Tiểu Ngư vốn tưởng rằng nếu Thôi phán
quan cấu kết với Tang gia, nhất định sẽ trì hoãn vụ này thêm mấy ngày,
khiến gánh hát lao đao thêm chút ít, không ngờ sáng hôm sau, Thôi phán
quan liền tới kiểm tra hiện trường. Không chỉ làm ra vẻ ta đây quan
thanh liêm, còn nói Bách Linh các nếu thật có oan tình, nhất định sẽ xử
án công chính vì dân phán xử, lại còn quyết định sáng mai sẽ khai đường
xử án.
Tốc độ nhanh như vậy, dường như có gì đó không hợp lý!
Khi Tiểu Ngư hỏi Ngô Ngôn Chi, Ngô Ngôn
Chi thản nhiên nói: “Không có gì đáng ngạc nhiên cả, một, thân là phán
quan, nhận được đơn tố cáo của dân chúng, tất nhiên là phải đích thân
tới kiểm tra hiện trường, nơi này dù sao không phải là thành trấn nào
khác mà là dưới chân thiên tử, những chức trách cơ bản này hắn không dám quá mức kéo dài, để tránh tổn hại danh tiếng làm quan của mình. Thứ
hai, là hôm qua hắn đã trì hoãn một ngày đêm, hắn nhất định đã bàn bạc
với Tang gia, có đối sách, có lẽ, hắn đang chờ ngày mai lên công đường,
nhân lúc đó mà định án ngay tại chỗ.”
“Ngô công tử nói có lý.” Tiểu Ngư gật đầu.
“Ta tên là Ngôn Chi, dĩ nhiên là phải nói lời có lý.” Ngô Ngôn Chi mỉm cười, thần sắc mang theo ngạo khí nhàn
nhạt, không chút nào uể oải chán nản của người thi rớt.
Tiểu Ngư nhịn không được cười khẽ, lại
càng cảm thấy hắn hợp với tính khí của mình, đồng thời trong lòng cũng
nảy lên chút hiếu kỳ, chỉ có điều trước nay nàng không thích dò xét
người khác, có những vấn đề có lẽ nàng vĩnh viễn không bao giờ hỏi đến.
Nghi người thì không dùng người, dùng
người thì sẽ không nghi ngờ, nàng tin Ngô Ngô Chi này sẽ đứng về phía lẽ phải, những điều khác, sẽ chỉ là vấn đề râu ria mà thôi.
Vì ngày hôm sau sẽ mở công đường, vì cẩn
thận, phân nửa thời gian Tiểu Ngư đều ở trong thành, cùng Phạm Thông
thay nhau bí mật tìm hiểu tin tức. Về phần chứng cứ, án còn chưa xét xử, tình huống chưa rõ ràng, lúc này còn chưa đến lúc lấy cắp.
Một buổi sáng này, các thành viên khác
của Bách Linh các đều vội vàng quét dọn vết dầu, sửa sang bàn ghế, dĩ
nhiên tạm thời chưa thể mở cửa.
Sau đó, chớp mắt đã đến sáng hôm sau. Công đường mở.
Thôi phán quan sau khi lên công đường,
đầu tiên là xác nhận thân phận hai bên. Tiểu Ngư mở Bách Linh các, lại
muốn giữ bí mật về mình, đương nhiên không tránh khỏi phải lập một thân
phận. Cho nên hai năm trước, chuyện này đã làm tốt, lúc này đương nhiên
không tra được gì khác. Mà lúc này, dân chúng được Tiểu Ngư ngầm loan
tin đến dự thính mới biết được tên họ của chủ nhân Bách Linh các: Diệp
Như Quân.
Đối với yêu cầu tháo mặt nạ của Thôi phán quan, Tiểu Ngư cố ý ra vẻ chần chừ. Hết tự kể khổ lại thỉnh cầu châm
chước, cuối cùng mới thực sự bất đắc dĩ bỏ đi mặt nạ, cẩn thận chỉ để
Thôi phán quan một người nhìn thấy một chút “dung mạo”, còn nhất định
không chịu để cho người thứ ba nhìn thấy, để sau này còn có tác dụng
khác, mặt nạ dịch dung này, càng ít người nhìn thấy càng tốt.
Những người khác dù không nhìn thấy,
nhưng từ sắc mặt Thôi phán quan là có thể đoán được một hai phần, thấy
lão ta nhíu mày, lập tức đều tự cho là lời Tiểu Ngư trước đây nói dung
mạo của mình xấu xí không phải là nói dối. Về tin đồn Đông gia Bách Linh các mặt như Vô Diệm, từ nay về sau truyền lưu khắp các ngõa tứ. Dĩ
nhiên, đây là nói sau.
Lại nói, so nhau thì, nguyên cáo đều có
mặt đầy đủ, còn lão đại và lão tứ Tang gia ngay cả mặt mũi cũng chưa lộ
ra chút nào, chỉ sai quản gia tới xử lý, thái độ vô cùng kiêu ngạo, có
điều bọn họ rõ ràng đã nghe nói Bách Linh các mời thầy kiện, liền không
chịu lạc hậu cũng mời tới một người.
Nho sam màu trắng, ngũ quan đoan chính,
tự tin phóng khoáng, vị Văn Thanh Vân tướng mạo đường đường này vừa ra
đứng trước công đường, liền khiến Ngô Ngôn Chi vừa thấp lại vừa đen
không khỏi yếu thế xuống mấy phần.
Đương nhiên, chênh lệch lớn này chỉ con
mắt người thường thấy vậy, sự tin tưởng của Tiểu Ngư với Ngô Ngôn Chi
không chút nào dao động. Văn Thanh Vân này tuy bề ngoài không tồi, nhưng dung mạo anh tuấn thế nào cũng không thể che giấu nổi dấu vết kiêu ngạo và giả dối trong mắt y. Mà Ngô Ngôn Chi, biểu hiện như một mặt giếng
cổ, không chút sóng gợn, trầm ổn vô cùng.
Sau khi kiểm tra thân phận không có vấn đề gì, liền bắt đầu mỗi bên tự thuật.
Bên Tiểu Ngư là nguyên cáo, dĩ nhiên là
bọn họ nói trước, Liễu Viên Thanh làm đại diện cho Bách Linh các, nhanh
chóng kể lại mọi chuyện rõ ràng. Đến lượt Tang gia, không ngoài dự đoán, bọn chúng chối tội sạch sẽ.
Ba gã tay sai vừa lên công đường liền hô
to oan uổng, lật lọng nói người của Bách Linh các bắt cóc bọn chúng, sau đó hắt dầu trẩu, vu cáo hãm hại, khăng khăng nói là lời thuật bên phía
Bách Linh các là vu oan giá họa. Đến lượt thầy kiện bạch diện Văn Thanh
Vân trình bày, đầu tiên là giả mù sa mưa khiến cho ba gã “thuật lại” một lần “chân tướng”, sau đó đầy vẻ căm phẫn chỉ vào Bách Linh các vu cáo,
cũng muốn cầu thanh thiên đại lão gia làm chủ cho người vô tội.
Thấy bị cáo bỗng nhiên xoay người thành
nguyên cáo, không chỉ không thừa nhận phía mình có ý đồ phóng hỏa, còn
chớp mắt đổ cho Bách Linh các ba tội danh bắt cóc, vu khống, lừa dối
trên công đường, dân chúng chứng kiến xung quanh đều xì xào bàn tán
không ngớt, mọi người của Bách Linh các gồm cả Liễu Viên Thanh đều vừa
tức giận vừa kinh hoàng, nhìn về phía Tiểu Ngư và Ngô Ngôn Chi, không
biết bọn họ sẽ ứng đối thế nào.
Liền thấy Ngô Ngôn Chi không chút hoang
mang, không vội vàng phản bác lại, mà trước tiên khẩn thiết mời người
khám nghiệm tử thi nghiệm thương cho Miêu Nhị Miêu Tam, sau đó đem hết
mọi thứ từ địa vị đến thực lực của Bách Linh các và Tang gia, ân oán hai nhà, cùng với việc Bách Linh các trước nay đều nhất nhất nhường nhịn và nhượng bộ kể hết ra, rồi cung kính mời Thôi phán quan và dân chúng suy
nghĩ kỹ càng, Bách Linh các và Tang gia, động cơ bên nào lớn hơn?
Một chuỗi dài tự thuật, vốn ban đầu đồng
tình với Bách Linh các, đồng thời bị dư luận ảnh hưởng, lại được những
lời nói của Ngô Ngô Chi khéo léo dẫn dắt, tất cả dân chúng nhất thời đều đứng về phía Bách Linh các, thừa dịp đông người, còn có vài kẻ trong
đám đông đánh bạo chỉ trích những hành vi bá đạo của Tang gia trước nay, trên công đường còn không thế nào, nhưng phía bên ngoài, quần chúng đã
trở nên phẫn nộ.
Văn Thanh Vân đã làm thầy kiện của Tang
gia, đương nhiên không thể nào nhanh bại trận như vậy, lập tức khẩu
chiến liên hoa thể hiện tài hùng biện, nhất nhất phản bác, đồng thời
vạch ra Bách Linh các có động cơ lớn nhất, đó chính là vì bất mãn với
Tang gia đã quá lâu, vẫn muốn trả thù, cho nên lớn gan làm ác, mới có
chuyện vu hãm vừa rồi, cũng mời người khám nghiệm tử thi nghiệm thương
cho ba gã tay sai.
Tài ăn nói của y rất tốt, cộng thêm tướng mạo đường đường, lại luôn miệng hùng hồn đầy lý lẽ, cảm xúc của dân
chúng thật đúng là bị y xoa dịu không ít, có vài người thậm chí còn bắt
đầu nghi hoặc. Dù sao là người thì đều có tính nóng nảy, Bách Linh các
bị Tang gia chèn ép ba năm, không thể nào không tức giận, một khi đã có
oán thì xử sự cực đoan cũng là khó tránh khỏi.
Thấy ngay cả trưởng ban Liễu Viên Thanh
của Bách Linh các cũng biến sắc, Văn Thanh Vân cực kỳ đắc ý, thu quạt,
hai tay chắp lại, chuẩn bị thỉnh Thôi phán quan phán án.
Thôi phán quan tay vuốt chòm râu, làm ra
vẻ công bằng hỏi Ngô Ngôn Chi có gì biện giải, nhưng lúc đối diện với
Văn Thanh Vân, trong mắt hiện lên một chút khen ngợi.
Chỉ thấy Ngô Ngôn Chi mỉm cười, vái chào
Thôi phán quan, sau đó giọng nói vang vang: “Đại nhân, học trò nghĩ đến
ba câu hỏi giả thiết, muốn thỉnh giáo đại nhân một chút, không biết đại
nhân liệu có thể thứ cho học trò tội bất kính?”
Thôi phán quan thấy Ngô Ngôn Chi mặt
không đổi sắc, trong lòng không khỏi khó chịu, nhưng biểu hiện ra ngoài
chỉ có thể nói: “Nếu chỉ là giả thiết, bản quan thứ ngươi vô tội, ngươi
nói.”
Tuy rằng lần đầu tiên lão ta nhìn thấy
học trò thi rớt tướng mạo xấu xí này, nhưng đã nghe biện luận lúc trước
của hắn, cũng khiến lão ta có chút cảnh giác con người trấn định xảo trá mà lại khéo dẫn dắt lòng người này.
Ngô Ngôn Chi nghiêm nghị nói: “Học trò
xin hỏi, giả như đêm khuya hôm qua, có người bất ngờ đến quý phủ của đại nhân định hành thích, lại bị đại nhân biết được sự việc, bắt giữ đúng
lúc, đại nhân phúc lớn, chưa từng có bất cứ thương tổn gì, xin hỏi,
thích khách này có tính là thích khách không?”
Lời này vừa nói ra, Thôi phán quan và Văn Thanh Vân lập tức biến sắc, ánh mắt Tiểu Ngư cũng sáng lên, mỉm cười.
“Lớn mật! Ngươi dám rủa đại nhân!” Văn
Thanh Vân quả nhiên tâm tư mẫn tiệp, lập tức đoán ra dụng ý của Ngô Ngôn Chi, ý định lớn tiếng dọa người áp chế hắn.
Ngô Ngôn Chi mắt cũng không thèm liếc qua, chỉ mỉm cười nhìn Thôi phán quan, đợi câu trả lời của lão.
“Tính, đương nhiên phải tính chứ! Có gan
ám sát mệnh quan triều đình, sao không phải là thích khách?” Không đợi
Thôi phán quan trả lời, trong đám đông quần chúng đã có người lớn tiếng
nói, mọi người lập tức đều tán thành.
Tiểu Ngư nghe giọng nói tựa hồ có chút
quen quen, theo âm thanh nhìn lại, liền thấy trong đám người có một cái
đầu hơi nghiêng, vừa lúc trốn phía sau một người khác, nhịn không được
muốn cười thầm. Người này, không ngờ cũng đến giúp vui!
“Nếu thật có chuyện này, dĩ nhiên là tính.” Thôi phán quan biết rõ câu hỏi có bẫy, nhưng cũng chỉ có thể trả lời như vậy.
Ngô Ngôn Chi lại chắp tay, một lần nữa
nghiêm nghị hỏi: “Học trò hỏi tiếp, nếu thích khách này không phải đến
ám sát đại nhân, mà đêm đột nhập tướng phủ, muốn mưu sát Tể tướng đương
triều, chỉ là vẫn như cũ không thành công, lại bị người ta bắt được, xin hỏi, nếu như thích khách này khăng khăng chống chế nói mình chưa từng
ám sát, là bị Tể tướng đại nhân hãm hại, xin hỏi đại nhân, thích khách
này nói là thật sao? Hay là giả?”
Ngô Ngôn Chi này được lắm!
Tiểu Ngư ở bên cạnh nghe rõ ràng, nếu
không phải đang ở trên công đường, quả thực là muốn sảng khoái vỗ tay,
lớn tiếng mà hoan hô!