ai thu dọn phòng tắm, mà là nàng không
thể thả tóc như vậy mà đi gặp Đinh công tử được!
“Tiểu Ngư muội muội?” Thúy Vân tỉnh lại
vội vàng đuổi theo định kéo Tiểu Ngư trở về, không ngờ chỉ thất thần có
chút thôi, Tiểu Ngư đã chạy đi rất xa rồi, thần trí mới thanh tỉnh của
Thúy Vân không khỏi lại mơ hồ, Tiểu Ngư muội muội này là thỏ biến thành
hay sao? Chớp mắt đã chẳng thấy tăm hơi đâu rồi?
Thúy Vân còn đang đứng đó mê hoặc, Tiểu Ngư đã như một cánh bướm bay vào phòng khách.
“Lớn mật, ngươi như vậy sao có thể cùng
công tử nói chuyện?” Đinh Triệt mới chuyển mắt đến, còn chưa mở miệng,
bên cạnh đã vang lên một giọng quát mắng.
Tiểu Ngư nhướn mày, lúc này mới chú ý đến sau lưng Đinh Triệt có đứng một thiếu nữ dung mạo xinh đẹp, ăn mặc hơn
xa so với Thúy Vân Lục Ngạc, giờ phút này đang hơi vênh cằm, lạnh lùng
nhìn Tiểu Ngư, khi ánh mắt nhìn đến mái tóc ướt át của nàng, trong mắt
hiện lên xem thường và khinh rẻ.
Nha hoàn cáo giả oai hùm từ đâu đến? Tiểu Ngư nhanh chóng quét mắt nhìn qua, đột nhiên cảm thấy mặt mày cô ả này
có chút quen thuộc, giây tiếp theo đã bừng tỉnh ngộ, ồ, đây không phải
đại nha hoàn năm đó đi theo sau Đinh Triệt sao?
“Aa… Thì ra là Cổ Ngọc tỷ tỷ nha, Cổ Ngọc tỷ tỷ, đã lâu không gặp, tỷ tỷ lớn tuổi rồi vẫn ổn chứ?” Tiểu Ngư mỉm
cười, chớp mắt gương mặt đã đội lên một cái mặt nạ ngọt ngào tươi vui,
miệng cũng như vô tình mà kéo dài từ “lớn tuổi” thêm nửa nhịp.
Con gái ở cổ đại, phần lớn sau khi đến
tuổi cập kê sẽ bắt đầu thành hôn, ba năm trước đây cô ả đã mười ba mười
bốn tuổi, hiện giờ ít nhất cũng đã mười sáu mười bảy, ở tuổi này, nha
hoàn bình thường như cô ả phần lớn nếu không phải bị chủ tử thu phòng
thì chính là gả cho gia đinh người hầu, nhưng Cổ Ngọc này ăn mặc rõ ràng vẫn là thiếu nữ, đặt ở thời đại này, quả thật có thể gọi là bà cô lỡ
thì.
Mặc dù Tiểu Ngư bản thân chưa từng có ý
định kết hôn sớm theo cổ đại, có điều, như vậy cũng không trở ngại nàng
dùng chút chút đi nói mát châm chọc người ta, ai bảo nha đầu này vừa
thấy mặt đã chẳng để cho người ta chút thể diện nào chứ!
Cho dù hiện giờ nhà mình có việc cần nhờ
đến chủ tử của ả ta, nhưng chớ quên, chủ tử của cô ả cũng nợ nhà bọn họ
một ân tình, còn chưa đến lượt một tiểu nha đầu ở chỗ này lắm điều ra
oai.