Ngày thứ ba, sáng sớm Tiểu Ngư đã chặn đứng Phạm Thông, nhờ hắn đi
tìm cửa hàng mà không đề cập tới Cừu Cửu Nương nửa câu, lúc này Phạm
Thông mới không lo sợ nữa, tích cực chạy khắp nơi hỏi thăm.
Cứ tìm như vậy mất một ngày, cửa hàng cũng có mấy chỗ nhưng không phải vị trí
không tốt thì lại là kết cấu phòng không thích hợp, hoặc là đối tượng
khách hàng không phù hợp với dự định của Phạm Tiểu Ngư.
Tửu lâu
của nàng, mà coi là quán cơm thì thích hợp hơn, chủ yếu hướng về đối
tượng khách hàng cấp thấp, cũng không định đi giành mối làm ăn với những tửu lâu cao cấp. Trong kinh thành khắp nơi là quan lại, mặc kệ là có
thực quyền hay chức tước suông, dù sao đều ở trong quan trường lăn lộn,
nàng mới thoát khỏi Bách Linh các nên không muốn lại lẫn vào một vũng
nước đục khác.
Có điều nhà cửa ở kinh thành vẫn đó, việc buôn bán
lại càng không dễ dàng, đạo lý này từ ba năm trước Tiểu Ngư đã sớm hiểu
được nên cũng không nóng nảy, sở dĩ mỗi ngày đều ra ngoài xem cửa hàng,
sau đó tìm nơi cung cấp nguyên liệu nấu ăn, tìm những dụng cụ cần thiết, chẳng qua là để cho bản thân mình nghỉ ngơi đồng thời để cho cuộc sống
thường ngày trôi qua phong phú một chút mà thôi.
Tới chạng vạng,
sau khi Tiểu Ngư gặp Phạm Bạch Thái ở cửa thành, dựa theo dự tính trước, sớm tìm một nơi ẩn nấp ở trong góc chợ đêm. Không bao lâu, quả nhiên
đợi được Phạm Thông đang gánh tất cả đồ đạc cùng với mẹ con họ Cừu ra
bày quán, hai tỷ đệ nhất thời đắc ý nhìn nhau cười. Lão cha ngu ngốc,
còn đang tưởng rằng hai đứa con rốt cục đã buông tha cho hắn rồi, đâu
biết chúng đã sớm chuẩn bị mà chờ hắn ở đây chứ?
(*Nói thật đọc đến đây thì mình ko còn lời nào để nói Phạm
Thông nữa, miệng thì chối đây đẩy, nói sao có thể quên mẹ Tiểu Ngư nhanh như vậy nhưng tối nào cũng tới gánh đồ ra ra vào vào cùng mẹ con nhà ng ta.. Trước đây chưa tìm được bà mẹ thì rõ vẫn là người có gia đình,
cũng tìm kiếm ngóng đợi vợ như ai, vậy mà ko hiểu là người tốt kiểu gì
mà giúp ng ta kiểu này, hai mẹ con kia chắc chắn cũng chả thể nào ko
hiểu sang ý khác được, giúp có nhiều cách, sao ko tìm cách khác tị hiềm
chút ấy. Đến đây mình ko thấy ghét bà mẹ như trước nữa, giả sử ko lấy
chồng khác thì cũng chả tái hợp nổi với ông chồng kiểu này… Ai đi đường
nấy kết hôn với người khác có lẽ là kết cục chẳng sai.)
“Tỷ, người kia chính là Cừu đại thẩm mà tỷ nói phải
không?” Phạm Bạch Thái lén lút xem xét hai mẹ con ở phía xa. “Đúng vậy,
đệ nhìn đứa bé gái kia có phải là có chút giống với đệ trước đây hay
không?” Bộ dạng có vẻ thiếu dinh dưỡng, vóc dáng nhỏ con, mắt rất to, có chút ngượng ngùng, có chút sợ hãi, chỉ có điểm khác biệt duy nhất không giống là khi con bé nhìn Phạm Thông đang bận rộn, trong ánh mắt tràn
đầy sùng bái và khát vọng.
Phạm Bạch Thái lắc lắc đầu: “Đệ vẫn có
tỷ tỷ, cha và Nhị thúc thương yêu, còn nó chưa sinh ra thì đã không có
cha, so với đệ còn đáng thương hơn.”
Tiểu Ngư ôn nhu cười cười.
Lẳng lặng mà nhìn Phạm Thông đến phía sau một nhà trong chợ đêm mượn mấy chiếc bàn ra, bày gọn từng cái một, xong lại nói với Cừu Cửu Nương mấy
câu, sờ sờ đầu đứa bé sau đó vội vàng rời đi.
Nàng biết, đây là hắn muốn chạy về ăn cơm tối cùng hai tỷ đệ.
” Tỷ. Chúng ta không ra gặp bọn họ sao?” Phạm Bạch Thái thắc mắc.
“Xuỵt!” Tiểu Ngư kéo Phạm Bạch Thái ẩn núp càng sâu, chờ sau khi Phạm Thông vội vàng đi qua rồi mới cười nói: “Yên tâm, hiện tại cha đang nhạy cảm, nếu sau khi về nhà thấy hai chúng ta cũng không ở nhà nhất định ông ấy sẽ
quay lại.”
” Chúng ta cứ ở đây mà chờ như vậy sao?”
Phạm
Bạch Thái cười hì hì. Tuy hiện tại nó đã mười bốn tuổi rồi, trước mặt
người khác thì có vẻ tiểu đại nhân thành thục hoặc hoạt bát của tuổi
thiếu niên. Nhưng ở trước mặt Tiểu Ngư thì lại luôn bất giác lộ ra tính
tình trẻ con như trước. Thế nên Tiểu Ngư vẫn luôn coi nó giống như vẫn
là đứa trẻ mười tuổi vậy.
“Đương nhiên không. Chúng ta đi dạo
trước, sau đó thì ăn vằn thắn. Phải nếm thử chút tay nghề của Tây Thi
vằn thắn chứ.” Tiểu Ngư nghênh ngang đi tới, cố ý che đi gương mặt trông rất giống Phạm Thông của Phạm Bạch Thái, vừa đi dạo ngay gần đó vừa
thỉnh thoảng nhìn tình hình trong quán vằn thắn.
” Vằn thắn, vằn thắn vừa to vừa ngon đây!!’’
Hai mẹ con kẻ xướng người họa, rất nhanh đã người tới chào hỏi: “Tây Thi vằn thắn, cho một bát.”
“Có ngay! Khách quan mời ngài ngồi, vằn thắn lập tức xong đây!” Mẹ làm vằn
thắn, đứa bé gái lập tức xách một ấm trà to rót cho khách.
Một lúc sau, khách dần dần đông hơn. Cũng có vài người cầm bát tới mua mang về
ăn, cả hai mẹ con đều bận rộn chân không chạm đất, rất nhanh đầu đã đầy
mồ hôi.
Khách ăn vằn thắn xong, đứa bé gái nhanh chân chạy tới dọn bàn rửa bát, sau khi rửa sạch xong, dùng nước sôi tráng cả hai mặt sạch sẽ rồi úp lại. Động tác cực kỳ thành thạo, chỉ là đứa bé còn nhỏ, làm
quá nhiều việc như thế, chỉ cần sơ suất một chút là có thể bị bỏng khiến cho người ta nhìn thấy liền sinh lòng thương xót. Phạm Bạch Thái chỉ
nhìn một chút đã không đành lòng đứng dậy.
“Tỷ…”
” Sao?”
“Cho dù cha thật sự chỉ là đơn thuần mà giúp vị đại thẩm này, không phải là
muốn lấy cô ấy làm Nhị nương thì sau này chúng ta cũng mời tiểu muội
muội này đến quán làm việc có được không?” Phạm Bạch Thái khẩn cầu nhìn
Tiểu Ngư.
“Được.” Tiểu Ngư cười cười, “Khác không nói, thấy họ
chịu khó tự lực cánh sinh như vậy tỷ tỷ cũng quyết định sẽ mời họ về làm việc.”
” Bây giờ chúng ta liền qua đó đi, đệ muốn ăn.” Nhận được hứa hẹn của tỷ tỷ, Bạch Thái lập tức trở nên vui vẻ.
Lúc hai người đi qua, Cừu Cửu Nương còn đang quay lưng về phía bọn họ thu
tiền, đứa bé gái liền tới đón khách:” Đại ca ca, đại tỷ tỷ, ăn vằn thắn
không? Vằn thắn nhà chúng tôi rất ngon.”
“Phải không? Vậy mang tới cho chúng ta hai bát.” Tiểu Ngư chọn một cái bàn ngồi xuống, mỉm cười nói.
“Mẹ….” Đứa bé vui vẻ quay đầu lại gọi. Cừu Cửu nương cũng nghe thấy, tiễn xong mấy người khách kia, rất tự nhiên cười quay đầu lại, thấy Phạm Bạch
Thái, nhất thời ngẩn ra.
Đứa bé gái thấy mẹ không nói gì, không
khỏi cũng nhìn nhìn Phạm Bạch Thái, nhưng vừa nhìn, đôi mắt to nhất thời ngạc nhiên mở lớn, len lén tới bên cạnh Cừu Cửu Nương ,thấp giọng nói:
“Mẹ, trông ca ca kia thật là giống Phạm bá bá!”
“Mau đi rót trà
cho khách.” Cừu Cửu Nương cũng chỉ sửng sốt một chút liền trấn định lại, gật gật đầu với bọn họ sau đó liền quay người làm vằn thắn, chẳng qua
là cái lưng thẳng băng vẫn làm bại lộ sự khẩn trương của người thiếu
phụ.
“Dạ.” Đứa bé gái vội lau tay, lấy chén tới rót trà, giống như con thỏ con hơi ngượng ngùng cười cười, “Đại ca ca, đại tỷ tỷ, xin đợi
một chút, vằn thắn xong ngay đây.”
“Để ta, để ta.” Phạm Bạch Thái sao có thể không biết xấu hổ để cho đứa bé rót trà, vội vàng lấy ấm trà tự mình làm.
“Cám ơn đại ca ca!” Đứa bé phát ra âm thanh nhỏ như muỗi kêu, nhận lấy ấm
trà liền chạy tới bên cạnh Cừu Cửu Nương, lần này cũng không lanh lảnh
chào mời vằn thắn nữa, mà len lén xem xét tỷ đệ bọn họ.
“Tiểu muội muội, cũng cho ta một bát đi.”
Tiểu Ngư còn đang đánh giá Cừu Cửu Nương, bỗng nhiên thấy dưới ngọn đèn mờ
nhạt xuất hiện một thân ảnh quen thuộc, mang theo nụ cười ấm áp dịu dàng như ngọc, giống như đang nhàn nhã dạo chơi bước tới.
Sao hắn lại
tới đây? Trong ngực Tiểu Ngư đột nhiên nảy lên, trong giây lát ánh mắt
hai người chạm nhau, nàng thật muốn lập tức quay đầu làm như không phát
hiện, đáng tiếc Đinh Triệt đã khẽ nhếch mày kiếm, đôi mắt sâu thẳm gắt
gao khóa chặt nàng lại, khẽ cười nhẹ chào hỏi: “Tiểu Ngư, Đông Đông, hai người ở đây à?”
“Đinh đại ca, huynh cũng đến ăn vằn thắn sao?”
Phạm Bạch Thái nghe thấy tiếng liền quay đầu lại xem, thấy là Đinh
Triệt, rất tự nhiên gọi,” Tới đây, ngồi bên này.”
Tiểu Ngư hơi hơi cứng ngắc gật đầu, miễn cưỡng nở nụ cười một chút, thừa dịp thời điểm
hắn đối diện cùng Phạm Bạch Thái, nhanh chóng cụp mí mắt, sau đó lập tức tự thầm phỉ nhổ mình một trận. Xí, người kéo tay nàng là hắn, sao nàng
lại cứ chột dạ mãi như kẻ trộm vậy chứ? Tốt xấu gì nàng đã từng sống một kiếp ở thế giới hiện đại cởi mở, cũng đã là một người phụ nữ trưởng
thành từng qua một lần yêu đương, giờ lại có thể sợ một cậu trai trẻ vị
thành niên mới mười bảy tuổi như vậy, thật là quá mất mặt rồi!!
Nghĩ thế, nàng liền trấn định ngẩng đầu lên, nhìn Đinh Triệt ngồi ngay ngắn ở chiếc bàn nhỏ bên cạnh, làm như không có việc gì nói: “Hôm nay cậu
không ở cùng nhũ mẫu à?”
“Hôm nay vừa vặn có chút việc.” Đinh
Triệt nhận lấy ấm trà đứa bé gái đưa tới, cũng tự rót cho mình một chén
sau đó trả lại cho đứa bé, cười cười với nó, sau đó nhìn về phía Tiểu
Ngư, ra vẻ tùy tiện hỏi han: “Đúng rồi, bệnh đau đầu của ngươi đỡ chưa?”
Vừa nói, cặp mi dày như vô tình hay cố ý mà chớp chớp, giống như đang nhắc nhở chuyện gì.
Tiểu Ngư không khỏi có chút rộn lòng khó hiểu, vội làm bộ như không có việc
gì nói: “Đã tốt lắm rồi, thật ra cũng không có gì, chỉ là do di chứng
say rượu thôi.”
“Vậy là tốt rồi.” Đinh Triệt mỉm cười, quay qua nói chuyện phiếm cùng với Phạm Bạch Thái.