“Đi mà đi mà, Liên Nhi chỉ muốn chơi ở
đây thôi mà, mẹ yêu quý của con, Liên Nhi hứa với mẹ, Liên Nhi nhất định ngoan ngoãn không quấy phá, chỉ ngoan ngoãn xem các ca ca tỷ tỷ này
thôi được không?”
Hậu trường là một cái lán đơn giản chật
chội, một cô bé con phấn điêu ngọc mài chừng năm sáu tuổi, tóc búi hai
bên như hai cái sừng, đang nũng nịu lắc lắc tay vị phu nhân Viên ngoại
lang kia, giọng làm nũng ngọt ngào khiến người nghe muốn mềm nhũn, mà vị phu nhân Viên ngoại lang vẻ mặt vốn dĩ ôn hòa, giờ đã chuyển thành
nghiêm nghị, không chút động dung sai a hoàn ôm cô bé đi, sau đó áy náy
nói với Liễu Viên Thanh:
“Thật sự xin lỗi, tiểu nữ không tốt, nhất định là quấy rầy đến mọi người phải không?”
Liễu Viên Thanh nghe vậy vội vàng xua
tay: “Phu nhân nói gì vậy? Lệnh thiên kim thông minh hoạt bát, vô cùng
đáng yêu, sao có thể gây phiền phức cho chúng tiểu nhân chứ?”
Nói xong, ông ta lanh mắt thấy Tiểu Ngư,
vội nói: “Đông gia, vị này chính là phu nhân Viên ngoại lang, phu nhân,
đây là Đông gia của chúng tôi.”
“Thì ra cô chính là Diệp cô nương.” Phu nhân Viên ngoại lang mỉm cười gật đầu.
“Đúng là tiểu nữ.” Tiểu Ngư từ lúc nghe
tiếng hô của Liễu Viên Thanh đã thu gọn lại cảm xúc của mình, lúc này
thấy bà ta chào hỏi trước, liền lễ phép cúi người chào, thản nhiên nói:
“Bái kiến phu nhân.”
Vừa nói, nàng vừa thoáng liếc qua Phạm
Bạch Thái đứng bên cạnh, chỉ thấy nó căng thẳng cúi đầu, thân người hơi
run lên, rõ ràng là đang cố kiềm chế tình cảm của mình, lại nhìn cô bé
kia không ngừng làm nũng kia, không khỏi im lặng thở dài.
Không ngờ nàng vừa nghĩ tới muội muội
cùng mẹ khác cha kia, cô bé con bỗng nhiên nổi hứng thú với nàng, nũng
nịu hỏi: “Tỷ tỷ, mặt nạ hình con bướm của tỷ đẹp quá, có thể cho ta
đeo thử một chút không?”
Câu này vừa ra, Tiểu Ngư và Phạm Bạch Thái không khỏi đều sững sờ.
“Còn nói lung tung. Mẹ đã nói với con bao nhiêu lần, không được tùy tiện hỏi xin đồ của người ta. Hà Nhân, mau ôm cô nương đi. Nếu nó còn tùy hứng nữa, ngươi cứ nhốt nó lại trong
phòng.” Không đợi Tiểu Ngư trả lời, phu nhân Viên ngoại lang đã không nể mặt.
“Đừng mà. Mẹ ơi… Liên Nhi muốn xem kịch,
Liên Nhi muốn xem kịch thôi mà!” Cô bé con gào lên thảm thiết, gương mặt nhỏ nhắn lập tức trở thành rưng rưng muốn khóc, vừa đáng yêu vừa đáng
tội.
“Phu nhân.. Ngài cứ để tiểu thư chơi một
lúc đi!” Một giọng nói rụt rè khe khẽ bỗng nhiên vang lên, mọi người
nhìn theo, liền thấy là một thiếu niên tầm mười ba mười bốn tuổi ở bên
cạnh Tiểu Ngư. Chỉ thấy đôi mắt to của cậu ta hơi ửng đỏ, lấp lánh khát
vọng khác thường, nhưng lại không dám nhìn thẳng vào phu nhân Viên ngoại lang.
“Ngươi…” Phu nhân Viên ngoại lang nhìn
mặt Phạm Bạch Thái, gương mặt trang điểm đẹp đẽ bỗng nhiên thoáng chút
hoảng hốt, nhất thời quên nói chuyện.
Phạm Bạch Thái muốn nhìn bà ta, bà ta
cũng nhìn Phạm Bạch Thái, nhưng Tiểu Ngư đều nhìn thấy rõ sắc mặt hai
người, trong lòng không khỏi có chút mịt mờ. Gương mặt Đông Đông đã được dịch dung một chút, nhưng tại sao bà ta còn nhìn thằng bé như vậy? Lẽ
nào thật sự là do bản năng mẫu tử? Nếu đúng như vậy, vì sao bản thân
mình lại không có chút cảm giác nào?
“À, thưa phu nhân, đây là thằng bé sai
vặt trong gánh hát, nó còn nhỏ dại, nếu va chạm phu nhân, xin phu nhân
nể tình tiểu nhân mà tha thứ cho nó!” Thấy không khí là lạ, Liễu Viên
Thanh vốn giỏi nhìn mặt đoán ý liền vội vàng tiến lên hòa giải.
“Ha ha, Liễu trưởng ban hiểu lầm, ta
không trách nó.”Phu nhân Viên ngoại lang ôn hòa cười cười, dời mắt khỏi
Phạm Bạch Thái, chỉ là Tiểu Ngư lại nhạy cảm nhìn thấy trong mắt bà ta
một chút ưu thương mất mát nhàn nhạt.
Bà ta nhận ra Đông Đông? Hay là nhớ tới đứa con của mình có lẽ cũng đã lớn như thằng bé này?
“Mẹ, Liên Nhi thật sự sẽ ngoan mà!” Liên
Nhi thấy diễn biến chệch khỏi ý muốn của mình, lập tức thông minh tiếp
tục triển khai cuộc tấn công ngọt ngào của mình, lắc lắc thân hình mềm
mại cầu xin: “Nếu mẹ lo lắng, có thể để Hà Nhân tỷ tỷ ở lại nhìn con mà, mẹ.. mẹ yêu quý của con…”
“Được rồi, chỉ được chơi một lúc thôi,
nếu không đến tối sẽ phạt con chép Thiên Tự Kinh đó.” Phu nhân Viên
ngoại lang rốt cuộc bất đắc dĩ buông tha, sau đó dặn dò Hà Nhân mấy câu
trong tiếng hoan hô của Liên Nhi, gật gật đầu về phía Tiểu Ngư và Liễu
Viên Thanh rồi mang theo a hoàn khác ra ngoài. Tiểu Ngư chú ý thấy bà ta không còn nhìn về phía Đông Đông nữa.
Phu nhân Viên ngoại lang vừa đi, Liên Nhi liền giãy khỏi tay Hà Nhân, cười hì hì chạy về phía Phạm Bạch Thái: “Ca ca chơi với ta được không?”
Phạm Bạch Thái khó xử nhìn Tiểu Ngư,
trong đôi mắt ửng đỏ hàm chứa khát vọng. Tiểu Ngư nhẹ nhàng gật đầu, cô
bé tên gọi Liên Nhi này tuy không cùng cha nhưng vẫn cùng mẹ, đều là
muội muội ruột thịt của nàng và Đông Đông, hơn nữa còn ngây thơ hồn
nhiên như vậy, sao nàng có thể nhẫn tâm cự tuyệt chứ!
Nhìn hai người vui vẻ quấn quýt chơi với nhau, Tiểu Ngư cười cười đi ra ngoài, đứng dưới giàn thường xuân như trước.
Lúc này, ánh mắt nàng hướng về khu vực
khách nam ở một phía khác khán đài, dựa vào thính lực hơn người, một lát đã từ trong lời mọi người nhận ra thọ tinh của buổi tiệc hôm nay: Một
người đàn ông trung niên ít nhất đã hơn bốn mươi tuổi, thân hình mập mạp cộng thêm một cái bụng phệ, tại to mặt chữ điền, gương mặt luôn tươi
cười thật giống như một ông Phật Di Lặc mở miệng là cười.
Đây là người chồng hiện tại của mẹ đẻ nàng?
Tiểu Ngư ngạc nhiên nhìn vị Viên ngoại
lang kia, lại xem lại bà mẹ đẻ trông nhiều lắm cũng chỉ hơn hai mươi
tuổi của nàng, nhớ tới lão cha anh tuấn đang lúc tráng niên ở nhà, không khỏi tự giễu cười, nhất thời cũng không rõ trong lòng có tư vị gì.
Nếu lúc trước Nhị thúc muốn nói tin tức
thám thính cho nàng, nàng không lạnh lùng cự tuyệt thì lúc này có lẽ đã
không có cảm giác đột ngột thế này, ít nhất nàng sẽ biết trước mình còn
có một muội muội, ít nhất nàng cũng có tâm lý chuẩn bị.. Chỉ là nói vậy, nàng lại có gì mà chuẩn bị cơ chứ? Có một số việc mặc kệ là biết sớm
hay muộn, vẫn luôn phải trải qua, phải nếm mùi.
Hơn nữa… Đông Đông tuy rằng muốn nhận mẹ ruột, nhưng mẹ ruột của nó không biết liệu có muốn nhận nó hay không?
Dù sao, hiện giờ bà ta đã có gia đình của riêng mình, và thậm chí, bà ta đã là phu nhân Viên ngoại lang.
Khác với tâm trạng phức tạp của Tiểu Ngư, Bách Linh các lần đầu ra ngoài biểu diễn rất thành công, thưởng của Lô
phủ cũng hơn rất nhiều so với dự đoán từ trước. Hơn nữa, theo như lời vị Nhị quản gia kia nói, hôm nay mấy vị phu nhân ngồi kia đều rất thích,
còn nói lần sau nếu trong phủ có mở tiệc nhất định sẽ mời bọn họ đến
biểu diễn.
Chuyện này Liễu Viên Thanh dĩ nhiên không dám tự quyết định, trước đành ba phải ậm ờ ứng phó, tính sau đó thương
lượng với Tiểu Ngư. Nhưng chờ ông ta quay lại tìm người, lại nghe nói
Đông gia đã đi rồi.
Mà lúc này, Tiểu Ngư đã khôi phục nguyên trạng, cùng với Phạm Bạch Thái sóng vai đi trên đường cái.
“Đông Đông, đệ có biết tỷ tỷ hai ngày
trước có nhận một vị nghĩa huynh, đệ nói, chúng ta mời huynh ấy về nhà ở cùng được không?” Sau khi rời khỏi Lô phủ, Tiểu Ngư suy nghĩ một hời,
cảm thấy chuyện hôm nay vẫn nên để cho Đông Đông chút thời gian, liền cố ý không đề cập đến chuyện mẹ đẻ hai người.
“Dạ, nghĩa huynh tỷ tỷ chính là đại ca
của Đông Đông, tỷ tỷ nói là được rồi, phụ thân và ca ca nhất định cũng
sẽ không phản đối.” Phạm Bạch Thái ngoan ngoãn gật đầu, hôm nay được gặp lại mẹ đẻ, lại thấy được sự thân thiết giữa bà mẹ và cô em gái chưa bao giờ được gặp kia, so với tính cách trước nay vẫn hoạt bát và thoải mái
của nó, lúc này Đông Đông có vẻ trầm tĩnh khác thường.
Tiểu Ngư nhìn thấy rõ, đau lòng, nhưng
nhất thời nàng cũng không thể làm gì được, có lẽ về đến nhà, nghe ngóng
suy ngẫm rõ tình hình, sẽ tìm một cơ hội đi gặp riêng bà ta! Dù cho bà
ta không công khai thừa nhận hai chị em họ, nhưng chỉ cần có thể thỉnh
thoảng đến gặp Đông Đông, chắc chắn nó vẫn sẽ cảm thấy vui vẻ.