Một đêm nói chuyện ngoài ý muốn, khiến ấn tượng của Tiểu Ngư về Đinh Triệt lại biến đổi không ít, nhưng điều này
không có nghĩa là nàng sẵn sàng cùng với Đinh Triệt đi về trấn Liễu Hà,
công khai về nhà trước mặt đám phụ nữ nhiều chuyện sáng sớm đi ra giặt
quần áo. Tin đồn dù không đáng sợ, nhưng lại khiến người ta thấy chán
ghét, cho nên phiền phức kiểu này dĩ nhiên tránh được thì tránh.
Cũng may, Đinh Triệt không yêu cầu đến nhà nàng chào hỏi, thậm chí cách Liễu Hà trấn một đoạn, hắn đã chủ động rời khỏi trước.
Có điều, Đinh đại công tử tính tình đột
nhiên thay đổi này, trước khi đi cũng không quên nhắc nhở Tiểu Ngư còn
nợ hắn một bữa ăn tự tay làm. Đương nhiên, theo đạo lý đàng hoàng của
hắn mà nói, không phải là hắn muốn đòi nợ, chỉ là tốt bụng mà khảo sát
Tiểu Ngư có đủ tư cách mở quán ăn hay không thôi, giúp nàng đánh giá một chút ấy mà.
“Tên vô lại này.” Tiểu Ngư vừa cười vừa
mắng, đi về phía cửa nhà mình, dự định nếu có người hỏi, nàng sẽ nói
sáng sớm không ngủ được đi ra ngoài dạo một chút, nhưng không phát hiện
một thân ảnh trốn ở phía xa xa, đã sớm nhìn thấy hai người đi cùng nhau.
Mình và nàng, rốt cuộc không có bất cứ cơ hội nào sao?
Dưới tán cây liễu, người thật sự không
ngủ được đi ra tản bộ buổi sớm, Nhạc Du, cô đơn vuốt ve cây sáo trong
tay, âm thầm thổi. Hắn từng cho rằng chỉ cần có một nơi yên ổn để sống,
chỉ cần ngày ngày có thể nhìn thấy nàng một lần là hắn đã thỏa mãn,
nhưng lúc này, hắn đột nhiên cảm thấy thật cô đơn, thật mịt mờ.
Nghe tiếng sáo mơ hồ, Tiểu Ngư mới bước
vào sân bỗng nhiên nhớ tới một việc: hai vị đứng đầu Tang gia đã bị hạ
dược, nhưng chỗ Hạ Tủng hại Nhạc Du phải lẩn trốn bốn năm, lúc nào cũng
như chim sợ cành cong, thì vẫn chưa đến bái phỏng.
Tiểu Ngư ngẩng đầu nhìn trời, quyết định chờ đêm không trăng nào đó sẽ đi một chuyến.
Bách Linh các ngừng kinh doanh mấy ngày,
một lần nữa mở cửa, chuyện làm ăn không chỉ không kém đi chút nào, ngược lại còn trở nên rất thịnh vượng, tuy nói Hoàng thượng không trực tiếp
ban thưởng Bách Linh các, nhưng lại riêng hạ thánh chỉ an ủi Bách Linh
các chịu oan khuất, đây là gì? Chẳng phải là hoàng ân mênh mông cuồn
cuộn hay sao?
Có điều, trong khi các khán giả đến xem diễn nhiệt huyết sôi trào, ở thư phòng, Liễu Viên Thanh lại kinh ngạc đến nhảy dựng.
“Cái gì? Đông gia định để cho các gánh
hát khác đến chỗ chúng ta học? Việc này việc này.. Việc này sao có thể?” Liễu Viên Thanh quá kinh hãi, liên tục phản đối, đồng thời liều mạng
khuyên nhủ: “Đông gia, có câu cùng nghề kỵ nhau. Cô cũng không phải
không biết Bách Linh các của chúng ta sở dĩ có ngày hôm nay, chính là vì Đông gia mất bao công sức nghĩ ra được những kịch bản hay, những vở
diễn này khác với của người ta, nếu như cô để cho người ta cũng học
được, sau này ai còn chỉ riêng chọn đến nhà chúng ta xem diễn nữa?”
“Liễu trưởng ban, ông đừng kích động như
vậy, nghe tôi từ từ nói rõ nào. Tuy Bách Linh các của chúng ta đi đến
được như ngày nay quả thực không tồi, nhưng ông cũng thấy đấy, chúng ta
đồng thời cũng đứng nơi đầu sóng ngọn gió. Ba năm nay, chúng ta đã gặp
phải bao nhiêu những tai họa, những dò xét ác ý?” Tiểu Ngư kiên trì nói
rõ ý nghĩ của mình, lại nhấn mạnh rằng mở rộng cửa hoan nghênh đến học
tập không phải là vô điều kiện.
Đầu tiên, không phải kịch bản Bách Linh
các đã diễn đủ mười ngày thì sẽ không truyền ra ngoài, thứ hai, phàm là
muốn học, những gánh hát hoặc cá nhân đó đều phải giao nộp một khoản phí nhất định.
Liễu Viên Thanh buồn bực một hồi, nói:
“Đông gia, tôi vẫn không nghĩ ra, vì sao vô duyên vô cớ lại để cho người ta được lợi? Như vậy lâu dài, người ngoài đều biết hết, Bách Linh các
của chúng ta còn gì nữa?”
Tiểu Ngư âm thầm thở dài, giảng cho một người cổ đại một vài ý tưởng mới quả thực không dễ dàng.
“Liễu trưởng ban, ông suy nghĩ một chút,
Bách Linh các của chúng ta lớn bao nhiêu? Mỗi lần diễn xuất có thể chứa
được bao nhiêu người? Coi như toàn bộ kinh thành đều muốn đến chỗ chúng
ta xem kịch, nhưng nơi này có thể chứa được hết sao? Giống như một cái
bánh thật to, nếu không ăn ngay sẽ bị hỏng, ông rất muốn một mình ăn
hết, nhưng cái bụng của ông chỉ có thể ăn một miếng nhỏ, còn lại ông
không ăn, cũng không để người khác ăn, chẳng phải là quá lãng phí rồi
sao? Nếu như chúng ta chấp nhận để cho người khác ăn cùng, điều kiện là
chúng ta được ăn no trước đã, đồng thời cũng yêu cầu tất cả mọi người
muốn ăn phải giao tiền trước, ông nghĩ cách nào có lợi hơn?”
Liễu Viên Thanh nghĩ một chút, nhíu mày:
“Đông gia, ý của cô muốn nói, Bách Linh các của chúng ta một ngày diễn
một vở kịch, nhất thời chỉ có thể kiếm được chừng ấy khách, nhưng còn
nhiều khách khác không thể phục vụ hết, không bằng để lại cơ hội cho
đồng nghiệp khác?”
“Đúng vậy, chính là ý này.”
“Nhưng Đông gia, những khách hàng này đâu phải là cái bánh to không ăn hết trong một ngày thì sẽ hỏng chứ?” Liễu
Viên Thanh lại nghi vấn nữa, “Bọn họ hôm nay không đến, ngày mai sẽ đến, ngày mai không xem được, ngày hôm sau nữa cũng có thể, bánh này vẫn là
của chúng ta, nếu như cô để cho gánh hát khác học được, khách hàng chẳng phải sẽ sang nơi khác xem hay sao?”
“Đúng là tình huống này, hơn nữa dĩ nhiên nó sẽ xảy ra, và cũng là điều tôi muốn thấy.” Tiểu Ngư khen ngợi gật
đầu. “Liễu trưởng ban ông nghĩ vậy rất chu đáo, có điều ông đã quên hai
điểm.”
“Xin Đông gia giải thích cho.”
“Cái bánh to này có thể chia ra làm rất
nhiều miếng nhỏ, những miếng nhỏ này đều do bọn họ tự đi làm, bánh có
ngon hay không, khách hàng có muốn ăn hay không, có thích thú, có nguyện ý ăn hay không? Vậy lại là chuyện khác. Có người thích ăn đồ quý lại
ngon, sẽ không tùy tiện ăn bừa, phải ăn thứ ngon nhất, tươi mới nhất. Có những người nghĩ chỉ cần giá cả hợp lý, hương vị dở một chút, cũ một
chút cũng không sao, giống như đại tửu lâu và quán ăn nhỏ vậy, khách
hàng đều không giống nhau. Mà với danh tiếng của Bách Linh các chúng ta, ông nghĩ chúng ta là loại nào?”
Liễu Viên Thanh kiêu ngạo: “Đương nhiên là đại tửu lâu rồi!”
“Vậy thì đúng rồi. Đó chỉ là điểm thứ
nhất. Thứ hai..” Gương mặt Tiểu Ngư lộ ra nụ cười chỉ gian thương mới
có, “Ông quên tôi vừa nói đến thời gian quy định, là sau khi chúng ta
biểu diễn mười ngày mới bắt đầu nhận dạy ra ngoài, học diễn xướng đơn
giản hay không, ông hẳn cũng biết rồi, chỉ cần ông tính rõ, từ khi bọn
học đến học, đến khi học giỏi lại phải sửa sang chuẩn bị, cho đến lúc
có thể chính thức biểu diễn cần bao nhiêu thời gian, mà đợi đến khi bọn
họ có thể thật sự chia phần bánh, chúng ta đã làm ăn lời lãi bao nhiêu
rồi, ông phải rõ chứ. Còn nữa, ông có thể nghĩ thêm, giờ chúng ta có
trong tay bao nhiêu kịch bản?”
Chỉ mười vở kịch cũng đủ cho người khác
học trong một năm, huống chi người dạy lại chỉ có thể là Bách Linh các
bọn họ, thời gian địa điểm tất cả đều chỉ có thể do bọn họ an bài.
Liễu Viên Thanh nghĩ kỹ, nhất thời bừng tỉnh: “A ha ha… Quả nhiên là Đông gia lợi hại nhất, tiểu nhân thật sự mặc cảm, mặc cảm!”
“Gian thương!”
Đợi khi Tiểu Ngư về nhà, vô cùng đắc ý tuyên bố sách lược mới với mọi người, Phạm Bạch Thái cười hì hì phát biểu.
“Tiểu Ngư thật sự rất thông minh!” Nhạc Du từ trước đến nay đều không nói Tiểu Ngư nửa câu không tốt.
“Như vậy, kỳ thực chúng ta ngược lại kiếm nhiều tiền hơn.” La Đản thình lình phán ra một câu ngập hơi tiền rồi
lại hết sức thâm trầm.
“Ha ha, chuyện làm ăn cha không hiểu, dù
sao có việc gì cần cha làm, cứ nói một tiếng.” Phạm Thông vẫn như cũ
chất phác thật thà.
Vì vậy, chính sách cải cách của Bách Linh các cứ thể được quyết định, đương nhiên, chi tiết cụ thể hoàn toàn có
thể phát huy thêm nữa bản chất gian thương, ví dụ như nếu có nhu cầu
muốn đào tạo trọng điểm, muốn liên kết với thương hiệu Bách Linh các,
hay muốn giành được cơ hội diễn thử ở Bách Linh các, còn có trang phục,
bối cảnh, đạo cụ..vv.. Cứ nghĩ đi, còn nhiều cơ hội kiếm thêm nữa.
Đêm, Tiểu Ngư nằm trên giường suy nghĩ cụ thể chi tiết kế hoạch, nghĩ đến con đường phát tài lại nhịn không được cười toe toét.
Nhưng mà, trước đây sao nàng lại không nghĩ ra cách này nhỉ? Xem ra nàng vẫn còn chậm hiểu lắm, hì hì..