Tại đây, mới 8h sáng nhưng đã đông nghịt bóng người, toàn bộ đều là tộc nhân của Lôi gia, bao gồm già, trẻ, gái, trai, người thường lẫn võ giả.
Tất cả bọn họ tụ hợp lại đây bởi vì, ngay sáng hôm nay chính là thời điểm mà một trong các sự kiện trọng đại nhất của Lôi gia được cử hành, trận chiến lôi đài tranh giành chức vị thiếu tộc trưởng.
Ngay tại đây, ngay tại hôm nay, giữa hai thiếu niên thiên tài của Lôi gia, Lôi Vũ và Lôi Bân, kẻ chiến thắng sẽ chính là người leo lái con thuyền Lôi gia trong tương lai, đồng thời cũng sẽ nhận được đại lượng tài nguyên của gia tộc hậu thuẩn và sự bồi dưỡng tốt nhất.
Từ công pháp, võ kỹ, đan dược hay binh khí, kẻ chiến thắng sẽ được toàn quyền lựa chọn thoải mái mà không cần chịu bất kỳ sự ràng buộc nào. Có thể nói, kẻ chiến thắng hôm nay sẽ là kẻ chiến thắng mãi mãi.
Với khoản cách giữa hai bên sẽ càng lúc càng giãn ra theo thời gian, kẻ thua cuộc sẽ không có cách nào để đuổi theo kịp, chỉ có thể chấp nhận làm một bầy tôi trung thành cả đời của kẻ chiến thắng mà thôi.
Bời vậy, vì hiểu rõ tầm quan của trận chiến này, cả hai người Lôi Bân và Lôi Vũ đều bắt buộc phải giành chiến thắng bằng mọi giá.
Lúc này, Võ Trường của Lôi Gia đã được thay đổi lại một chút về kết cấu để cử hành trận chiến hôm nay, toàn bộ diện tích của Võ Trường đã được chia làm ba phần tách biệt.
Ngay giữa Võ Trường là một lôi đài hình tròn cao 2m rộng 30m, cũng chính là chiến trường chính của Lôi Bân và Lôi Vũ, nơi cả hai thi triển toàn bộ tài nghệ của bản thân.
Xung quanh lôi đài hình tròn là bốn khán đài rộng lớn vừa được lắp đặt ngay trong ngày hôm qua, dành cho toàn bộ tộc nhân Lôi gia quan kháng trận chiến trên lôi đài. Riêng khán đài phía Bắc được bố trí cao hơn ba khán đài còn lại một bậc, đây là nơi tọa vị của tộc trưởng, các vị trưởng lão, võ giả cũng như hai nhân vật chính của chúng ta trong ngày hôm nay, tiểu đội Lôi Bân và tiểu đội Lôi Vũ.
Trên vị trí cao nhất khán đài phía bắc, đặt một chiếc ghế gỗ điêu khắc tinh mĩ, và chủ nhân của chiếc ghế này không ai khác chính là tộc trưởng của Lôi gia, Lôi Các.
Lôi Các chễm chệ ngồi trên ngôi vị cao nhất, thần thái ung dung bệ vệ, ánh mắt ngạo nghễ quét xuống toàn trường tựa như hoàng đế theo dõi thế gian.
Khi cảm thấy thời điểm đã đến, Lôi Các mở miệng nói lớn, âm thanh tuy không to nhưng được đấu khí thấm nhuần mà vang vọng khắp không gian
“Im lặng!”
Lôi Các vừa cất lời, toàn trường đang bàn tán xôn xao nhắt mắt im bặt, tất cả mọi ánh mắt đều đổ dồn lên người vị nam tử quyền cao chức trọng nhất Lôi gia, trong đó có cả Đăng Dương.
Tuy nhiên khác với hầu hết tất cả tộc nhân Lôi gia có mặt tại đây, ánh mắt Đăng Dương nhìn Lôi Các không có bất kỳ một sự tôn kính nào, có chi chỉ là sự soi mói cũng như đánh giá từ trên xuống dưới.
‘Hắn ta là tộc trưởng Lôi gia – Lôi Các đại danh đỉnh đỉnh đây sao? Khí thế lớn thật, hơn nữa đôi mắt sâu hút đó cũng cực kỳ sắc bén, kẻ đạt đến cảnh giới Võ Sư cao cấp đúng là không hề đơn giản, nếu như lúc này mà mình mặt đối mặt với hắn, sợ rằng cơ hội chiến thắng không quá ba phần’
Đăng Dương vừa đánh giá Lôi Các vừa thầm nghĩ trong đầu, sau đó ánh mắt hắn dần trở nên lăng lệ, môi hơi nhết lên mà cười khẽ
‘Bất quá, nếu như mà kết hoạch đầu độc của mình thành công, cơ hội giết chết Lôi Các sẽ tăng lên đến bảy phần. Còn nếu mình làm liều tự thân ra tay bồi thêm một kích thì Lôi Các chắc chắn phải chết không thể nghi ngờ. Chỉ là một khi lộ mặt ra ngoài, mình sẽ lâm vào sự rượt đuổi của tất cả võ giả còn lại của Lôi gia’
Trong lúc Đăng Dương chú tâm suy nghĩ, trên đài cao, Lôi Các cũng đã kết thúc phần mở đầu của trận lôi đài chiến với giọng nói hùng hồn và vô cùng cuốn hút
“Lôi Bân, Lôi Vũ, hai người các ngươi có mười phút để chuẩn bị tất cả mọi thứ cần thiết, sau đó, hãy chứng minh cho ta thấy, ai trong các ngươi chính là kẻ xứng đáng nhất cho ngôi vị tộc trưởng tương lai của Lôi gia chúng ta!”
Lôi Các vừa dứt lời, cả Lôi gia tựa như dậy sóng, vô số tiếng hô hào cổ vũ được cất lên, và đồng thời trận tuyến ngay lúc này cũng đã được phân làm hai nửa, phe ủng hộ Lôi Vũ và phe ủng hộ Lôi Bân.
Bên dưới khán đài phía bắc, Lôi Bân đeo lên hai nắm đấm sắt, ánh mắt sắc bén quét qua bốn võ giả thuộc tiểu đội của hắn trong trận chiến này, bao gồm cả Đăng Dương, cười nói
“Trận chiến hôm nay, ta nhất định phải thắng, các ngươi nhất định phải thắng, chúng ta chắc chắn phải thắng, các ngươi có ý kiến gì không?”
Do quy định cũng như tính chất đặc biệt của trận chiến này, tất cả tám võ giả tham gia trận chiến, trực thuộc hai tiểu đội Lôi Bân và Lôi Vũ đều bắt buộc phải dưới 20 tuổi, cũng là độ tuổi nhiệt huyết dâng trào mãnh liệt nhất.
Bời vậy, ngay khi nghe tuyên bố hùng hồn tràng đầy tự tin của Lôi Bân, nhuệ khí của cả bọn lập tức dâng cao, dũng mãnh quát lớn “Nhất định chiến thắng!”
Thấy trong ánh mắt của bốn tên thuộc hạ đã rực lên ngọn lửa chiến ý, sĩ khí dâng cao, Lôi Bân cực thỏa mãn mà tự tin quát lớn
“Tốt, các huynh đệ, chúng ta đi giành lấy thứ vốn dĩ thuộc về chúng ta nào!”
Vừa nói, Lôi Bân đạp nhẹ chân xuống mặt đất, thân hình bắn mạnh lên không trung rồi cực kỳ phiêu dật hạ xuống lôi đài trong tiếng hò hét vô cùng phấn khích của rất nhiều thiếu nữ Lôi gia.
Ngay sau đó, bốn người Đăng Dương cũng tung người nhảy lên theo, xếp hàng chỉnh tề đứng sau lưng Lôi Bân, hoàn toàn một biểu hiện lấy Lôi Bân dẫn đầu, tiền hô hậu ủng.
Mà bên phía đối diện lôi đài, Lôi Vũ cũng bốn thiếu niên khác cũng đã đồng loạt đặt chân lên đài, mười cặp mắt nhìn nhau tóe lên tia lửa, nhất thời cả không gian sặc mùi thuốc súng.
----------*-*----------
Cho tác hỏi một chút.
Đã đến 125 chương rồi, mấy bạn cảm thấy "Văn Phong" của tác như thế nào, tốt hay xấu, có cần cải thiện hơn hay không, có quá nghèo nàn nay không?
Dù ít hay nhiều thì cũng mong các bạn góp ý đôi lời ở phần bình luận để tác phát triển thêm.