Tiểu Ngư lễ phép tiễn Trương quả phụ lấy
cớ trong nhà có việc bận luôn miệng cáo từ ra khỏi cửa, mỉm cười phất
phất tay. Tuy rằng quả phụ xinh đẹp vừa đấu với lão già quái một hiệp
liền bại trận, có điều mục đích của nàng đã đạt được, cùng là khách,
nhưng thái độ của nàng trước sau lạnh lùng và nhiệt tình hoàn toàn khác
biệt, có là đồ ngốc cũng phải nhìn ra, quả thật nàng chẳng hề có chút
hứng thú nào với võ công của lão già quái dị này cả.
Thừa dịp tiễn khách, Tiểu Ngư thuận tiện rời khỏi nhà chính, tất nhiên không quay trở lại đó nữa mà trực tiếp đến gõ cửa phòng Nhạc Du. Hai huynh đệ nhìn
nhau, nhưng ai cũng không dám lên tiếng gọi nàng, thần tình đó lọt vào
mắt lão già quái dị, khiến lão không khỏi lắc đầu quầy quậy: “Uổng cho
hai người các ngươi là hai đại nam nhân, lại còn phải xem sắc mặt của
một tiểu cô nương.”
Tiếng lão nghe ra thì không vang mấy, nhưng lại rành mạch lọt vào tai mỗi người.
Bát tự còn chưa xem đã muốn ra oai phủ
đầu trước, không nói đến nàng chẳng chút hứng thú với lão già này, mà dù cho có phải bái sư, nàng cũng không thể răm rắp nói gì nghe nấy với lão được, Tiểu Ngư trong lòng cười lạnh, nhưng không mở miệng phản bác, chỉ coi như không nghe thấy gì.
“Phạm cô nương…” Nhạc Du cũng nghe thấy lời lão già nói, thấy nàng mặt lạnh lùng tiến vào không khỏi có chút lo lắng.
Tiểu Ngư mỉm cười, giống như có gió xuân
lướt qua: “Không sao, chúng ta mặc kệ mấy người kỳ dị, đúng rồi, Nhạc
tiên sinh, huynh có biết chơi nhạc cụ gì không?”
Nhạc Du giật mình, không rõ nàng có ý định gì, nhưng vẫn thành thật trả lời: “Ta có học qua cổ cầm một thời gian.”
“Cổ cầm? Còn có nhạc cụ nào khác không?”
Tiểu Ngư nhíu mày, loại nhạc cụ này quá cao nhã trầm tĩnh, có thể tượng
trưng cho phẩm tiết của văn nhân ẩn sĩ, không thích hợp diễn tấu ở những nơi như ngõa tứ câu lan, cũng không thích hợp làm nhạc đệm.
Nhạc Du đỏ mặt nói: “Ngoài ra còn có sáo, còn lại thì không biết loại nào nữa.”
Thanh âm cổ cầm nhã nhặn, thanh âm của
sáo là thế tục, cổ cầm có thể tu tâm dưỡng tính, sáo lại vui tươi linh
hoạt, không được quân tử yêu thích, hắn biết đánh đàn lại có thể thổi
sáo, thật có vẻ phẩm hạnh không ổn.
Có điều Nhạc Du trong lòng còn đang thầm
xấu hổ, Tiểu Ngư lại vô cùng vui mừng: “Ồ, huynh còn có thể thổi sáo à?
Tại sao đến giờ cũng không nghe huynh nói chứ? Tôi vẫn muốn học thổi
sáo, chỉ là không gặp được thầy, sau này huynh dạy tôi nhé!”
Nhạc Du đôi mắt tỏa sáng: “Cô thích sáo?”
“Đúng vậy, sáo nghe rất hay mà.” Tiểu Ngư tràn ngập hy vọng hỏi tiếp, “Nhạc tiên sinh, vậy huynh có biết nhạc phổ không?”
Nhạc Du chần chừ một chút, nói: “Chỉ biết một chút, nhưng không am hiểu lắm.”
Tiểu Ngư mặt mày hớn hở: “Biết một chút
là được rồi, Nhạc tiên sinh. Tôi có một điệu hát ngắn, nhưng mà không có nhạc phổ, không biết huynh có thể căn cứ vào âm điệu tôi hát ra mà giúp tôi chép lại thành nhạc phổ hay không?”
“Vậy tôi sẽ hết sức thử xem.” Nhạc Du
định nói không thể, nhưng nhìn gương mặt tươi cười như hoa xuân rực rỡ
của Tiểu Ngư, lại thật sự không đành lòng, đành gắng gượng nói.
Tiểu Ngư hưng phấn: “Thật tốt quá, nhân lúc trời còn chưa tối, chúng ta đi mua sáo đi!”
“Bây giờ?” Nhạc Du giật mình hỏi.
“Đúng, bây giờ, nếu huynh sợ bị người ta thấy thì đội nón vào là được.”
Ngày mai sẽ đi biểu diễn, về ngón giọng
và nội lực của nàng, hát không thành vấn đề, nhưng nếu muốn hiệu quả tốt hơn thì hay nhất là có nhạc đệm, hơn nữa trong nhà còn có lão già quái
dị, nàng cũng không muốn ở yên đó. Tốt nhất là chờ khi nàng mua sáo trở
về, lão già kia đã đi rồi, như vậy cũng dễ hỏi chuyện Nhị thúc đã tìm
hiểu thế nào.
Tìm hiểu… Á, Cảnh Đạo Sơn!
Tiểu Ngư mới vừa quay người định đi ra
cửa, sắc mặt đột ngột biến đổi, nàng sao lại quên mất trong nhà còn đang giấu một người, liệu có bị lão già kia phát hiện ra chưa?
Chấn kinh này không phải chuyện đùa, Tiểu Ngư bất chấp mọi thứ, vội vọt mạnh ra khỏi cửa phòng hét to một tiếng Phạm Thông.
Nghe ra cấp thiết trong giọng Tiểu Ngư,
Phạm Thông vội vàng cáo lỗi với lão già quái dị, để Phạm Đại tiếp tục
tiếp đón, vội vàng chạy tới.
“Cha, họ Cảnh kia đâu? Có bị lão ta phát hiện ra không?” Tiểu Ngư hạ giọng rất thấp nói.
Phạm Thông rất nhanh liếc mắt qua nhà
chính một cái, cũng thấp giọng trả lời: “Không có, giữa trưa nay ta ra
ngoài thuận tay điểm huyệt đạo của hắn, đến giờ còn chưa giải, Đản Nhi
cũng đang trông giữ hắn nữa!”
“Đêm dài lắm mộng, cha, con không có hứng thú học võ với lão già kia, cha nghĩ cách mời lão ta đi đi.” Tiểu Ngư
nhẹ nhàng thở ra, gật đầu, lập tức cao giọng nói: “Cha, con đi cùng Nhạc tiên sinh lên trấn trên một chuyến.”
“Cái này… À.. con đi đi..” Phạm Thông
ngây ngẩn đáp, trong ánh mắt lại lộ ra thần sắc khó xử, phải mời Bỉ lão
tiền bối đi, cái này…
“Chúng ta đi thôi!” Tiểu Ngư quay đầu nói với Nhạc Du đã che mặt lại cẩn thận.
Nón sa này ngày ấy rời khỏi Tiền phủ,
Nhạc Du đặc biệt thỉnh cầu nàng mua, lần này quyết định lên kinh và ở
lại kinh thành, Nhạc Du vẫn sợ sẽ bị Hạ Tủng phát hiện, bởi vậy làm gì
cũng đặc biệt cẩn thận, bình thường có thể không gặp người ngoài thì sẽ
không gặp người ngoài, ra cửa nhất nhất mang theo đấu lạp nón sa, quả
thực so với thiên kim tiểu thư còn thiên kim tiểu thư hơn.
Hai người lên trấn, may mắn phồn hoa
trong thành đã lan ra vùng ngoại thành, không cần phải vào thành, hai
người cũng nhanh chóng chọn được hai cây sáo tốt. Để tránh phải giáp mặt với lão già, nhìn mặt trời còn một lúc nữa mới xuống núi, Tiểu Ngư cố ý không về nhà mà dẫn Nhạc Du đến cánh đồng cách nhà không xa, ngồi ở một bờ ruộng, sau đó mở miệng hát.
Nhạc Du nghe đến xuất thần, cho đến khi
Tiểu Ngư gọi hắn lần thứ hai, hắn mới giật mình tỉnh lại: “Làn điệu ngắn này cô học được ở đâu? làm sao có thể thanh tân thoát tục như thế?”
Tiểu Ngư cười nói: “Huynh trước đừng hỏi học được ở đâu, hãy thử xem có thể thổi lại được theo điệu hát của tôi không.”
Nhạc Du thôi không hỏi, ngưng thần cẩn
thận nhớ lại một chút, thổi ra một hai câu, tuy rằng không quá ăn nhập,
nhưng đại thể vẫn là bắt đúng điệu, nhưng mà Tiểu Ngư lại nhanh chóng
phát hiện ra một vấn đề. Tiếng sáo này lanh lảnh trong veo, nếu thổi
đơn, tất nhiên là vô cùng dễ nghe, nhưng nếu cứ để nguyên vậy làm nhạc
đệm cho toàn bộ bài thì không khỏi quá sắc bén.
Nghĩ một chút, Tiểu Ngư bảo Nhạc Du thử
thổi xuống âm thấp một chút, quả nhiên là tốt hơn, sau đó hai người lại
tiếp tục thử, lại sửa chữa, mãi cho đến khi Phạm Bạch Thái đến tìm mới
miễn cưỡng ổn thỏa được nửa bài.
Cơm chiều còn chưa nấu! Nhìn chân trời
nắng chiều đã tối lại, Tiểu Ngư lúc này mới ý thức được thời gian trôi
qua, vội bật dậy, thuận tay vuỗi mông: “Đông Đông, đói lắm rồi hả? Tỷ tỷ về nhà nấu cơm đây. Đúng rồi, người kia đã đi chưa?”
“Đi rồi, Nhị thúc giữ ở lại, nhưng ông cụ kia nói, ông ấy có thói quen màn trời chiếu đất, ngủ ở nơi náo nhiệt,
nhà chúng ta quá thanh tịnh, nhưng mà trước đi khi ông cụ nói, hôm nay
uống rượu xong mới có gà nướng ăn, ngày mai ông ấy phải vừa uống rượu
vừa ăn gà nướng.” Phạm Bạch Thái thành thành thật thật báo cáo, sau đó
bổ sung một câu: “Cha và Nhị thúc đều đáp ứng, nói sáng mai nhất định sẽ chuẩn bị tốt cho ông ấy. Tỷ tỷ, ông cụ kia là người nào vậy? Tại sao
cha và Nhị thúc đều đối với ông ấy tôn kính như thế?”
“Người nào ấy à? Lão quái nhân quỷ hút
máu!” Tiểu Ngư quả thực muốn cắn răng nghiến lợi, một cân rượu Kiếm Nam
Xuân ngon nhất, một con gà nướng! Một ngày ít nhất phải ba bốn mươi văn
tiền, hai huynh đệ sinh đôi nhà này thật đúng là hào phóng!
Nhìn Tiểu Ngư lửa giận phừng phừng trở
về, hai huynh đệ lập tức biến thành rùa đen rụt đầu, câm như hến, ấp úng nửa ngày, vẫn là Phạm Thông cười cười nịnh nọt làm lành trước: “Con gái ngoan, cha biết con không thích học võ với Bỉ lão tiền bối, nhưng mà Bỉ lão tiền bối trước đây là nhân vật lừng lẫy nổi danh trên giang hồ,
trước khi triều đình còn chưa cấm võ, ông ấy còn từng mấy lần lập công
lớn, trước kia khi ông nội con còn sống cũng từng sùng bái ông ấy, hiện
giờ ông ấy đến nhà chúng ta, chúng ta làm vãn bối dù sao cũng nên hết
sức chiêu đãi, con nói có phải không?”
“Phải… Phải cái đầu ngài ấy! Một ngày một cân rượu ngon một con gà, ngài cho là nhà chúng ta có tiền lắm à?” Tiểu Ngư quả thực muốn phun ra lửa, “Ta mặc kệ hai người dùng cách gì, ngày
mai là ngày cuối cùng, ăn uống xong hai người lập tức mời người đi cho
ta!”
Lão già quái dị kia dù y phục rách rưới,
nhưng sắc da của lão ta lại rất tốt, người như vậy có giống như sắp đói
chết không? Một lần hai lần ra chút máu cũng không sao, coi như là tình
cảm kính ngưỡng của hai huynh đệ với lão tiền bối giang hồ, nhưng mà sau này cứ thành quen thói như vậy, Phạm Tiểu Ngư nàng cả đời đều đừng nghĩ đến từ làm trâu làm ngựa mà vươn mình được nữa.
Hai huynh đệ lại rụt đầu một lần nữa, mày chau mặt nhíu, không dám phản đối cũng không dám đáp ứng.
Tiểu Ngư nhìn vào mắt, trong lòng điên
tiết, bực bội hận không thể hét to lên, nàng ghét nhất ở lúc mắt thấy có thể sống yên ổn qua ngày thế này, thế nhưng cố tình lại gặp phải cái
quỷ biến cố nào đó.
Ông trời chết tiệt! Chẳng lẽ nàng chỉ muốn làm người bình thường thôi mà khó đến như vậy sao?