Hảo Nữ 18 (Hảo Nữ Thập Bát Giá)

Chương 38: Nổi giận



Tiểu Ngư im lặng kháng nghị cuối cùng cũng không thay đổi được ý định của Phạm Thông, hắn lặng lẽ ngồi xuống bên cạnh một lúc rồi dặn dò Phạm Bạch Thái nghỉ sớm một chút, gọi Phạm Đại đi ra ngoài, chắc là bàn bạc việc ngày mai.

“Tỷ tỷ…” Hai huynh đệ đi ra rồi, Phạm Bạch Thái vươn bàn tay nhỏ bé kéo vạt chăn đang trùm kín đầu Tiểu Ngư, lo lắng nói: “Tỷ và cha cãi nhau sao?”

“Không…” Tiểu Ngư lại lôi chăn trở về, buồn bực.

“Nhưng mà, tỷ tỷ đang tức giận, tỷ tỷ… Tỷ sao vậy?” Phạm Bạch Thái giọng non nớt hỏi.

Nàng là cực kỳ tức giận, trên đời sao lại có người ngu như vậy chứ, nếu nói sở dĩ hắn phải giúp là bởi vì người ta thật sự rất đáng thương, đau khổ cầu xin, không thể cự tuyệt mới bất đắc dĩ mà làm, vậy còn đỡ, vấn đề là những người này rõ ràng vẫn có mục đích theo sát sau nhà họ Phạm, nếu không sao bọn họ lại biết chuyện ở hiệu cầm đồ? Sao trên núi nhiều sơn động như vậy lại có thể cố tình tìm đến chỗ này của nhà họ?

Hiện giờ, người ta chẳng qua mới chỉ nói vài câu ca tụng, yêu cầu giả dối gì đó thậm chí còn chưa nói ra, hắn đã ngu ngốc đỏ mắt ngóng chờ như vậy, lời đầu tiên đã đưa đầu mình dâng lên, vì dân phục vụ, như vậy nên coi là gì? Thật vĩ đại sao? Hắn có nghĩ đến tình cảnh hiện tại của nhà mình không? Bọn họ bây giờ cho dù không phải đang chạy trốn thì cũng coi như là tị nạn kia mà.

Ốc còn chưa mang nổi mình ốc, còn muốn đi bảo vệ người khác? Thật không biết đầu óc hắn cấu tạo thế nào nữa.

Tiểu Ngư thật sự cảm giác lửa giận bừng bừng đang phun ra khỏi mũi thật sự có thể thiêu cháy cả cái chăn. Thôi quên đi, nếu hắn cứ luôn xem người khác quan trọng hơn, vậy thì cứ để hắn đi, người cha vĩ đại vô tư như vậy, nàng không xứng.

Không được, nàng không thể để Phạm Thông vì cái tính đó mà khiến cả nhà đều bị liên lụy, chuyện lần này nếu xử lý không tốt, cũng không sẽ chỉ đơn giản là đói bụng. Có lẽ người giang hồ có thể vì thứ gọi là nghĩa khí mà không tiếc tính mạng*, thế nhưng chuyện giang hồ liên quan quái gì đến hai đứa trẻ con là nàng và Phạm Bạch Thái? Nàng cũng không muốn chưa được sống yên ngày nào, mà trước mắt vẫn cứ phải không ngừng chạy trốn thế này.

(*nguyên văn: phao đầu lô sái nhiệt huyết – bỏ hết tâm sức ra mà không tiếc một thứ gì kể cả tính mạng)

Nàng quyết định, cho dù Phạm Thông sau này có áy náy day dứt gì đi nữa, nàng cũng phải ngăn cản chuyện này, hừ hừ, nàng thật muốn xem nếu chị em nàng xảy ra chuyện, lương tâm của hắn có hối hận được chút nào không. Hơn nữa, con gái ngăn cản phụ thân vứt bỏ chính mình, đó là thiên kinh địa nghĩa.

Nghĩ là làm, Tiểu Ngư lại bật mình nhỏm dậy, cúi xuống đi giầy vào.

“Tỷ tỷ?” Phạm Bạch Thái bị động tác của nàng dọa sợ, “Tỷ muốn làm gì thế?”

“Khụ khụ…” La Quảng ngồi đối diện vừa ho vừa liếc nhìn nàng từ bên dưới đám tóc rối bù, nói: “Xin thứ lỗi, tiểu muội muội, có phải bộ dáng thúc thúc khiến cháu bị sợ hãi rồi không?”

Gan ta không đến nỗi nhỏ như vậy.

Tiểu Ngư rất muốn châm chọc đầu sỏ này một câu, nhưng nghĩ đến cho dù đối phương có mục đích chưa rõ lai lịch bất minh, nhưng dù sao người ta cũng là người bị trọng hình, tình trạng bi thảm cũng là thật, bản thân mình tuy rằng không ủng hộ Phạm Thông, nhưng nếu nói lời vô tình quá cũng không khỏi quá không nhân đạo, vậy nên nàng nuốt câu nói kia lại, chỉ thản nhiên nói: “Không.” Rồi nói với Tùng Tùng: “Đi, Tùng Tùng, chúng ta đi ra ngoài một chút.”

Nói xong nàng kéo Phạm Bạch Thái, cũng không nhìn mặt hai cha con nhà kia, gỡ cây đuốc trên tường xuống đi tìm người.

Phía sau, La Quảng kia lại ho sù sụ liên hồi.



“Ta nói đại ca này, huynh đây không phải rõ ràng là bắt chó đi cày xen vào việc của người khác sao?” Khi Tiểu Ngư tìm được hai người, Phạm Thông vừa nói ra ý định của mình với Phạm Đại, Phạm Đại lại không cho là đúng nói, “Bên cạnh La Quảng đó ít nhất cũng có năm sáu người bảo vệ hắn rồi, huynh sốt ruột thay bọn họ cái gì chứ? Hơn nữa bọn họ cũng không nhờ huynh giúp đỡ, huynh rốt cuộc là nhiệt tình cái gì vậy?”

Không ngờ Nhị thúc này của nàng cư nhiên lại có thể nói ra câu tuyệt như thế.

Những lời này như một gáo nước đổ lên đầu, thoáng chốc đã dội tỉnh Tiểu Ngư đang tức giận, khiến uất ức đang dồn nén trong ngực nàng tan biến như mây khói. Đúng rồi, người ta có nhiều người bảo vệ như vậy, chẳng lẽ năm người đàn ông còn lo không nổi cho hai cha con kia sao? Cũng chẳng phải người bị trọng thương rớt ở ven đường, bơ vơ thoi thóp không người lo, nàng cần gì phải lo Phạm Thông sẽ áy náy chứ?

Ban nãy nàng cũng thật ngốc, chỉ lo tức giận mà không nghĩ đến điều này, không phải là dung hợp vào thân thể này lâu nên dần bị ngốc theo đấy chứ?

“Nhị thúc!” Nghĩ như vậy, bước chân Tiểu Ngư nhất thời thoải mái lên, kéo tay Phạm Bạch Thái đi đến, ngọt ngào gọi một tiếng, cố ý khoa lên: “Nhị thúc, hôm nay đột nhiên phát hiện thúc nói chuyện cũng rất có lý nhé!”

“Hắc hắc, tất nhiên, thúc thúc nói chuyện đương nhiên là có lý rồi.” Nhìn hai chị em, Phạm Đại nhất thời cười ha ha, thuận tay xoa nhẹ đầu Phạm Bạch Thái, cười nói, “Đại ca, việc này huynh đừng quan tâm nhiều nữa.”

“Nhị đệ, đại ca sao không biết bọn họ có năm sáu người, nhưng mà trong năm người đó, trừ một vị Anh Sơn huynh đệ, còn lại võ công cũng không ra sao, nếu quan binh đuổi theo, La đại hiệp lại đang tình trạng như vậy, ngu huynh lo rằng bọn họ không chạy xa được sẽ lại rơi vào lao ngục lần nữa. Như vậy, chẳng lẽ không phải biến thành huynh đệ chúng ta thấy chết mà không cứu sao?” Tiểu Ngư và Phạm Đại nghĩ đến điều hiển nhiên kia, Phạm Thông lại có cách giải thích khác của mình.

Có người bảo vệ chưa đủ, còn phải có tư cách bảo vệ? Tiểu Ngư nhất thời trán nổi hắc tuyến.

“Huynh nói nghe cũng có vẻ có lý, có điều cho dù phải bảo vệ bọn họ, vậy cũng không thể là huynh đi! Nói đến chuyện đánh nhau, ta so với huynh còn thành thạo hơn chứ?” Phạm Đại tỏ vẻ không sao cả, nói, “Hơn nữa, huynh mới là cha của Tiểu Ngư và Tùng Tùng, người hai tỷ đệ không thể tách rời là huynh, muốn ở lại cũng phải là huynh mới đúng.”

“Ta chính là sợ đệ thiếu kiên nhẫn gặp quan binh liền xông vào đánh nên mới muốn tự mình đi.” Phạm Thông nói, “Mọi người yên tâm, ta sẽ không đi quá nhiều ngày, ta đã nghĩ rồi, từ chỗ này theo hướng bắc đi năm mươi dặm nữa có thể ra khỏi Y Dương trấn, khi đến thị trấn cạnh đó rồi, bọn chúng muốn đuổi theo bắt người cũng không dễ nữa, La đại hiệp bọn họ cũng sẽ an toàn rất nhiều, đến lúc đó ta sẽ rời khỏi đi tìm gặp lại mọi người.”

“Nói qua nói lại, cha chính là muốn vứt bỏ chúng ta, trái lại chủ động đi bảo vệ người xa lạ.” Tiểu Ngư lửa giận vừa hạ nhiệt lại bùng lên, thanh âm nhịn không được trở nên lớn tiếng, giọng lạnh lùng, “Vậy cha có nghĩ đến nếu như quan binh lại đuổi theo chúng ta trước thì sao? Chúng ta hai người, thúc thúc một người, đến lúc đó cha muốn thúc thúc bảo vệ cho người nào trước?”

“Tiểu Ngư, cha sao có thể vứt bỏ hai đứa chứ, cha chỉ là muốn giúp đỡ La đại hiệp một chút…”

“Dù sao ở trong mắt cha, người ngoài so với chúng ta còn quan trọng hơn.” Tiểu Ngư lạnh lùng nhìn hắn, “Trước kia như vậy, giờ cũng vậy, trong mắt cha, chỉ sợ chẳng gì quan trọng bằng người ta gọi cha một tiếng đại hiệp đúng không? Hiện giờ người ta tự mình có người bảo vệ, cha cũng vẫn muốn xen vào chuyện của người khác, nếu tương lai có một ngày có người uy hiếp cha lựa chọn giữa của mạng sống của chúng ta và mạng sống của một người xa lạ, cha sẽ thế nào? Đừng có nói rằng cha nhất định sẽ chọn chúng ta!”

Tiểu Ngư lúc này thật sự vô cùng phẫn nộ, khuôn mặt nhỏ nhắn tức giận đến đỏ bừng lên, Phạm Bạch Thái kinh hãi nhìn nàng, sợ đến không dám nói câu nào, Phạm Đại há miệng định nói gì lại thôi, dường như muốn phân bua giúp Phạm Thông, nhưng lại cảm thấy Tiểu Ngư nói cũng không phải không có lý. Với tính tình đại ca sinh đôi này của hắn, không chừng nếu có ngày nào đó như vậy sẽ thật sự là lựa chọn như vậy, có điều hắn cũng tin rằng, sau đó đại ca hắn nhất định sẽ không một mình sống trên đời này nữa.

“Không phải…” Bị chính con gái ruột của mình chỉ trích, Phạm Thông trên mặt hiện ra vẻ đau lòng, “Tiểu Ngư, sao con lại nghĩ như vậy? Con và Tùng Tùng đều là bảo bối của cha…”

“Nhưng người ngoài lại là mạng sống của cha, mạng sống so với bảo bối, đương nhiên mạng sống quan trọng hơn!” Tiểu Ngư kích động ngắt lời, sau đó hít một hơi thật sâu, “Ta không nghe cha giải thích nữa, hôm nay ta chỉ nói cho cha biết một câu thôi, nếu cha còn quyết định bỏ rơi ta và Tùng Tùng đi xen vào việc người khác, vậy thì sau này cha cũng đừng nghĩ đến ta sẽ nhận người cha như ngài nữa! Nếu cha không tin, cứ việc thử xem!”

Dưới cơn thịnh nộ, Tiểu Ngư cuối cùng vẫn phải quăng ra hai câu uy hiếp căn bản nàng không nghĩ sẽ phải nói ra, xúc động kéo Phạm Bạch Thái quay lại: “Tùng Tùng, chúng ta đi.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.