Hảo Nữ 18 (Hảo Nữ Thập Bát Giá)

Chương 155: Báo quan hay không báo quan



“Đông gia, giờ khác với lúc trước, chúng ta có nhân chứng vật chứng, Đông gia còn có gì phải băn khoăn nữa?” Liễu Viên Thanh đợi một lúc lâu, thấy Tiểu Ngư vẫn không tỏ thái độ gì, rốt cuộc nhịn không được hỏi.

Mấy năm qua, Bách Linh Các từ công khai đến ngấm ngầm chịu Tang gia ức hiếp không biết đã bao nhiêu lần, nhưng vì đối phương có hậu trường quá mạnh, vì sự yên bình của Bách Linh Các và sự an toàn của các đệ tử trong gánh hát, cũng vì bảo vệ thân phận thực của mình không bị bại lộ, Đông gia lần nào cũng đều thà rằng chuyện lớn hóa chuyện nhỏ, chuyện nhỏ hóa thành không có, không muốn đến bước cuối cùng phải đưa ra công đường nhờ xét xử, những điều đó ông ta đều có thể hiểu. Nhưng hiện giờ, bọn chúng đầu tiên là độc ác muốn mạng người, lúc này lại đến phóng hỏa, cơn giận này nếu còn cố nuốt xuống, trong lòng ai cũng sẽ uất ức không cam lòng.

“Liễu trưởng ban, ông nghĩ chuyện này quá đơn giản rồi, băn khoăn quá nhiều sao?”Giọng Tiểu Ngư nghe không ra cảm xúc trong đó: “Mặc dù có lời khai, nhưng ông có nghĩ đến, nếu Tang gia nhất quyết khẳng định không phải bọn họ sai sử, thì phải làm sao?”

“Mấy người này đều là tay chân của Tang gia đã từ lâu, người ở ngõa tứ ai mà chẳng biết? Bọn họ dù có muốn chối tội nhưng cũng phải hiểu được lý lẽ này chứ?” La Đản bất ngờ ngắt lời.

“Theo lý thì không thể chối được, nhưng trên đời này không phải chuyện gì cũng theo đúng công lý. Phía sau Tang gia bao nhiêu quan hệ phức tạp rắc rối mọi người không phải không biết, cho dù toàn bộ công lý đều đứng về phía chúng ta, vụ kiện cũng không thể khẳng định chắc chắn chúng ta sẽ thắng. Hơn nữa mọi người đừng quên, hôm nay vụ phóng hỏa này không thành công, Tang gia không thấy ánh lửa, chắc chắn đã sớm biết kế hoạch thất bại, bọn họ không thể nào trơ mắt để mặc cho chúng ta tùy ý đi báo quan. Huống chi với tình tình hèn hạ của bọn chúng, không chừng còn có thể vu hãm nói dầu trẩu đó là chúng ta tự mình hắt, thậm chí còn có thể cắn ngược tố cáo lại chúng ta bắt cóc người của bọn chúng, cưỡng bức mấy gã kia thừa nhận phóng hỏa. Nếu như vậy, mọi người cảm thấy chúng ta còn có phần thắng sao?”

Lòi này nói xong, mọi người đều kinh hoàng, Liễu Viên Thanh hít sâu một hơi lạnh, một lúc lâu sau mới mặt tái nhợt nghiêm túc gật đầu nói: “Đông gia lo lắng không sai. Lúc này Tang gia nhất định đã sớm biết được tin, chỉ sợ đã có kế ứng đối. Vụ kiện này…”

Ông ta cười khổ một tiếng, cực kỳ chán nản lắc đầu, thở dài.

“Vậy ngươi định không tố cáo à?” Đinh Triệt miễn cưỡng ngồi lại gần đó đột ngột nói. Kỳ thực Tiểu Ngư vốn không định để hắn tham gia việc riêng của Bách Linh Các, nhưng người này không có nửa phần khái niệm “người ngoài”, tự thân theo vào, khiến Liễu Viên Thanh tò mò nhìn mấy lần, nhưng thấy Đông gia nhà mình cũng chưa đuổi người, đương nhiên ông ta sẽ không nói thêm gì.

Tiểu Ngư bỗng nhiên nhếch khóe miệng, im lặng cười: “Tố cáo, đương nhiên phải tố cáo..”

Liễu Viên Thanh ngây dại: “Nhưng Đông gia không phải vừa mới nói…”

“Vừa rồi ta nói như vậy, chính là phân tích chúng ta có thể gặp những vấn đề gì, cũng không phải nói bọn chúng nhất định nghĩ như vậy. Người trong nghề như chúng ta, địa vị như thế nào Liễu Trưởng ban hẳn là rõ ràng hơn cả, thân phận như chúng ta nếu muốn đi kiện cáo, còn chưa lên công đường đã nằm ở tình thế xấu rồi, vậy nên có những việc không thể không lo lắng trước, bằng không, chẳng những không đòi lại được công lý, mà nếu không cẩn thận, Bách Linh Các từ nay biến mất cũng có thể.”

Không phải nàng nhát gan sợ phiền phức, quá mức cẩn thận, mà ở đây dù sao cũng là xã hội phong kiến không có dân chủ!

Khoảnh khắc này, Tiểu Ngư bỗng nhiên cảm thấy vô cùng bất đắc dĩ, không khỏi có chút hối hận ngày đó không mượn cơ hội quen biết với Triệu Trinh, nếu hợp mắt Hoàng đế, kết thêm được tầng quan hệ đó, giờ phút này sự an nguy của Bách Linh Các đã không cần lo lắng.

Liễu Viên Thanh mặt toát mồ hôi nói: “Là tiểu nhân lo lắng không chu toàn, nghĩ sự tình quá đơn giản.”

“Ông cũng là suy nghĩ cho Bách Linh Các, sao có thể trách ông chứ!” Tiểu Ngư phấn chấn lại tinh thần, hòa nhã nói: “Liễu Trưởng ban, phiền ông sai người chuẩn bị một ít đồ ăn uống lên đây, chuyện này chúng ta còn phải suy nghĩ thêm rồi quyết định.”

“Vâng.” Liễu Viên Thanh biết ý nàng muốn bí mật bàn bạc cùng Ưng vệ, vội lui ra trước.

“Tiểu Ngư, ngày nào cũng phải lo lắng đề phòng như vậy, hay là chúng ta giải tán gánh hát đi thôi?” Phạm Thông vẫn im lặng không nói, nặng nề thở dài: “Bây giờ nhà chúng ta khác xưa, cũng coi như có chút sung túc, chúng ta có thể ở chỗ khác mở quán ăn nhỏ thôi cũng được, cho dù tiền ít hơn chút, nhưng ngày qua ngày có thể bình an.”

“Sư phụ, Bách Linh Các là Tiểu Ngư khổ sở vất vả một mình tự tay xây dựng, nếu chỉ vì một Tang gia mà đã…” Nhìn Tiểu Ngư đeo mặt nạ thái độ yên lặng, La Đản sợ sư phụ mình lại khiến Tiểu Ngư bực mình, vội ngắt lời, chỉ là nói một nửa không nói thêm gì nữa, nhưng Phạm Thông đã hiểu được ý hắn. Bách Linh Các chất chứa bao nhiêu tâm huyết của Tiểu Ngư, trừ khi vạn bất đắc dĩ, làm sao có thể tùy tiện vứt bỏ như vậy được?

“Ta chỉ là cảm thấy Tiểu Ngư như vậy quá mệt mỏi.” Phạm Thông đau lòng nhìn Tiểu Ngư, giống như có thể nhìn thấy đôi mày của con gái đang nhíu chặt dưới tấm mặt nạ.

Điều La Đản nói sao hắn lại không biết chứ? Nhưng thói đời lòng người thật sự hiểm ác! Huống chi điều kiện nhà mình hiện giờ cũng đầy đủ tạm ổn, cần gì phải kiếm tiền khổ cực như vậy? Trước đây hắn đã sớm từng khuyên Tiểu Ngư thu tay lại, giờ lại càng mãnh liệt hy vọng hơn, Bách Linh Các ở kinh thành đã có danh tiếng rất lớn, cho dù gánh hát giải tán, mỗi thành viên ở đây đều sẽ là đối tượng tranh giành của các ngõa tứ khác, cũng không cắt đứt đường sống của mọi người, coi như trước sau vẹn toàn còn gì.

“Mệt? Người sống trên đời, có ai không phải mệt mỏi bao giờ chứ?” Sự chân thành trong mắt cha Tiểu Ngư dĩ nhiên không xem nhẹ, nhưng nàng chỉ cảm thán trong một giây, trong mắt lại một lần nữa lạnh lẽo: “Hơn nữa, cho dù ngoài sáng chúng ta không đòi lại được công lý, chẳng lẽ không thể dùng cách âm thầm hay sao?”

Đối với Tang gia, nàng vốn đang ý định để cho một con đường sống, chỉ dùng thuốc trong lọ màu xanh, giờ xem ra, còn phải phiền Nhạc Du chế nhiều thêm loại có tính vĩnh viễn. Ngựa càng lành càng bị người cưỡi, người càng lương thiện càng bị ức hiếp, đạo lý này mãi mãi không thay đổi. Phải độc ác hơn, cho nên, Tiểu Ngư nàng phụng bồi, để xem cuối cùng ai mới là người thắng! Ai trả giá nhiều hơn đây!

Bộp bộp bộp!

Trong phòng bỗng nhiên vang lên tiếng vỗ tay giòn giã, thì ra là Đinh Triệt vẻ mặt “thật thà chất phác” đang vỗ tay: “Nói rất hay, nói rất hay, có điều, không biết Đại Đông gia định tố cáo cách nào?”

“Đinh Đại công tử thông minh tuyệt luân, không ngại đoán thử xem!” Tiểu Ngư cố ý nói, tuy rằng căn bản trong lòng nàng không có ý xấu, nhưng nếu người ta cứ nhất quyết tự động đến khuấy cho nước đục thêm, nàng cũng không có lý do ngăn cản đúng không? Huống chi giờ nàng chỉ nói người ta đoán, mà không phải nhờ vả gì cả, không tính là nợ nần ân huệ gì hết.

“Đoán thì ta không có hứng thú đoán, ta chỉ biết ấn tượng của dân chúng đối với Bách Linh các có vẻ không tồi, có câu “Ba người thành hổ”, “Miệng nhiều người xói chảy vàng”, huống chi sự thật rõ ràng, chỉ cần có chứng cứ chính xác vài người cấu kết, cho dù có kẻ muốn quan lại bao che đổi trắng thay đen, sợ cũng không dễ dàng.” Đinh Triệt thờ ơ thổi thổi lá trà trôi nổi trong chén.

(“Ba người thành hổ”: Thành ngữ Trung Quốc.

(Nghĩa đen) Ba người nói có cọp, thiên hạ cũng tin có cọp thật.

(Nghĩa bóng) Một việc, dù cho sai lầm, nhưng nhiều người đã có cùng một nghị luận đều như thế cả, thì cũng dễ khiến người ta nghi nghi hoặc hoặc rồi đem bụng tin mà cho là phải.

“Miệng nhiều người xói chảy vàng”: cũng là chỉ sức mạnh dư luận.)

Ý của hắn rất trọn vẹn, lợi dụng miệng lưỡi dân chúng, đơn giản làm lớn chuyện lên, khiến quan phủ phải đắn đo? Không ngờ hắn xuất thân một công tử thế gia mà cũng có thể nghĩ đến lực lượng dư luân. Tiểu Ngư miệng mỉm cười, nhìn hắn cảm thấy bất ngờ.

“Ta cảm thấy có thể thử.” La Đản trầm giọng nói, dân chúng bình thường muốn lấy chứng cứ rất khó khăn, nhưng bọn họ thì không phải luyện võ rồi bỏ không, về phần truyền bá, rất đơn giản, mấy tên thủ hạ của hắn trước kia lăn lộn phố phường, chỉ cần nửa ngày là có thể khuếch đại sự việc lên ồn ào tá lả.

“Nếu như bọn họ ngược lại hãm hại chúng ta, nói chúng ta vu cáo? Quan phủ ngược lại phán chúng ta có tội thì sao?” Tiểu Ngư cười càng tươi hơn.

Đinh Triệt cười thong thả: “Các ngươi chính là người giang hồ, dù sao cũng luôn có cơ hội “trò chuyện giao tiếp” với các vị đại nhân này đúng không?”

Tiểu Ngư không nói gì nhìn hắn, lại có thể ngang nhiên ám chỉ bọn họ có thể nửa đêm đi uy hiếp người, hắn vẫn còn là cháu nội của Đinh Vị, cháu ngoại của Tiền Duy Diễn sao?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.