Hảo Nữ 18 (Hảo Nữ Thập Bát Giá)

Chương 214: Phòng ngừa vạn nhất



“Nhanh nhanh nghĩ lại xem!” Phạm Đại giục, sau đó nhíu mày bước qua bước lại.

Tiểu Ngư gật đầu, cố gắng hồi tưởng lại dung mạo thần thái của người nọ, sau đó nhắm mắt lại, tay nắm chặt, bắt đầu suy tư.

Những người nàng tiếp xúc sau khi vào kinh lần lượt được lọc qua một lần, thành viên Bách Linh các, người dân Liễu Hà trấn, thậm chí người làm quán cơm mới thuê gần đây, hầu như không bỏ qua người nào, muốn tìm ra điều gì khả nghi, thì mặc dù những người này nhân phẩm không đến thế nào, nhưng hẳn là không liên quan gì đến Nghĩa Bang. Tiếp đó, nàng hồi tưởng lại thời gian ba năm trước, bắt đầu từ lúc trên đường đến chùa Phong Huyệt cứu Không Sắc, sau đó lại phá vây, trốn trong sơn động. Trải qua mạo hiểm, rốt cuộc thuận lợi rời khỏi vùng núi Phong Huyệt, đi ngang qua Tống Lâu trấn, gặp phải đám Cảnh Đạo Sơn, bắt cóc, cứu con tin, bắt được hết bốn người, lại một đường đến Kinh thành.

Bỗng dưng, trong đầu đột nhiên hiện lên một đoạn ngắn, khiến Tiểu Ngư sững sờ một chút, mở to mắt nói: “Nhị thúc, thúc còn nhớ rõ khi chúng ta rời đi còn có một đám quan binh đang tìm trong núi không?”

“Đương nhiên nhớ chứ. Lúc đó tên đội trưởng còn ngồi ở cửa hang, khiến lão tử toát hết mồ hôi, suýt chút nữa thì không nhịn được.” Phạm Đại đứng lại, quay đầu nói: “May mắn chỉ là sợ bóng sợ gió một hồi, sao, người này có liên quan gì à?”

“Hai người, lúc đó ngồi ở cửa hang có hai người.” Ký ức đột nhiên rõ ràng, Tiểu Ngư tỉ mỉ nhớ lại, quả quyết khẳng định, đồng thời thở phào nhẹ nhõm, may mắn không phải người nào sau khi vào kinh mới quen. “Đi cùng gã bộ đầu kia có một tùy tùng, tự xưng là đồ đệ của Đô kiềm hạt Vương Nghĩa năm đó từng áp giải cống phẩm, hôm đó hắn nói rất nhiều, giật dây gã bộ đầu kia tận lực tìm người để lập công. Lúc đó cháu còn ấn tượng rất sâu, tuy rằng không nhìn thấy mặt hắn, nhưng có thể khẳng định, hắn chính là gã có ria mép ngồi trong sảnh hôm nay.”

“Tuy rằng trí nhớ ta không tốt lắm, nhưng cháu nếu có thể chắc chắn, thì tiểu tử này nhất định là kẻ năm đó. Hắn tên gọi là gì?”

“Gã bộ đầu kia hình như chỉ gọi hắn là lão Tứ, không có gọi tên thật của hắn.”

Phạm Đại nói: “Vậy thì phiền đây. Nếu như bọn chúng biết chúng ta ở Kinh thành, chỉ sợ bọn chúng đến đây là nhằm vào chúng ta.”

Tiểu Ngư cũng lo lắng gật đầu, chính xác mà nói, vì La Đản mà tới.

Dù sao năm đó Cảnh Đạo Sơn vây thôn, mục đích thật sự không phải vì truy cứu chút ân oán nhỏ giữa hai huynh đệ và Nghĩa Bang năm xưa, mà là muốn bắt La Đản nhằm ép La Quảng nói ra nơi giấu cống phẩm, sau đó lại bắt được Đinh Triệt, mục đích cũng chỉ là muốn trao đổi La Đản. Cho nên ban nãy Phạm Đại nhanh chóng quyết định nhanh chóng lui ra trước, không đả thảo kinh xà là chính xác. Nếu không với khinh công hơn người và sự cảnh giác của hai người kia, một khi bị phát hiện, dù bọn chúng vốn dĩ không biết Phạm gia ở Kinh thành, sợ rằng cũng sẽ bị điều tra ra được.

“Nhị thúc, võ công của hai người họ thế nào?” Khinh công của hai người năm đó Tiểu Ngư từng được thấy, nhưng võ công thì không rõ lắm.

“Tuyệt đối không phải hạng vừa! Hai người kia vào Nghĩa bang đã rất nhiều năm, đồng thời trở thành Tả Hữu Hộ pháp, từ lâu đã vô cùng ăn ý. Hai người đó nếu liên thủ, không thể khinh thường.” Liên quan đến sự an nguy của cả nhà, Phạm Đại thà rằng cẩn thận chứ không thể coi khinh, trầm ngâm nói: “Có điều, nếu chỉ là hai người hắn, ta và cha cháu thật ra có thể đối phó. Chỉ sợ bọn họ tới không ít người, lại ẩn núp trong bóng tối. Chúng ta hiện giờ phải bảo vệ nhiều người, sợ rằng khó lòng phòng bị, vạn nhất sơ hở bị bọn chúng bắt được người nào, dùng đến uy hiếp chúng ta, chỉ sợ sự tình không dễ dàng giải quyết như năm đó.”

Biết Phạm Đại không phóng đại, mặt Tiểu Ngư thoáng chốc lạnh băng, nhíu chặt mày lại, nhanh chóng quyết định: “Nhị thúc, chúng ta phải biết được mục đích của bọn chúng, xác định xem bọn chúng rốt cuộc có biết chúng ta ở Kinh thành hay không.”

Phạm Đại gật đầu: “Vậy thì bây giờ cháu về nhà, nói rõ chuyện cho cha cháu biết. Ta ở chỗ này canh chừng.”

“Được, Nhị thúc nhất định phải cẩn thận.” Tiểu Ngư không có thời gian dài dòng lằng nhằng, liền nghiêm túc dặn dò Phạm Đại một câu, rồi lập tức đi tìm dây thừng.

Hiện giờ cửa thành tuy rằng đã đóng, nhưng quan binh thủ thành quanh năm lỏng lẻo, nàng muốn chuồn ra ngoài thành cũng không khó.

Sau khi nghe được tin xấu, phản ứng đầu tiên của Phạm Thông là thực lòng cảm thấy sự việc hóc búa, nhíu chặt mày giống hệt đệ đệ sinh đôi của hắn, sau đó cũng ngồi không yên đi qua đi lại, sắc mặt rất tệ.

Có điều Tiểu Ngư không chú ý đến những điều này, mày liễu cau chặt.

“Không ngờ bọn họ lại đuổi đến được Kinh thành, sợ rằng trấn Liễu Hà đã không thể ở lại lâu được nữa.” Nghĩ đến ba năm bình yên này vẫn là bị phá hỏng, Phạm Thông sắc mặt trầm trọng nói: “Không biết bọn họ đến đây bao nhiêu người, hiểu biết tình hình của chúng ta đến đâu? Liệu có thể đã biết chúng ta ở chỗ này không?”

“Đúng vậy, Nhị thúc cũng vì vậy mà tiếp tục mạo hiểm ở lại Hạ phủ thám thính.” Tiểu Ngư suy nghĩ một chút, nói: “Cha, ta nghĩ bọn chúng nếu không lập tức đến đánh lén chúng ta, rất có thể còn không biết chúng ta ở tại trấn Liễu Hà này, nhưng để ngừa vạn nhất, chúng ta không nên ở lại trong nhà nữa. Hay là thế này đi, chúng ta đều chuyển đến chỗ mẫu thân, sau đó lại tính tiếp.”

Thời điểm thế này, thà rằng nghĩ theo chiều hướng xấu, còn tốt hơn là bị nguy hiểm bất ngờ đánh úp, gây ra tai họa không còn đường hối tiếc.

“Tất cả mọi người đến chỗ mẹ con? Như vậy được không?” Phạm Thông chần chừ nói.

“Lúc này còn lo lắng cái gì, cha dượng là người không tồi, nhất định sẽ đồng ý.” Chuyện này, Tiểu Ngư có thể chắc chắn. Căn cứ thời gian này tìm hiểu, Lô Tử Triều khoan dung không chỉ là mặt ngoài làm bộ, mà thật sự là người cực kỳ ôn hòa rộng lượng.

“Vậy được rồi. Có điều nguyên nhân thật sự chúng ta không thể cho họ biết, chỉ có thể nói cha và Nhị thúc năm xưa kết hạ thù hận giang hồ, vì sợ liên lụy đến mọi người nên mới mặt dày xin tạm lánh nhờ một thời gian là được.” Phạm Thông tuy rằng cảm thấy xảy ra chuyện còn phải đi tìm vợ trước cùng chồng mới nhờ giúp đỡ, trong lòng thực sự xấu hổ, nhưng vì sự bình an của người nhà, cũng bất chấp chút tự tôn nho nhỏ này của mình.

“Vâng, cha yên tâm, con có chừng mực.” Tiểu Ngư nhìn bóng đêm âm u bên ngoài, “Bây giờ chúng ta kêu mọi người chuẩn bị sẵn sàng, trời sáng sẽ vào thành ngay lập tức.”

Quá trình khuyên bảo mọi người rất thuận lợi. Nhạc Du đã kinh qua chạy nạn, nghe tin xong mặc dù trong lòng kinh sợ, nhưng vẫn còn trấn định, lập tức bắt đầu đóng gói đồ đạc nghiên cứu nhiều năm của mình lại. Triệu Dao dù không rõ chân tướng, nhưng nghe nói chỉ có bản thân an toàn, Phạm Đại mới có thể không lo lắng mà làm việc, cũng không nói hai lời phối hợp. Chỉ có Thượng Quan Kiều nội tình không rõ, lại có đầu óc kết cấu không giống người thường là không sợ, ngược lại còn lộ ra vài phần hưng phấn, như thể chính mình lập tức liền có thể kinh lịch mưa gió giang hồ, có điều bị Tiểu Ngư trừng mắt, mới chịu thành thật nghe lời.

Duy còn lại La Đản, ngoài mặt dịu dàng ôn thuận kỳ thực luôn đem tâm sự chôn giấu ở đáy lòng, Tiểu Ngư trước hết sắp xếp hệ thống lại ngôn ngữ một phen, mới gõ cửa phòng hắn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.