“Vậy nàng định thế nào?” Vừa nghe Tiểu Ngư nói Phạm Đại muốn ngăn cản hai người gặp gỡ, trong lòng Đinh Triệt nhất thời có dự cảm không tốt.
Tiểu Ngư cười dài nhìn hắn: “Chàng nói xem?”
“Tiểu Ngư, ta lập tức nhờ ma ma tới cầu hôn trước, sau đó gửi thư cho cha mẹ ta, mời mẹ ta đến kinh thành một chuyến, được không?” Đinh Triệt căng thẳng nói.
“Gì cơ? Sao chàng lại có thể để cho mẹ mình bôn ba ngàn dặm như thế? Ta cho phép chàng đến cầu hôn khi nào?” Tiểu Ngư vừa xúc động vừa hờn dỗi, nhẹ đấm một cái vào ngực hắn, sóng mắt đưa nghiêng: “Hơn nữa, cho dù mẹ chàng tới, chàng nghĩ rằng cha ta và Nhị thúc sẽ đồng ý sao?”
“Sẽ không.” Đinh Triệt nhất thời chán nản sụp hạ hai vai. “Nếu như ta muốn ôm mỹ nhân về, chắc chắn sẽ còn nhiều tai ương trở ngại.”
“Đinh Triệt! Lúc này chàng còn đưa đẩy qua lại, có phải đây là bản chất thật của chàng không?” Tiểu Ngư giả vờ tức giận, hiện giờ nàng hoàn toàn khẳng định, người này nhất định là có nhiều tầng nhân cách, nếu không sao có thể trước mặt biểu hiện một tính cách, sau lưng lại có một tính cách khác? Quả thực cách xa mười vạn tám ngàn dặm với công tử nhà giàu cao ngạo bốc đồng mấy năm trước.
“Không phải vậy!” Đinh Triệt cuống quýt xua tay, lại ôm nàng lần nữa. “Vậy nàng nói phải làm sao đây? Đừng nói những lời như muốn ta tạm thời xa nàng không gặp nàng, ta không làm được.”
“Chàng không phải rất thông minh sao?” Tiểu Ngư ngửa đầu cười nhìn hắn, lại không biết bộ dáng mình lúc này mê người đến mức nào.
“Tiểu Ngư..” Nhìn đôi môi kiểu diễm đỏ mọng ướt át của nàng, Đinh Triệt dù đang lo lắng, nhưng trái tim vẫn đập loạn nhịp, nhịn không được cúi đầu xuống.
Thấy đồng tử hắn sẫm lại, Tiểu Ngư vô thức muốn né ra, nhưng nghĩ đến sau này hai người chắc chắn sẽ không dễ dàng gặp mặt được nữa, dù sao cũng phải cho hắn chút phúc lợi chứ, liền mềm lòng, khát vọng trong nội tâm nhất thời chiếm thượng phong, liền đơn giản nhắm mắt lại, chờ đợi nụ hôn của hắn.
Thôi thôi, nếu nàng rõ ràng cũng thích cảm giác này, rõ ràng cũng khát vọng đến toàn thân nóng rực, vì sao còn phải nhất định áp chế chính mình?
Đối với tình nhân mà nói, hôn, vốn là một chuyện rất tốt đẹp, cũng rất hiển nhiên.
“Tiểu Ngư…” Giai nhân phối hợp khiến Đinh Triệt mừng như điên ôm chặt thân thể thơm tho ấm áp vào lòng, không chút do dự phủ lên đôi môi như cánh hoa của nàng, giống như một chú ong mật chăm chỉ, tận sức thỏa thuê hút mật hoa ngon ngọt.
Hai người tựa như hai khối nam châm, quấn quýt dây dưa một lúc lâu mới không thể không rời nhau ra. Tiểu Ngư vừa thở dốc vừa vô thức lắng nghe động tĩnh xung quanh, rất sợ bị ai đó đột nhiên phá vỡ cảnh tượng hương diễm trong phòng mình, trong lòng tràn ngập một cảm giác kích thích kỳ lạ.
“Ta biết phải làm gì rồi. Nhị thúc nếu đối với ta có thành kiến, ta sẽ dùng chính sự nỗ lực của mình xóa bỏ thành kiến của ông ấy, sau đó quang minh chính đại tới tìm nàng.” Đinh Triệt thỏa mãn ôm Tiểu Ngư, lại cúi xuống hôn say đắm lên đôi môi anh đào của nàng. “Mặc kệ có bao nhiêu khó khăn, ta cũng sẽ không trốn tránh. Chỉ là nàng phải đồng ý với ta, đừng cố sức ẩn tránh ta nữa.”
“Uhm.” Tiểu Ngư dịu dàng theo ý hắn, trong lòng cười trộm. Tốt, đây là chính chàng nói nhé, đến lúc đó đừng rên la kêu thảm! Tính tình Nhị thúc so với chàng tưởng tượng cố chấp khó lường đó.
Có điều, nghĩ đến Phạm Đại nhất định sẽ đưa ra ý định muốn hai người luận võ, Tiểu Ngư có chút phiền muộn, lẽ nào thật sự phải làm khỉ một hồi biểu diễn cho bọn họ xem sao? Hơn nữa cao thủ ở bên cạnh, hai mắt nhìn chằm chằm, hai người muốn gian lận cũng khó. Đến lúc đó có kết quả thì phải làm sao đây?
Nếu nàng thắng, không chỉ Đinh Triệt có thể sẽ không còn mặt mũi, không biết sư phụ kia của hắn sẽ cảm thấy thế nào, hơn nữa Nhị thúc đắc ý sao có thể đồng ý gả cháu gái cho một người còn không bằng cháu gái chứ?
Nếu nàng thua, dĩ nhiên bản thân nàng sẽ không nghĩ nhiều, nhưng Nhị thúc võ si đã thề sẽ tự phế võ công, đến lúc đó hai bên cũng rất khó kết thân.
Aiz.. nghĩ thế nào thì trắc trở cũng nhiều quá đi! Thôi.. Đi đến đâu tính đến đó, trước xem Đinh Triệt biểu hiện tốt sao đã, dù sao ngày còn dài mà. Đang lúc thanh xuân tuổi trẻ, sao có thể sớm vùi mình vào phần mộ hôn nhân chứ?
“Tiểu Ngư, cháu đâu rồi?”
Hai người đang cùng hưởng thụ thời khắc ấm áp ngọt ngào, dưới lầu bỗng nhiền vang lên một tiếng gọi to, đồng thời có tiếng bước chân thình thịch bước dưới sân.
“Mau đi! Có chuyện gì hôm khác nói tiếp.” Tiểu Ngư cuống quýt chỉnh sửa lại tóc tai, sau đó vội vàng vọt tới bên giường, giũ chăn ra.
Đinh Triệt cười khổ, thân ảnh lóe lên, đã nhảy ra ngoài cửa sổ.
“Nhị thúc. Ở đây, thúc có việc gì à?” Tiểu Ngư lo lắng chạy tới bên cửa sổ nhìn Đinh Triệt đã trượt xuống dưới, cũng đã nhảy ra ngoài tường, mới hít sâu một hơi, lau mặt, sau đó ngồi bên giường cởi giày, cố ý giũ giũ áo tạo ra tiếng sột soạt như đang mặc đồ, rồi mới đi ra mở cửa, làm bộ như mới rời giường.
“Ha ha, đồ heo lười này, giờ vẫn ngủ trưa hả?” Phạm Đại nhanh chóng bước đến, tùy tiện nhìn vào, cũng chưa nghi ngờ gì.
“Cũng vì thời gian này mở quán, nhiều việc quá.” Tiểu Ngư cố ý làm bộ như than thở một câu, vừa hắt hơi một cái, vừa rót cho hắn một chén trà, chột dạ dẫn dắt sự chú ý của hắn, miễn cho hắn phát hiện điều gì.
Phạm Đại quả nhiên lập tức xấu hổ: “Đều do Nhị thúc về muộn, không thì đã giúp đỡ được chút gì rồi.”
“Đã nói rồi, Nhị thúc mang được Nhị thẩm về cũng đã là đại ân cho nhà chúng ta rồi. Chờ hai người thành thân, nhà này cuối cùng cũng có một vị nữ chủ nhân chính thức.” Tiểu Ngư cười trêu chọc.
“Nhị thúc đến là muốn hỏi cháu một chút, có cách nào khuyên Kiều Kiều kia quay về không?” Phạm Đại nhíu mày, nói. “Đáng lý ra, nó là ân nhân cũng là bà mối của ta và Dao Nhi, chúng ta không thể qua sông đoạn cầu, nhưng đại ca kia của nó thì…”
“Thượng Quan Hiên?” Tiểu Ngư ngắt lời, “Hắn thích Nhị thẩm đúng không nhỉ.”
“Đúng vậy. Chính vì hắn, chuyện Dao Nhi giả chết suýt chút nữa mà bị lộ.” Phạm Đại lắc đầu, tiện đà phẫn nộ mắng: “Tên tiểu quỷ đó, vợ hắn đã sinh cho hắn hai đứa con trai rồi, mà vẫn còn nhớ đến Dao Nhi, đúng là không còn chút luân thường đạo đức nào. Nếu không vì muội muội hắn, lão tử đây đã dạy dỗ hắn một trận ra hồn rồi.”
Tiểu Ngư nghe xong, buồn cười, cố ý nói: “Nhị thẩm là biểu tỷ hắn, cũng đâu phải biểu cô, biểu tỷ đệ thành thân hình như cũng có nhiều đúng không nhỉ? Cháu còn nhớ năm đó hắn thành thân cũng không quá cam tâm tình nguyện.”
“Dù có không cam tâm tình nguyện, cưới vợ rồi vẫn nên toàn tâm toàn ý với nàng.” Phạm Đại lẩm bẩm, “Hơn nữa Dao Nhi không thích hắn, hắn còn khăng khăng một bên tình nguyện, cũng không ngại tự mình mất mặt.”
Đây là bình dấm bị lật úp hay sao? Tiểu Ngư nhịn không được cười, không ngờ người già thần kinh thô ế ẩm lâu năm như Phạm Đại cũng sẽ có ngày biết ghen.
Phạm Đại biết nói thêm nữa, chắc chắn sẽ bị cháu gái cười, bởi vậy nói thầm hai câu xong lại vòng trở về: “Dao Nhị cũng đã đợi ta nhiều năm như vậy, ta đương nhiên không sợ nàng ấy có suy nghĩ gì khác. Chỉ là Thượng Quan Kiều hiện giờ rời nhà trốn đi, nhà họ chắc chắn sẽ đi tìm đúng không? Đến lúc đó nếu như bị Thượng Quan Hiên biết được Dao Nhi giả chết, sẽ phiền phức rất lớn. Ta thấy tên kia rất cực đoan, điên cuồng kiểu như nếu không chiếm được thì sẽ hủy diệt người ta đi ấy.”
Tiểu Ngư nhất thời cả kinh. Phạm Đại nói những lời này, đương nhiên không phải nói lung tung tùy tiện, chắc chắn một tháng qua đã từng xảy ra chuyện gì khiến hắn có cái nhìn như vậy.
“Nhị thúc, thúc không nên đưa theo Thượng Quan Kiều về nhà mới phải.” Tiểu Ngư nhíu mày, hiện giờ Thượng Quan Kiều biết Phạm gia ở đây, trừ khi bọn họ có thể từ bỏ ngôi nhà này, nếu không thì cả đời đừng hòng đá Thượng Quan Kiều đi được.
Phạm Đại hừ nói: “Cháu nghĩ ta không nghĩ tới điều đó sao? Nhưng con bé này nói, cho dù ta không đưa nó đi, nó cũng đã biết chúng ta ở kinh thành, dù cho ba hay năm năm, nó cũng sẽ lật tung hết cả kinh thành. Hơn nữa, Dao Nhi không cho phép ta nửa đường vứt bỏ nó.”
“Hai người tỷ muội tình thâm, lo lắng cho biểu tỷ của nàng ta thôi, chờ nàng ta chắc chắn Nhị thẩm ở nhà chúng ta sống vui vẻ, chắc sẽ quay về.” Tiểu Ngư khuyên nhủ, nhưng những lời này ngay cả chính nàng đều không tin nổi, cứ cảm thấy thiếu nữ tinh quái lớn gan kia không chỉ vì Triệu Dao mà đến.
“Hừ hừ..” Nghe Tiểu Ngư nói vậy, Phạm Đại tức giận. “Nó quay về mới là lạ. Cháu có biết nó gọi ta thế nào không?”
Tiểu Ngư nghĩ một chút , nói: “Không phải là biểu tỷ phu sao?”
“Là biểu tỷ phu sư phụ, nó muốn làm đồ đệ của lão tử!”
Ack.. Tiểu Ngư nhớ lần gặp Thượng Quan Kiều trước, những lời nàng ta nói trước khi đi, quả nhiên.. Nàng ta thật sự quay lại đây là để học võ công.