Đêm hôm đó, mây đen che kín bầu trời, gió lạnh phấp phới gào thét thổi qua, thời tiết vô cùng tích hợp cho việc giết người đoạt mạng.
Mà cũng trong chính đêm hôm nay, trấn Lạc Ngôn cơ hồ đã xuất động toàn bộ tinh anh, bao gồm cả tam đại gia tộc và cự thú khổng lồ Võ Thần Điện, tất cả đều chỉ có một mục đích duy nhất, đó là tóm gọn tên sát thủ Bóng Ma.
Tại lầu hai của một quán rượu nho nhỏ, bảy người Đăng Dương lấy Lôi Bân dẫn đầu đang nhàn nhả vui chơi tiệc tùng nhưng thực chất lại đang len lén giám sát con đường tối đen, hơi vắng bóng người bên dưới.
Thoáng nhìn qua đồng hồ một chút, Chu Bính nốc cạn ly rượu trên tay, khe khẽ nói “Thiếu gia, đã gần 10h rồi, chúng ta cũng nên hành động!”
Lôi Bân nghe vậy liền gật đầu, ánh mắt lóe lên quang mang sắt lạnh, trầm giọng ra lệnh
“Theo như kế hoạch đã bàn trước mà làm, Đăng Dương sẽ làm mồi nhử, tất cả những người còn lại lập tức chuẩn bị, ngay khi trông thấy đối tượng khả nghi xuất hiện liền xông lên cứu viện cho Đăng Dương.”
“Mặc dù tỷ lệ Bóng Ma lựa chọn chúng ta để ra tay cũng không cao lắm nhưng nếu như thần may mắn mỉm cười, chúng ta chắc chắn sẽ là người có công lớn nhất trong lần vây bắt này. Đến lúc đó, các ngươi dù không nói, tam đại gia tộc cũng tự giác mà đem ra phần thưởng hậu hỉnh. Còn ta, ha ha, chức vị thiếu tộc trưởng của ta sẽ vì thế mà càng thêm vững vàng. Bời vậy, tuyệt đối không được sơ xuất, rõ chưa?”
“Rõ!” Cả đám đồng thời gật mạnh đầu, chiến ý trong mắt ùng ùng sục sôi.
Sau đó, theo đúng như kết hoạch, Đăng Dương giả bộ say xỉn mà đi ra khỏi quán rượu, cả người khoát lên trang phục võ giả vô cùng nổi bật của Lôi gia mà loạn choạng bước đi.
Hắn đi được vài bước, tựa như đã say đến mụ mị đầu óc mà giang hai tay ôm lấy một gốc cây nhỏ bên đường, dúi đầu vào thân cây mà cọ cọ, tựa như hắn đang ôm lấy một đại mỹ nữ sắt đẹp tuyệt trần và chuẩn bị say giấc nồng ngay tại chỗ này.
Trên lầu hai, thiếu niên võ giả gọi An Bình, khóe mắt liếc nhìn diễn xuất của Đăng Dương mà không nhịn được, buông lời tán thán
“Con mẹ nó, Đăng huynh đệ cũng quá trâu đi, giả say mà méo khác gì say thật đâu, đúng là đỉnh của đỉnh”
Cuồng Chí thì ha ha cười khẽ, thần thái hâm mộ không thôi, nói “An Bình, trước khi cảm khái thì cũng phải biết người ngươi đang nói đến là ai chứ. Đó là Đăng ca a, là niềm hy vọng, là vị cứu tinh của chúng ta đó. Vì thế Đăng ca diễn sâu chính là chuyện bình thường được không? Có gì mà kỳ quái?”
Mấy người còn lại nghe thế, nhất thời liền phát ra một tràng cười to vang dội, không khác gì một đám du côn nhậu nhẹt đến quên trời quên đất, ăn to nói lớn chả quan tâm điều gì.
Đăng Dương dựa vào gốc cây bên đường, da thịt có chút buốt giá vì gió lạnh mà hơi run rẫy, bất quá gió lạnh thì gió lạnh, hắn vẫn không có chút biểu hiện gì là sẽ rời đi cả, vẫn ôm chặt lấy cái cây mà gáy khò khò.
Thời gian cứ thế thấm thoát trôi qua, hiện tại đã là 11h đêm và bầu trời bắt đầu đổ mưa như trúc nước, cả con đường lúc này đã không một bóng người, chỉ có mỗi Đăng Dương là vẫn kiên trì bám trụ, dù cho mưa to gió lớn đến cỡ nào cũng đừng mong làm hắn thức giấc.
Đúng lúc này, ánh mắt hơi hé mở của Đăng Dương đã linh động bắt lấy một bóng hình xa xa.
Trên con đường tối đen, mưa rơi xối xả, một bóng người được bao phủ trong một bộ hắc bào đen thui, trên mặt cũng đeo một tấm mặt hạ vô diện màu đen, hai tay lại nắm lấy hai thanh chủy thủ sắc lạnh hàn quang, từng bước, từng bước chậm rãi tiến đến Đăng Dương bên này.
Nhìn bộ dạng của kẻ này, Đăng Dương đã chắc đến chín phần mười hắn ta chính là tên sát thủ Bóng Ma đã gây ra hàng loạt cái chết gần đây của ba đại gia tộc.
Có điều Đăng Dương cũng không vội lên tiếng báo động, vẫn là chờ đợi tên Bóng Ma kia đến gần thêm chút nữa cho chắc ăn.
Bịch…. Bịch…. Bịch…. Bóng Ma đạp lên con đường đã bắt đầu ứ đọng mước mưa, càng lúc càng tiếng đến gần Đăng Dương, mà cũng tại lúc đó, sáu người Lôi Bân ở trên tầng hai cũng đã phát hiện ra điều này.
“Lôi Bân ca, Bóng Ma đã xuất hiện rồi, chúng ta còn đợi gì nữa, mau xông ra thôi!” Lôi Tấn quát khẽ, tay nắm vào chui đao bên hông, cả người đứng lên khỏi ghế, chuẩn bị bộc phát đấu khí mà lao ra ngoài cửa sổ.
Thế nhưng chưa đợi hắn kịp lao ra, Lôi Bân đã nắm lấy tay hắn kéo mạnh trở lại ghế ngồi, ánh mắt thoáng trở nên nghiêm nghị, nói
“Còn chưa phải lúc, cứ đợi cho Đăng Dương bắt đầu giao chiến rồi xông ra cũng không muộn, tốc độ của tên Bóng Ma này là cực kỳ nhanh, đừng có hành động lỗ mãng mà làm cho hắn chạy mất, đem cơ hội thu lấy chiến công hiếm có này, toàn bộ ném cho kẻ khác”
Lôi Bân vừa nói, mấy người còn lại đang định rụt rịch liền an ổn trở lại, có điều, người nào người nấy đều khoá chặt ánh mắt vào Bóng Ma và Đăng Dương bên dưới, chỉ cần tín hiệu vừa lên, cả đám sẽ lập tức lao ra chiến đấu.
Dưới con đường ngập nước mưa, Bóng Ma chỉ còn cách Đăng Dương chưa đến 5 m.
Bổng nhiên, ‘póc’ một tiếng đạp nước vang lên, chỉ thấy Bóng Ma thật sự đã hóa thành một cái bóng màu đen lao thẳng đến Đăng Dương đang ôm gốc cây với tốc độ nhanh như thiểm điện, một trong hai thanh chủy thủ vươn ra lưỡi dao sắc nhọn, lạnh lùng đâm đến.
Sát khí ngợp trời ập thẳng vào mặt, Đăng Dương nào dám giả ngu nữa, cả người đang ôm chầm lấy gốc cây liền bắn mạnh ra, sử dụng thân pháp Đạp Lôi mà thuấn di đến vị trí cách xa gốc cây vài mét, da đầu một mảnh tê dại.
“Qúa nhanh!” Đăng Dương xoa lấy vết máu nhàn nhạt trên má mà kinh dị không thôi.
Mặc dù vừa rồi hắn đã thi triển ra thân pháp Lôi Đạp, dùng tốc độ gần như là cực hạn của mình mà né tránh, thế nhưng vẫn không thể hoàn toàn thoát khỏi tầm tấn công của Bóng Ma, vẫn bị lưỡi chủy thủ sắt nhọn kia cứa nhẹ qua mặt. Nếu như vừa rồi mà hắn chậm lại một giây nữa thôi, hắn chắc chắn phải chết không thể nghi ngờ.
Tên Bóng Ma này thật sự là mạnh hơn Đăng Dương dự đoán trong đầu rất nhiều. Qủa thật không phải tự nhiên mà tên Bóng Ma này có thể gây nên một nổi khiếm đảm to lớn bên trong tam đại gia tộc đến như thế. Mọi thứ đều có lý do của nó!