Hảo Nữ 18 (Hảo Nữ Thập Bát Giá)

Chương 210: Tuyệt đối không thể được



“Phù… Vậy còn được!” Phạm Đại khoa trương vỗ ngực thở phào, cười nịnh nọt: “Cháu gái ngoan, Nhị thúc biết mà, cháu nhất định sẽ chờ Nhị thúc trở về mới ra tay dạy dỗ tiểu tử kia phải không?!”

“Nhị thúc, ta không muốn đánh nhau, cũng không định cùng hắn luận võ.” Tiểu Ngư điềm nhiên nói.

“Ack.. Vì sao?” Phạm Đại ngẩn người.

“Vì hiện giờ hắn là đồng bọn hợp tác của ta, hơn nữa người ta cũng giúp đỡ chúng ta không ít, thúc không biết xấu hổ muốn đánh nhau với người ta, nhưng ta thì không thể mặt dày như thế.” Tiểu Ngư mặt không đổi sắc nói.

“Công là công, tư là tư chứ? Mấy cái đó sao có thể gộp chung thành một được? Dù tên nhóc kia có giúp đỡ vài việc, nhưng không thể xóa bỏ chuyện thầy trò nhà nó sỉ nhục Nhị thúc ta đây được!” Phạm Đại kịch liệt phản đối. “Không được, không được, cháu nhất định phải cùng hắn phân thắng bại.”

“Nhị thẩm, sao thẩm lại dậy rồi?” Tiểu Ngư bỗng nhiên nhìn ra phía sau Phạm Đại.

Hả? Phạm Đại vội quay đầu lại, nhưng nào có bóng dáng Triệu Dao? Lại quay đầu, con cá nhỏ trơn tuột kia quả nhiên đã thừa dịp chuồn mất, không khỏi tức giận đến dậm chân, đồng thời trong lòng sinh ra nghi hoặc thật lớn.

Trước khi hắn đi, Tiểu Ngư chưa từng nói những lời từ chối kiểu này, hơn nữa dù bận dù mệt đến đâu cũng không quên luyện công, lúc nào cũng đầy sự cầu tiến, sao hắn mới đi một tháng, nha đầu kia lại có vẻ nữ sinh hướng ngoại.. Ồ.. Nữ sinh hướng ngoại? Hình như là có chút mùi vị này, ngẫm lại thằng nhóc họ Đinh kia bộ dạng xác thực quá mức tưởng tượng, Tiểu Ngư sẽ không phải vì người ta bộ dạng tuấn tú mà không đành lòng động thủ chứ?

Không xong, chuyện này quá nguy hiểm, hắn phải nhanh đi hỏi đại ca một chút!

“Hẳn là không đâu?!” Nghe xong Phạm Đại huyên thuyên một hồi, Phạm Thông ngẫm nghĩ thật kỹ tình cảnh hai người khoảng thời gian dần đây, bán tín bán nghi nói: “Ta xem Đinh Triệt đứa bé này biểu hiện tuy có chút cao ngạo, nhưng tâm tính vẫn là lương thiện, hiểu được nhớ ơn báo đáp. Hiện giờ hắn quay lại, nhớ cũ tình, giúp nhà chúng ta vài lần bận rộn, sau ta cũng chỉ giúp hắn tìm một ngôi nhà, dàn xếp cho một người ở cũ của hắn, hắn còn khắp nơi bôn ba tìm mặt tiền cửa hàng cho nhà chúng ta. Được rồi, đệ biết một tòa nhà lớn như vậy, tốn bao nhiêu tiền không?”

“Bao nhiêu tiền?”

“Chỉ một trăm lượng bạc thôi.” Phạm Đại than thở. “Đệ cũng biết mấy năm nay Tiểu Ngư kiếm tiền không dễ dàng, cho nên mới muốn tìm chuyện làm ăn an phận một chút, Đinh Triệt tìm được cửa hàng đó, không chỉ vị trí tốt, còn giúp nhà chúng ta tiết kiệm được bao nhiêu tiền. Có phân tình này, Tiểu Ngư không tiện kêu hắn luận võ thì có gì không đúng? Huống hồ hắn hiện giờ đang cùng Tiểu Ngư góp vốn làm ăn…”

Phạm Đại nóng nảy cắt đứt lời hắn: “Đại ca, huynh nói đều là ngoài rìa, đệ muốn hỏi Tiểu Ngư có thích thằng bé kia không cơ mà? Hoặc là, liệu có phải Đinh Triệt tiểu tử kia đang theo đuổi Tiểu Ngư nhà chúng ta hay không?”

Phạm Thông do dự, tình cảnh Tiểu Ngư uống say ngày đó hắn còn nhớ. Nếu nói con gái mình thích người ta, hắn nghĩ hình như cũng có một chút, nhưng lúc đó con gái nhà mình đùa giỡn không phải chỉ một, mà là ba người, chẳng lẽ là cả ba cùng thích? Con gái nhà mình trưởng thành sớm, thường thường yêu ghét không biểu hiện trên mặt, lúc tức giận lại cười rất ngọt, thực sự khó mà hiểu được suy nghĩ cảm xúc thực của nó. Nhưng nếu không phải thích, thì lúc nó uống say sao vẫn nhớ muốn đi tìm thằng bé kia chứ?

Hơn nữa thằng bé Đinh Triệt kia, tuy rằng bản thân hắn điều kiện không tồi, nhưng con gái nhà mình cũng không kém. La Đản và Nhạc tiên sinh đều thích nó, hắn lại hay ra vào nhà mình, chẳng lẽ không để ý một chút nào? Nhưng nói hắn đang theo đuổi con gái mình, lại không thấy có hành vi gì đặc biệt cả, nhất là mấy ngày này, mọi người đều bận rộn chuẩn bị mở quán ăn, cũng đâu có gì khác thường đúng không?

Phạm Thông trong lòng nghi hoặc tới nghi hoặc lui, nửa ngày không nói được lời nào nhưng lại khiến Phạm Đại nóng nẩy muốn chết.

“Đại ca, rốt cuộc có đúng không? Dù sao huynh cũng phải nói lời nào đi chứ?”

“Ta không biết.” Phạm Thông tốn một đống tế bào não, cuối cùng cũng chỉ thành thật cho ra một kết luận như vậy.

Phạm Đại không nói gì nhìn khinh bỉ: “Đại ca, huynh làm cha như thế nào vậy hả? Ngay cả con gái mình có thích ai không, có người theo đuổi không cũng không biết? Không phải huynh quên luôn cả Tiểu Ngư năm nay bao nhiêu tuổi rồi chứ?”

Phạm Thông hơi xấu hổ cúi đầu: “Cái này ta đương nhiên biết, Tiểu Ngư đã mười sáu…”

“Biết là tốt rồi.” Phạm Đại tức giận thô lỗ nói, nhưng lập tức nghiêm túc lại: “Đại ca, huynh nói chúng ta liệu có nên thay Tiểu Ngư xem xét quyết định?”

“Ừ ừ!” Phạm thông gật đầu lia lịa. “Cũng nên xem xét tính toán trước, Tiểu Ngư là bé gái, dù sao cũng không thể cứ mãi một mình khổ cực như vậy mãi được.”

“Ừm.” Phạm Đại sờ sờ cằm, vẻ mặt ác liệt nói: “Dù sao ta cũng đã trở về, sau này hai huynh đệ chúng ta chú ý Tiểu Ngư một chút, xem xem rốt cuộc nó nghĩ thế nào, thích người nào mới phải.”

Phạm Thông chần chừ hỏi: “Vậy nếu nó thích Đinh Triệt?”

Trong lòng hắn tuy vẫn nghi hoặc, nhưng không quên được hôm ấy Đinh Triệt đưa Tiểu Ngư về nhà, aiz.. chỉ trách hắn quan tâm đến Tiểu Ngư quá ít, rõ ràng là cha, lại chẳng hề biết tâm tư con gái mình, thật xấu hổ!

“Không được, tuyệt đối không được! Đồ đệ của ta đã bị lão già Bỉ Lương đoạt đi rồi, còn muốn cướp Tiểu Ngư đi nữa, tuyệt đối không được!” Phạm Đại nhất thời nổi trận lôi đình, kiên quyết phản đối: “Đại ca, lão già khốn kiếp kia đâu? Hắn ở chỗ nào?”

Phạm Thông không nói gì, còn chưa ra đâu vào đâu, Nhị đệ đã kích động như vậy làm cái gì chứ? Hơn nữa, Phạm Thông lo lắng cực kỳ, Tiểu Ngư luôn có chủ kiến của mình, nếu nó thật sự thích Đinh Triệt, ai có thể ngăn cản nó?

“Nhị đệ, đừng có phản ứng mạnh như vậy được không? Thời gian này ta chưa từng gặp sư phụ Đinh Triệt, đâu có biết hắn ở chỗ này hay không chứ?!” Phạm Thông bất đắc dĩ nói, rất sợ sự tình trở nên quá khích động.

“Sáng mai ta vào thành tìm lão già kia.” Phạm Đại lập tức quyết định, “Ta phải hỏi hắn, rốt cuộc có muốn luận võ hay không, nếu không thì hai người chúng ta sẽ đánh một trận trước.”

“Nhị đệ, Bỉ lão tiền bối dù sao cũng là lão tiền bối, đệ không nên vô lễ như thế, hơn nữa, năm đó đứa bé Đinh Triệt kia cũng không nói nhất định phải bái đệ làm thầy đúng không?” Phạm Thông tận tình khuyên bảo, “Đệ vừa mới về, đệ muội thân thể còn chưa khỏe, đệ không cần lo nhiều như vậy, trước ở bên chăm sóc cho tốt, đợi sức khỏe đệ muội khá hơn rồi bàn lại được chứ?!”

“Không được, chuyện này ngày nào còn chưa làm rõ, trong lòng ta sẽ khó chịu thêm ngày ấy. Đại ca, mấy ngày nay huynh nên lưu ý chút đi! Đừng để tiểu tử Đinh Triệt kia thừa thời cơ.”

Trong phòng, Phạm Đại còn đang cằn nhằn nghĩ cách nhanh chóng tra ra đầu mối tình cảm của cô cháu gái để sớm tìm chiêu phòng bị, ngoài phòng không xa, người nào đó trợn mắt, đồng thời phiền muộn vô cùng.

Từ khi nào vấn đề cá nhân của nàng lại gắn bó chặt chẽ với vinh nhục của Phạm gia như vậy?

Có lầm không? Nàng thích ai chẳng lẽ còn phải nhờ bọn họ quyết định hay sao?

Có điều.. Tiểu Ngư len lén cười, thật ra vừa đúng lúc có thể nhân cơ hội này khảo nghiệm người nào đó một chút.

Dù sao, giữa nàng và hắn có một khoảng cách rất lớn, nếu như một ổ gà nho nhỏ hắn cũng không vượt qua được, thì giữa hai người sao có thể nói tới tương lai lâu dài sau này chứ?!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.