“Đinh Triệt!” Kinh hỉ của Tiểu Ngư lập tức biến thành kinh hãi, vô pháp kiềm chế hô lên.
“Nhanh, mau đi mời Hách đại phu!” Ngô Ngôn Chi bị sự lớn mật của hai
người làm cho kinh sợ, là người đầu tiên thanh tỉnh lại, vội vàng chạy
tới cùng Tương ca nhi nhanh chóng đỡ lấy thiếu niên, nói với Tiểu Ngư:
“Chúng ta mau dìu hắn vào.”
Tiểu Ngư lúc này mới định thần lại, vộ đỡ thiếu niên vào trong họa quán, đặt hắn ở trên giường trong phòng.
“Không cần mời, ta ở ngay bên cạnh đây, ha ha! Ta đều nhìn thấy cả, đều
nghe thấy cả!” Bọn họ mới đặt thiếu niên nằm đó, ngay theo sau một ông
cụ người dân tộc râu bạc trắng bước vào, mở miệng liền cười: “Không sao, đây là chuyện tốt, chuyện tốt!”
Nói xong, tiện tay kéo một chiếc ghế thấp tới, thành thạo chẩn mạch cho
thiếu niên, sau đó buông ra, vuốt râu cười híp mắt nhìn Tiểu Ngư còn
đang sắc mặt căng thẳng chưa kịp cảm thấy xấu hổ.
“Ta vẫn luôn chờ xem tiểu tử này có thể đợi được người thật sự trong bức họa kích động đến, không ngờ thật đúng là chờ được đến ngày này. Tiểu
cô nương, cô cứ yên tâm, thân thể nam nhân của cô theo lý thuyết hẳn là
sớm tốt, có điều đầu hắn từng bị va đập mạnh, ảnh hưởng tới trí nhớ,
giống như một cái hòm bị khóa lại, cần một cái chìa khóa mới có thể mở.
Mới rồi hắn đột nhiên té xỉu, nhất định là nhớ ra chuyện gì đó, nhất
thời chịu không nổi mới tạm thời ngất đi. Lão hủ có thể đảm bảo, chờ sau khi hắn tỉnh lại, nhất định có thể nhận ra cô nương đó!”
“Thật vậy sao?” Hôm nay trong những khoảnh khắc ngắn ngủi, Tiểu Ngư như
thể qua lại giữa mặt đất và bầu trời vài lượt, nàng tưởng rằng hết thảy
đã định, rồi lại không thể tin nổi, biểu cảm lo được lo mất rành rành
trên mặt.
“Đương nhiên là thật, tiểu cô nương nếu không tin, thì cứ ở chỗ này với hắn, đợi một lát, chắc chắn hắn sẽ tỉnh lại thôi.”
“Cảm tạ Hách đại phu, cảm tạ Hách đại phu.” Tiểu Ngư hai đầu gối khuỵu
xuống, thành tâm thành ý dập đầu trước Hách đại phu. Nàng vẫn cho rằng
phương thức cảm tạ này rất quê mùa rất thô tục, nhưng hôm nay, nàng lại
cảm thấy chỉ có vậy mới có thể biểu đạt chính xác tâm tình của mình.
Đại phu đâu chịu để nàng bái nhiều, miễn cưỡng nửa chừng liền đỡ nàng
dậy, tiếp đó lại an ủi vài câu, cười híp mắt nhìn Ngô Ngôn Chi, đưa tay
ra hiệu mời.
Ngô Ngôn Chi vốn dĩ có chút không yên lòng, nhưng thấy được Tiểu Ngư
toàn bộ tâm tình đều đặt vào thiếu niên kia, cảm thán cười cười, phất
tay ra hiệu cho tất cả mọi người ra ngoài, còn săn sóc đóng cửa họa
quán, khép lại cửa phòng cho bọn họ.
…
Nàng từng hận vô cùng cảm giác chờ đợi, nhất là khi nàng bị buộc lâm vào tình trạng chờ đợi đủ để cuộc đời lạnh ngắt. Linh hồn nàng cơ hồ bị
giày vò hành hạ phát điên. Cho nên, nàng lựa chọn lưu đày. Dấn thân vào
trời băng đất tuyết, dùng cái giá lạnh thấu xương để chống đỡ cảm giác
chờ đợi tuyệt vọng ấy.
Mà nay, nàng bỗng nhiên không oán, không hận, dù là thiếu niên trước mắt này tỉnh lại vẫn không nhớ ra quá khứ. Nhưng chỉ cần hắn còn nhớ nàng,
còn nhớ nụ hôn của nàng, nàng sẽ có đủ sức mạnh để chống cự lại tất cả
những đả kích của cuộc đời. Chỉ cần… hắn còn yêu nàng, hắn còn cần nàng.
Cho nên, nam nhân của nàng, phu quân của nàng, tiểu sinh giảo hoạt của
nàng, tỉnh lại đi, bất kể chàng biến thành ai, chỉ cần chàng còn nhớ ta, thì cả cuộc đời ta đều là của chàng, cả đời sẽ không lại để cho chàng
rời đi.
Bởi vì, đây là ông trời ban ân, đây là số mệnh một lần nữa coi trọng,
ban cho nàng kỳ tích. Đây là ý nghĩa khi để nàng xuyên việt qua thời
không muôn trùng, đến với thế giới này! Mắt nàng ngấn lệ, nàng vuốt ve
tấc tấc da thịt hắn, nhắm mắt, hôn nhẹ lên mắt hắn, mũi hắn, môi hắn,
nhẹ nhàng mềm dịu, như thể muốn đem tất cả ôn nhu đều cho hắn.
“Ta đã từng nói, đêm động phòng hoa chúc mới có thể ăn nàng, nhưng hiện
giờ nếu nàng cứ tiếp tục dụ dỗ ta như vậy, ta không bảo đảm được điều gì đâu.”
Không biết thành kính cầu nguyện bao lâu, thắt lưng nhỏ nhắn của nàng
bỗng nhiên có một đôi tay mạnh mẽ ôm lấy, nụ hôn ôn nhu cũng bị cuốn vào đôi môi nóng bỏng kia. Trời đất quay cuồng, công chúa “vô lễ” với mỹ
nam say ngủ đã bị mỹ nam tỉnh lại đè ngược dưới thân.
“Đinh Triệt…” Tiểu Ngư run giọng, trong môi lưỡi quấn quýt khó khăn khẽ nói.
“Là ta, là ta! Tiểu Ngư, Tiểu Ngư…”
Những nụ hôn như gió giật mưa rào nóng bỏng hết cái này đến cái khác rơi xuống môi, chóp mũi, mắt, trán, dọc theo gò má, mang theo hơi thở nóng
bỏng, như mang theo sức nóng của lửa đóng dấu, từng cái từng cái một hạ
xuống, dọc theo vành tai xinh xắn, dừng lại, trêu chọc, lại giống như
trượt tuyết dần xuống cần cổ, mút vào, cướp đoạt, châm lửa khắp nơi,
phun ra hô hấp nhiệt liệt như nham thạch tích góp đã lâu ngày.
“Đinh Triệt…” Tiểu Ngư rên rỉ, nhận lấy, đầu ngón tay lướt trên sống
lưng dày rộng vững chãi, linh hoạt kéo mở đai lưng của hắn, hưởng thụ
thời khắc vô cùng đẹp đẽ diệu kỳ này không chút do dự, không chút miễn
cưỡng, chỉ muốn cùng nam nhân mà nàng mất rồi lại tìm thấy trước mắt lại sít sao hợp lại thành một.
Nàng muốn chứng minh hạnh phúc của nàng, nàng muốn dùng cảm giác cực hạn nhất để chứng minh thời khắc này là chân thực, là may mắn…
Nơi mềm mại đã từng bị ngượng ngùng xâm chiếm lại lần nửa về lại tay chủ nhân, y phục từng chưa kịp cởi ra từng món một bị chủ nhân quăng xuống, những nơi da thịt chưa từng bị đụng đến lần lượt bị xâm chiếm không
chút nào giữ lại.
Nhiệt độ tăng cao, hô hấp gấp gáp. Da thịt và da thịt quấn quýt ngọt
ngào giống như chất kích thích khiến người chìm đắm, thiêu đốt lý trí
còn sót lại.
Trong ánh sáng ngời ngời xuyên qua ô cửa sổ thật cao, thân thể sáng
trong như ngọc, đường cong xinh đẹp chỉ liếc nhìn đã có thể hằn sâu
trong trí nhớ, da thịt nóng bỏng như lửa từ ban đầu ẩn giấu đến gắt gao
dính chặt lại.
Tia lửa văng khắp nơi, sóng tình từ thân thể này truyền sang thân thể
kia, sôi trào nối tiếp sôi trào, ngược lại càng sinh ra nhiều khát vọng.
“Tiểu Ngư…” Đinh Triệt không muốn để mặc hai tay mình tiếp tục làm càn
đi xuống dưới, muốn nhân lúc còn chút lý trí sót lại bỏ đi ý muốn kéo
cái yếm trắng của nàng xuống, nhưng muốn rời khỏi thân thể thơm tho này
cần thật nhiều ý chí.
“Không được rời khỏi!” Cảm giác trên người nhẹ hơn, nam nhân phía trên
sắc mặt đỏ ửng, ánh mắt say mê tựa hồ như muốn chạy trốn, Tiểu Ngư không vui ôm lấy cổ hắn, xoay người, áp hắn dưới thân, ngón tay nhỏ nhẹ nhàng trượt xuống, thăm dò vào lồng ngực trong lớp áo hắn.
“Đinh Triệt, ta muốn chàng muốn ta, chứng minh cho ta xem, chàng thật sự tồn tại.”
Tiểu Ngư nỉ non như mê sảng, chuyển động như rắn trên người hắn, ngửa
đầu hôn lên hầu kết hắn, hài lòng nghe được thanh âm khàn khàn từ cổ
hắn, sau đó học cách châm lửa của hắn, giống như thiên thần nghịch ngợm
khiêu vũ khắp nơi, nhẹ nhàng mở rộng thêm cổ áo hắn, vừa cắn vừa cọ xát
da dẻ hắn, sau đó trong tiếng thở hổn hển của hắn, đem bộ ngực mềm mại
kề sát bụng hắn, giảo hoạt cắn lên một nơi nào đó.
“Uhm..” Tiếng rên rỉ không thể ức chế cuối cùng thoát ra khỏi cổ, sự
chịu đựng của Đinh Triệt cũng tới điểm cuối, không thể nhịn được nữa giơ hai tay đảo khách thành chủ, cấp tốc giải trừ cái yếm, để cho cảnh xuân hiện ra trước mắt, đẹp đẽ tựa hồ như pháo hoa nở rộ trước mắt, sau đó,
ngắt lấy, thật sâu…
“A…” Trong tiếng rên rỉ yêu kiều, Tiểu Ngư nâng thân thể của mình dán
sát, đôi chân thon dài quấn chặt lấy hắn, như thể không bao giờ rời khỏi nữa, mặc cho lửa nóng mãnh liệt nhất cuộn trào, giống như sóng biển
điên cuồng, đem mình và Đinh Triệt cùng nhau vùi lấp.
…
Ngoài cửa sổ, bốn phía hoàng hôn đã buông xuống, một vòng trăng sáng tròn vành vạnh chậm rãi nổi lên.
Trong đau đớn ngọt ngào, đôi môi kiều diễm của Tiểu Ngư ngược lại nở nụ
cười xinh đẹp nhất, mặc kệ đã trải qua những gì, mặc kệ số phận đã trêu
cợt họ ra sao, mặc kệ Đinh Triệt rõ ràng rơi xuống sông ở Kinh thành tại sao lại xuất hiện nơi xa ngàn dặm này, lúc này cả hai đều không muốn để ý đến, chỉ vì nàng biết, tương lai còn có quãng đường rất dài, đủ để
bọn họ nhìn lại tất cả.