“Con cáo chết tiệt, mày đừng có chạy, lão nương hôm nay không tóm được mày không lột da mày thì không xong!!”
Ba người đang vui vẻ đi về nhà, thôn Đông đột nhiên truyền tới một
tiếng hét chói tai cao vút, ba người vừa sửng sốt, một thân ảnh màu đỏ
rực như lửa như một tia chớp từ sau cây hòe vụt về phía bọn họ.
Tiểu Ngư nhanh tay lẹ mắt giơ tay, chuẩn xác mà nhẹ nhàng túm được
cái bóng màu đỏ kia, rất tự nhiên ôm nó vào lòng, thấp giọng cười mắng:
“Bối Bối mày muốn chết hả? Biết rõ Bạch Cốt Tinh kia ghê gớm mà sao còn
dám đi trêu chọc bà ta? Lần sau mà còn nghịch ngợm nữa, tao sẽ bắt mày
đưa cho bà ta, để bà ta trừng trị mày một chút mới được.”
“Ư..ư…” Thân ảnh màu đỏ chớp chớp ánh mắt vô tội, dụi dụi làm nũng
trong lòng Tiểu Ngư, cái đuôi cùng đồng thời cong lên che che cái mặt.
“Giấu nữa cũng không có tác dụng, ai bảo mày dạy mãi không sửa ương bướng phá hoại thế chứ!”
Lại có thể lấy cái đuôi che mặt, ngất, thật không biết nó học ở đâu
ra cái động tác này, Tiểu Ngư vừa tức giận vừa buồn cười, nhéo cái tai
nhọn vểnh cao của nó một cái, Bối Bối lại ư ử hai tiếng, càng rúc sâu
hơn vào lòng nàng.
Thân hình nho nhỏ này đúng là cáo lông đỏ Bối Bối giờ đã được ba
tuổi, hiện giờ lông của nó đã sớm không còn ngắn ngủn và màu sắc tạp
nhạp như trước, không chỉ mềm mại mượt mà, hơn nữa toàn thân trừ cái
bụng là màu trắng thì còn lại đều là màu đỏ rất xinh đẹp, ngay cả cái
đuôi và bốn chân cũng vậy, khác hẳn loại cáo lông đỏ tầm thường lông màu sắc pha tạp. Ngay cả những người thợ săn thành thạo nhất cũng cũng phải khen là kỳ lạ, đều nói là trước kia chưa từng thấy qua loại cáo lông đỏ thuần sắc thế này, thậm chí nghe nói cũng chưa từng.
Cáo con Bối Bối hình như cũng biết chính mình không giống loại
thường, vậy nên cũng rất có tính khí, lại thêm đi theo Tiểu Ngư lâu
ngày, không biết thế nào mà cũng lây phải tật xấu của nàng, chính là nhớ rõ ơn tình và vô cùng thù dai.
Khi nó theo nhà Tiểu Ngư mới đến thôn này, vì còn chưa cai sữa nên
thường thường đến nhà bà Nguyễn bị mù trong thôn uống nhờ sữa dê, sau đó dần dần lớn lên, còn thường thường chạy ra đồng cỏ chơi đùa cùng đám
dê, đến khi tự nó đã đi săn được, đôi khi còn có thể đem về cho nhà bà
Nguyễn một vài con thỏ…, vậy nên bị người trong thôn trêu chọc rằng Bối
Bối hẳn là phải lấy tên là Dê Con mới đúng.
Nhưng riêng có một nhà, cũng chính là nhà họ Diêu chỉ cách nhà Tiểu Ngư có ba mươi thước lại hoàn toàn khác.
Ân oán là từ khi Bối Bối mới lớn, trộm của nhà họ một con gà con mà
bắt đầu. Tuy rằng sau đó Tiểu Ngư đã nghiêm khắc dạy dỗ Bối Bối một
trận, lại đền cho nhà họ Diêu hai con gà rừng một thỏ hoang, nhưng bà
thím nhà họ Diêu bộ dạng bình thường giống như Bạch Cốt Tinh từ đó trở
đi vẫn lằng nhằng không chịu buông tha, nhất quyết đổ rằng chuyện này là nhà họ Phạm đuối lý, thường thường bắt Phạm Thông làm cho nhà bà ta cái này cái nọ.
Tiểu Ngư tuy rằng là người mới đến, bề ngoài cũng nhỏ gầy như mầm
đậu, nhưng không phải là người cái gì cũng có thể nhịn nhục chịu đựng,
đối với loại đàn bà được một tấc lại muốn tiến thêm một thước này, nàng
lập tức lấy nụ cười ngọt ngào vô hại làm đối phương yên tâm, sau đó bất
tri bất giác cuốn Bạch Cốt Tinh vào một vòng đối thoại rối rắm luẩn
quẩn, trong lúc hồ đồ liền đồng ý chỉ cần nhà họ Phạm đền lại một con gà con là xong việc.
Vì thế, Tiểu Ngư rất dễ dàng mua từ thím hai nhà họ Diêu đã sẵn bất
hòa với chị dâu một con gà con đền cho bà ta, thuận tiện còn “vô cùng
keo kiệt tính toán” lấy lại con thỏ hoang đền bù nhà họ Diêu còn chưa
kịp ăn, qua tay đưa cho thím hai nhà họ Diêu, lấy cớ nhờ thím làm chứng, từ nay về sau nhà họ Phạm không còn nợ nhà Bạch Cốt Tinh gì nữa.
Chuyện này rất nhanh đã được thím hai nhà họ Diêu sẵn tính lắm mồm
tuyên truyền ồn ào khắp xóm, sau đó lại truyền qua thôn bên cạnh, không
bao lâu sau mọi người đều biết là nhà họ Phạm có đứa con gái rất thông
minh, lại thêm một vài chuyện tình xảy ra sau đó, càng khiến tất cả mọi
người vô cùng rõ ràng rằng lão Đại nhà họ Phạm tuy rằng rất thích giúp
người làm niềm vui, lại thành thực dễ bắt nạt, nhưng nếu muốn chiếm tiện nghi của nhà họ cũng không phải quá dễ dàng như vậy.
Vốn chuyện đó cứ vậy mà qua, dù sao cáo con cũng chỉ là một con vật
không hiểu chuyện, nhưng từ đó Bạch Cốt Tinh kia cũng ghi hận trong
lòng, thậm chí còn có thời gian mỗi ngày lén lút rình vách tường nghe
trộm muốn moi móc ra nhà họ Phạm có bí mật gì, bị Tiểu Ngư phát hiện,
tương kế tựu kế đặt hai cái bẫy nhỏ khiến bà ta dính chút đau khổ, sau
đó thù hận này lại càng kết lớn.
Nhà họ Phạm tuy rằng không làm ruộng, bình thường chỉ trông vào săn
thú và vài công việc lặt vặt mà sống, nhưng vẫn mướn mảnh đất trồng ít
rau dưa để ăn hằng ngày, Bạch Cốt Tinh không đào khoét được lợi lộc gì,
cư nhiên nửa đêm lén lút đến ruộng rau nhà họ Phạm, nhổ hết sạch rau nhà nàng tận gốc ném khắp nơi.
Lần này, liền khiến Tiểu Ngư hoàn toàn bị chọc giận.
Tối hôm sau, đến giờ đi ngủ, nhà họ Diêu đột nhiên truyền ra tiếng
kêu thét thảm thiết váng trời, Bạch Cốt Tinh và chồng bà ta chỉ mặc mỗi
áo trong chạy ra khỏi nhà, hô to trong nhà toàn là rắn rết sâu bọ, chửi
ầm rằng nhà họ Phạm phá nhà mình, khiến cả xóm đều bị kinh động. Nhưng
đến khi mọi người giơ đuốc cầm gậy chạy đến nhà bà ta xem, lại đâu có
thấy bóng dáng con rắn con rết nào ở đó?
Rắn rết nếu không thấy, nhà họ Diêu lên án tất nhiên là chẳng có
chứng cớ, nhưng bà thím Diêu lại nhất quyết khẳng định quả thật tận mắt
nhìn thấy trên giường đều là rắn rết sâu bọ ghê tởm, kết quả chỉ vẻn vẹn dẫn đến bị mọi người cười nhạo một trận, ai cũng không biết rằng trong
phòng củi nhà họ Phạm lúc đó, Phạm Đại rất vui vẻ ngồi xổm trên mặt đất, vuốt đầu Bối Bối đang hăng hái làm thịt đám sâu bọ.
Từ đó về sau, Bạch Cốt Tinh không còn dám dễ dàng đến gây chuyện với
nhà họ Phạm nữa, có điều Bối Bối còn chưa chịu bỏ qua cho nhà họ, thỉnh
thoảng lại lén chạy đến nhà họ Diêu, đuổi bắt đám gà vịt dọa nạt một
trận lại không cắn chết bọn chúng, thường đem cả sân gà vịt nhà họ Diêu gà bay vịt gáy, lông gà lông vịt vung vãi khắp nơi, nhưng lại thông
minh không lần nào để cho Bạch Cốt Tinh tóm được, cũng chẳng có bằng
chứng nào.
Tiểu Ngư vừa mới cười mắng Bối Bối mấy câu, liền thấy Bạch Cốt Tinh
đang cầm một cây gậy tre hổn hển chạy đến, mặt mày hùng hổ, nhưng vừa
thấy Tiểu Ngư mỉm cười nhìn mình, nhất thời theo bản năng giấu cây gậy
ra sau, nhưng cây gậy dài như vậy, sao có thể giấu nổi chứ?
“Đúng vậy, ta vừa mới đi rửa rau về, sao? Thím Diêu, Bối Bối nhà chúng ta lại đắc tội thím gì vậy?”
Tiểu Ngư cười tủm tỉm biết rõ mà cứ hỏi, Bạch Cốt Tinh này mỗi ngày
đuổi theo cáo con thành quen, nhưng thật ra từ một cái xác trắng bệch
bất tri bất giác lại rèn luyện ra một thân thể khỏe mạnh, cho nên, nói
theo một khía cạnh khác nào đó, lại coi như là giúp nhà bà ta làm một
chuyện tốt ấy chứ!
“Hừ, đồ súc sinh trời đánh, một ngày nào đó…” Bạch Cốt Tinh không dám nổi giận, chỉ làm vẻ mặt khinh thường, vờ như không nghe thấy lời Tiêu
Ngư nói, lầm bẩm mấy câu rồi ném cây gậy quay đầu đi về nhà mình.
Ba năm này, bà ta đã sớm học được ngàn vạn lần đừng cùng tiểu nha đầu nhà họ Phạm này đấu võ mồm, bởi vì mỗi lần đấu đến cuối cùng, bà ta
liền phát hiện, tất cả lý lẽ hình như đều ở bên phía tiểu nha đầu lừa
đảo kia, huống chi trong thôn có nhà nào không từng được nhà họ Phạm
giúp đỡ, cho dù bà ta muốn tìm người nói lý, ít nhất ngoài mặt cũng
chẳng có ai đứng về phía nhà mình.
Hừ, cứ chờ xem, sẽ có một ngày, bà sẽ đem cả vốn lẫn lãi thù mới hận cũ đòi về.
“Bối Bối, sang đây nào.” Phạm Bạch Thái ôm lấy cáo con, dí dí nghịch
cái mũi nhọn của có, cười đùa: “Bối Bối, mày thật là giỏi, chưa lần nào
để bà ta bắt được, thật lợi hại.”
Xong rồi, tiểu chính thái lương thiện nhà nàng bây giờ cũng bắt đầu
trở nên tà ác, lại còn khen ngợi con cáo luôn quậy phá nhà người ta, có
điều, ai bảo Bạch Cốt Tinh kia đến giờ cũng không thèm để lại mặt mũi
cho nhà mình chứ, bình thường vẫn đứng đằng xa tỏ vẻ xem thường phun
nước bọt nữa.
Thôn này rất nhiều người tốt, cuộc sống rất yên ổn, nếu như không
phải có một hai kẻ xấu lẫn vào, cuộc sống cũng chẳng còn thú vị, phải
không?
Nhìn Bạch Cốt Tinh phẫn nộ quay đi, Tiểu Ngư bất giác cong khóe miệng mỉm cười, kéo Phạm Bạch Thái gọi La Đản một tiếng, vòng qua gốc cây hòe đi về phía cửa cổng.