Hảo Nữ 18 (Hảo Nữ Thập Bát Giá)

Chương 197: Hẹn ước qua song cửa sổ



Có hai đứa con đột nhiên tập kích, Phạm Thông dù da mặt có mỏng hơn nữa, hôm sau cũng chỉ có thể mời mẹ con họ Cừu đến nhà mình.

Phạm gia hiện giờ ở Liễu Hà trấn đã nhiều năm, mỗi người trong nhà đều thật xuất sắc, Phạm Thông từ lâu vì thích làm việc nghĩa giúp đỡ mọi người, gần như trở thành danh nhân trong trấn. Hôm nay thấy nhà họ Phạm đột nhiên đón tiếp một đôi mẹ con, lại để con gái chủ nhà tự thân cùng đi chợ mua đồ ăn, biểu hiện thân mật, các loại bát quái lập tức nổ tung trong đám phụ nữ lắm chuyện. Mọi người đều suy đoán hai mẹ con nọ là thế nào với nhà họ Phạm, nhất là bà mối họ Liễu nhiều năm qua vẫn nhắm vào hai huynh đệ họ Phạm, càng là mặt dày tới cửa tìm hiểu.

Tiểu Ngư cười cười nói nói ngầm đuổi đi bà già bám dính này xong, bắt đầu để cho Cừu Cửu Nương biểu hiện tay nghề.

Vằn thắn tối qua đã ăn xong, dĩ nhiên không cần thử nữa, Cừu Cửu Nương trước liền xào mấy món ăn sáng. Những món ăn nàng làm đều là truyền thống, đối với người nhà họ Phạm đã sớm thưởng thức qua những món mới mẻ của Tiểu Ngư, món ăn nàng làm hương vị không khỏi có phần bình thường.

Cừu Cửu Nương là một thiếu phụ thông minh nhạy cảm, lập tức nhìn ra mấy món đều không qua cửa, không khỏi có chút lo sợ bất an.

“Cừu đại thẩm, tôi nghĩ vằn thắn của thẩm ngon như thế, ở phương diện này hẳn là có nhiều am hiểu, hay là thẩm làm một ít bánh bao xem thử? Tốt nhất là nhân bên trong thật tươi ngon mới được.” Tiểu Ngư suy nghĩ một chút, hẳn nên nâng cao sở trường tránh sở đoản.

Cừu Cửu Nương nghe vậy, nhất thời an lòng, bắt đầu thành thạo nhào bột, hiển nhiên đây là sở trường vốn có.

Bên đó làm bánh bao, Phạm Bạch Thái liền dắt tay đứa bé gái, kéo nó ra sân chơi cùng cáo con Bối Bối. Cô bé ban đầu còn có chút gò bó, nhưng Bối Bối đáng yêu nhanh chóng hóa giải cảm giác xa lạ, chỉ chốc lát, trong viện truyền đến tiếng cười như chuông bạc. Cừu Cửu Nương nghe thấy tiếng cười của con gái, trong lòng càng vui vẻ, tay làm việc càng thêm nhanh nhẹn cấp tốc.

Một lúc sau, một lồng hấp nhỏ được bưng lên, Cừu Cửu Nương gần như dùng hết các nguyên liệu trong phòng bếp, làm thành bánh bao đủ dáng đủ loại, không chỉ có bề ngoài hoàn mỹ, lên men cũng vừa chuẩn. Hơi cắn lớp da bánh bột mì bên ngoài, cảm giác được một mùi thơm ngập tràn, vị ngon cũng đầy miệng, khiến người ta càng thêm thèm ăn.

Không cần Tiểu Ngư nói, nhà họ Phạm cũng rõ lúc này tuyệt đối qua cửa. Tiểu Ngư cũng tỏ vẻ, sau này để cho Cừu Cửu Nương phụ trách làm theo sở trường của mình là vằn thắn và bánh bao nhân, và vẫn dùng tên hiệu của Cửu Nương.

Xác định chức trách của Cừu Cửu Nương xong, Tiểu Ngư liền bảo hai mẹ con, cùng với Xuân Yến và Kim Linh đều ngồi xuống hưởng thụ những món ăn ngon này.

Phạm Thông cẩn thận tỉ mỉ, riêng cầm một vỉ hấp đưa đến chỗ nhũ mẫu Đinh Triệt, để cho bà lão nếm thử món ngon. Chờ khi hắn trở về, phía sau liền thêm một thiếu niên tuấn lãng mỉm cười.

Trước đó Phạm thông nói muốn đến tiểu viện của bà lão, Tiểu Ngư cũng chuẩn bị tinh thần là sẽ có Đinh Triệt theo về, lúc này nhìn thấy, nàng rất trấn định chào hỏi, mời hắn cùng ngồi xuống ăn. Sợ đồ ăn thiếu, nàng đơn giản tự mình xuống bếp làm thêm vài món cho mọi người, khi xào nấu cũng không cố kỵ Cừu Cửu Nương, để nàng ở bên cạnh nhìn. Mọi người náo nhiệt ăn bữa trưa, bàn bạc thương lượng chi tiết chuyện quán ăn.

Tiểu Ngư vốn định đề nghị mẹ con Cừu Cửu Nương chuyển về nhà mình, nhưng Cừu Cửu Nương nói nếu muốn mở quán ăn, thì ở đó dù sao cũng phải có người trông nom, hai mẹ con cứ ở hẳn luôn quán là được, như vậy cũng thuận tiện cho việc mở cửa buôn bán.

Tiểu Ngư biết hai người trước khi hôn sự được định luôn có nhiều điều cần cố kỵ, cũng không bắt buộc. Sau khi mọi người lại tán chuyện một hồi, Cừu Cửu nương liền dắt con gái cáo từ, nói về thành sẽ giúp đỡ tìm mặt tiền cửa hàng. Tiểu Ngư nói một người phụ nữ đi một mình vào thành không an toàn, không để ý đến sự từ chối của nàng, nhất quyết bắt Phạm Thông đưa hai mẹ con trở về.

Phạm Thông biết con gái có ý định thành toàn mình, tuy rằng quẫn đến mặt đỏ bừng, nhưng vẫn đi.

Sau đó Đinh Triệt cũng cáo từ trở về. La Đản vì Tiểu Ngư mới rời khỏi Bách Linh các, vẫn luôn lo lắng, cũng vội vã về thành. Phạm Bạch Thái và Nhạc Du theo như thường lệ vào thư phòng chăm chỉ học tập.

Tiểu Ngư nhìn quanh, vừa mới náo nhiệt giờ chỉ còn lại một mình mình, không khỏi nhún vai. Lại nghĩ trưa hôm nay có vẻ ăn hơi nhiều, liền cùng hai cô hầu gái đang dọn dẹp trong bếp dặn dò một tiếng, rồi ôm Bối Bối dự định lên lầu nghỉ ngơi một lúc.

Không ngờ nàng mới chợp mắt một lát, chợt nghe cửa sổ vang đến tiếng gõ nhè nhẹ, Tiểu Ngư lập tức ngồi dậy: “Ai?”

“Ta.”

Là hắn? Tuy rằng cách cửa sổ, Tiểu Ngư lại như nhìn thấy Đinh Triệt đang cười khẽ, không khỏi mặt đỏ lên một chút.

“Có việc gì vậy?”

“Mang ngươi đến một chỗ.”

“Chỗ nào?” Thực đáng giận, trái tim lại bắt đầu đập rộn, như thể nàng đang được mời đi hẹn hò vậy.

“Ngươi đi sẽ biết.” Đinh Triệt lại gõ gờ cửa sổ hai cái, nói: “Ta ở ngoài tường chờ ngươi.”

“Này…” Tiểu Ngư vội vàng quay người xuống giường, chạy tới mở cánh cửa ra, liền thấy Đinh Triệt áo trắng phất phơ đứng trên bờ tường dưới lầu, phất tay với nàng, sau đó mỉm cười, nhảy xuống dưới.

Làm cái quỷ gì vậy? Có chuyện sao không nói, lại lén lút như kẻ trộm ấy.

Tiểu Ngư khẽ cắn môi, trong lòng nói thầm, nhưng không nén được hiếu kỳ và nỗi rộn rã mơ hồ, nhịn không được bước tới trước gương đồng sửa sang tóc tai, y phục, sau đó để lại tin nhắn trên bàn nói rõ mình đi ra ngoài, rồi cũng len lén từ cửa sổ nhảy xuống dưới.

“Cậu nói trước là đi đâu đi.” Nhảy xuống dưới, nhìn Đinh Triệt cười dài nhìn mình, Tiểu Ngư cố ý thản nhiên nói.

“Không phải ngươi nói muốn tìm mặt tiền để mở quán ăn sao? Ta biết một nơi tốt.” Đinh Triệt mỉm cười, dưới bầu trời mùa thu, khuôn mặt tuấn tú thoải mái xán lạn vô cùng.

Hắn vừa nói vậy, Tiểu Ngư thật đúng là không thể không đi, liền đuổi theo kịp, nhưng lại sợ hắn bỗng nhiên phát điên kéo tay mình, cố ý đi sau hai bước.

Đinh Triệt như không để ý tới, đi thẳng về phía bờ sông, sau đó mướn một chiếc thuyền nhỏ, sai đi vào thành.

Lên thuyền, cũng vẫn không nói gì, chỉ giữ nụ cười tươi, thường thường lại liếc nhìn Tiểu Ngư, trong mắt như ẩn hàm thâm ý.

Tiểu Ngư lúc đầu còn trấn định như thường, mặc hắn liếc nhìn, chỉ ngồi ở đầu thuyền nhìn thuyền bè trên sông và cảnh vật đôi bờ, nhưng bị hắn nhìn nhiều lần như vậy, rốt cuộc nàng nhịn không được, giận dữ nói: “Cậu nhìn cái gì đó?!”

Đinh Triệt mỉm cười, khoan thai đáp: “Ta đang nghĩ mấy lời ngươi từng nói.”

Trong mắt Tiểu Ngư hiện lên chút hiếu kỳ: “Nói gì cơ?”

“Ngươi từng nói, thuyền lớn có cái tốt của thuyền lớn, thuyền nhỏ cũng có cái vui của thuyền nhỏ. Thuyền nhỏ tuy rằng vừa nhỏ vừa hẹp, nhưng sàn thuyền thấp, khom lưng là có thể nghịch nước, chơi đùa rất vui. Mới đầu ta còn không tin, sau đó phát hiện quả thực như vậy.”

Đinh Triệt nói, người cũng thật sự cúi xuống quạt nước một cái, sau đó quay mặt nhìn nàng. Không biết tại sao, từ góc độ này nghiêng này nhìn hắn, nụ cười nhàn nhạt kia lại chói mắt như mặt trời vậy.

“Đó là đương nhiên.” Tiểu Ngư hơi mất tự nhiên quay mặt đi, thầm mắng chính mình sao lại càng ngày càng háo sắc thế này.

“Chỉ tiếc xung quanh đây quá ồn ào, nước sông cũng quá đục.” Đinh Triệt ưu nhã vung tay, đầu ngón tay vẩy ra một chuỗi giọt nước, xẹt qua không trung, lại rơi vào mặt sông. Giọng hắn trong trẻo rõ ràng, như lơ đãng nói: “Ta biết một nơi chơi thuyền rất tốt, nếu có cơ hội, ta đưa ngươi đến đó.”

Một câu này như có chút quen quen, Tiểu Ngư thoáng nhớ ngày đó hắn cũng nói qua câu nói như vậy ở ngõ Tử Gia, lần đó nói muốn đi Hoàng Sơn, mà nàng… Hình như hôm đó đáp ứng rồi.

Nhớ ngõ Tử Gia, nhớ tới Hoàng Sơn, Tiểu Ngư chỉ cảm thấy bàn tay nào đó lại như nóng lên, quyết định không nhìn hắn nữa, thản nhiên nói: “Kế hoạch không theo kịp nổi biến hóa, sau này có thời gian lại nói.”

“Kế hoạch không theo kịp nổi biến hóa?” Đinh Triệt cúi đầu lặp lại một câu, như suy nghĩ gì đó.

Tiểu Ngư không hiểu sao trái tim như nảy lên, quyết định nhanh chóng dẫn dắt câu chuyện qua hướng khác: “Được rồi, mấy ngày này sao không gặp được sư phụ cậu?”

Nàng luôn không thích lão già quái dị kia, không xuất hiện trước mặt mình là tốt nhất, chỉ là lúc này thực sự không có chuyện gì để nói, nói về lão ta cũng được.

Đinh Triệt tùy tiện đáp: “Không biết, mấy ngày ta đã không thấy ông ấy.”

Tiểu Ngư cười nói: “Không phải là mất tích rồi chứ? Sao không thấy cậu sốt ruột chút nào?”

Đinh Triệt cười nói: “Không sao, ông ấy cũng thường đột nhiên biến mất mười ngày nửa tháng, ta sớm đã quen rồi, hơn nữa ông ấy không ở cạnh cũng tốt, đỡ phải… đỡ phải nghe ông ấy lải nhải ba hoa.”

Đang nói, gương mặt tuấn tú thoáng ửng đỏ rất nhẹ, lại quay đầu quạt nước sông đục ngầu.

“Ha ha…” Tiểu Ngư vốn không hứng thú lắm với chủ đề này, thấy hắn không nhắc đến nữa, liền cười gượng hai tiếng, cũng không nói gì thêm nữa.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.