Hào Quang Mặt Trời

Chương 148: Thoát?



Lựu đạn choáng được Đăng Dương thẳng tay ném ra, lướt qua không trung theo một đường cong tuyệt mĩ rồi không sai một ly, rơi thẳng xuống đoàn người ngựa của tam đại gia tộc.

Dẫn đầu đoàn người, Ngọc Vô Cực tinh tường trông thấy rõ ràng quả lựu đạn này, mặc dù không biết chính xác nó là vật gì nhưng chỉ bằng việc nó bị hai tên sát thủ Bóng Ma vô cùng âm hiểm kia ném ra, cũng đủ làm cho hắn lòng đầy cảnh giác.

Không chút chậm trễ, Ngọc Vô Cực hừ lạnh một tiếng, bàn tay hơi gập lại, ngưng tụ một luồng đấu khí xanh lam mạnh mẽ rồi chưởng thẳng lên trời, nhắm vào quả lựu đạn nho nhỏ kia mà đánh tới.

Có điều, còn chưa đợi chưởng ấn của hắn kịp đánh trúng, quả lựu đạn đã bất ngờ nổ tung, nháy mắt tạo ra một thứ ánh sáng còn chói mắt hơn tia nắng của mặt trời, cùng với đó là tiếng nổ đinh tai nhức óc, khiến cho tất cả các giác quan của toàn bộ đám người thuộc tam đại gia tộc đều bị đình trệ, ù ù cạc cạc!

Mắt bị mù lòa, trong tai thì tựa như đang có cả ngàn vạn con chim đang điên cuồng rít lên, chóng mặt, nhức đầu và buồn nôn, cả một đoàn người ngựa nhất thời đùng đùng té ngã, loạn cào cào thành một đống hỗn tạp, đau đớn kêu la không ngừng.

Thậm chí cho dù đến những người có cảnh giới mạnh nhất như Hoàng Cực Lan, Ngọc Vô Cực và ba vị trưởng lão Lôi gia cũng không tài nào tránh thoát khỏi uy lực kinh người của lựu đạn choáng, nối tiếp nhau rớt ngựa, té ầm xuống đất tựa như chó ăn phân, bộ dạng có bao nhiêu chật vật thì có bấy nhiêu chật vật.

Ở phía trước, Đăng Dương nhìn một đám người ngựa của tam đại gia tộc thay nhau đổ ngã, tinh thần phấn chấn vô cùng, đồng thời trên tay hắn lại xuất hiện thêm một quả lựu đạn có hình dáng giống như một quả thơm, trên thân có các đường rãnh chạy dọc và chạy ngang tạo thành các ô vuông nho nhỏ, không chút do dự liền rút chốt rồi thẳng tay ném mạnh đi.

Vẽ lên một đường cong tuyệt mĩ trên không trung, quả lựu đạn không gặp bất kỳ một sự chống cự nào, dễ dàng rơi thẳng xuống vị trí trung tâm của đám đông hổn loạn.

Một giây sau đó, chỉ nghe BÙM!!! một tiếng nổ kinh thiên động địa, hỏa vân bốc lên ngợp rời, kình lực càng quét bốn phía, thổi bay đại lượng võ giả thuộc tam đại gia tộc, khói bụi bốc lên mịt mù.

Đợi đến khi hỏa vân tán đi, bụi mù dập tắt, những gì còn sót lại chỉ là một đám hổn độn của đất, đá và máu thịt. Người và ngựa nằm chết la liệt trên mặt đất, còn những kẻ bị thương thì liên tục kêu la đau đớn, thảm trạng vô cung kinh khủng.

Tại một bãi cỏ ven đường, Hoàng Cực Lan lấm lem bùn đất, lôm côm bò dậy, đến lúc này, tác dụng của lựu đạn choáng đối với hắn đã không còn nữa, thế nhưng cảng tượng kinh khủng diễn ra trước mắt lại càng làm cho hắn cảm thấy hãi hùng không thôi.

“Sao có thể như vậy? Không thể nào!” Hoàng Cực Lan mờ mịt lẩm bẩm, hắn thật sự là không cách nào tin vào mắt mình

Mà ở cách đó không xa, Ngọc Vô Cực cũng là một mặt kinh sợ, ánh mắt run rẫy không thôi. Mới vài giây trước vẫn còn yên yên ổn ổn, cớ sao chỉ nháy mắt một cái đã thành ra tràng diện chết chóc như này?

Còn đám người Lôi gia, so với hai đại gia tộc còn lại phải nói là đen đủi hơn nhiều. Sau vụ nổ vừa qua, trong ba vị trưởng lão, nhị trưởng lão - Lôi Vĩ đứng gần vị trí quả lựu đạn rơi xuống nhất mà trực tiếp bị nổ chết tươi, tam trưởng lão - Lôi Tiến cũng không khá hơn bao nhiêu, trên ngực bị trúng phải một loạt mảnh bom sắc nhọn, ăn sâu vào trong da thịt, lục phủ ngũ tạng bị chấn động đến thổ huyết, thụ thương nặng nề.

Duy chỉ có đại trưởng lão - Lôi Nam là khá hơn một chút, ngoài bị kình lực thổi bay ra xa thì cũng không gặp phải vấn đề gì quá lớn.

Bất quá, còn không đợi cho bọn hắn có thể thở phào, từ trên không trung, lại xuất hiện thêm ba quả lựu đạn trái dứa rơi xuống, lần lượt nối đuôi nhau nằm rải rác khắp cả chiến trường.

Rồi…

BÙM… BÙM… BÙM…!

Lại một loạt ba tiếng nổ khủng khiếp oanh tạc cả không gian, chấn động đại địa, hỏa vân bốc lên ngùn ngụt, kình lực càn quét tứ phía, một lần nữa vùi dập không thương tiếc đám võ giả thuộc tam đại gia tộc.

“Uy lực kinh khủng thật!!” Ở xa xa phía trước, Đăng Dương cũng bị mấy quả lựu đạn do chính tay mình ném ra dọa ngốc luôn rồi.

Mặc dù từ trong những thông tin về ba loại lựu đạn này, Đăng Dương đã biết trước được uy lực kinh người của bọn chúng, nhưng đến khi tận mắt chứng kiến sức mạnh hủy diệt thực sự này, hắn vẫn là không cách nào tránh khỏi giật mình kinh ngạc.

Mà Hắc Phong Tuyệt Sát ở một bên cố gắng giữ cho Phong Mã chạy thẳng một đường, khi nhìn đến tràng cảnh rực lửa đằng sau cũng chấn kinh không kém, đôi mắt bồ câu mở to hết cỡ, lưu quang khó tin tràn ngập ánh mắt.

Nhưng rồi ngay sau sự kinh ngạc, nàng liền quay qua Đăng Dương, trừng lên ánh mắt trong veo



“Cái này…, ngươi có thủ đoạn ghê gớm như vậy, tại sao không lấy ra sớm, làm cho chúng ta phải tân tân khổ khổ, cắm đầu cắm đuôi mà chạy như này. Xém chút nữa thôi là ta đã ….”

Đăng Dương nhìn khuôn mặt tuyệt mĩ nhưng phi thường giá lạnh gần trong gan tất, chớp chớp hai mắt tỏ vẻ vô tội

“Cái thủ đoạn này, chính là ta cũng mới nghĩ ra nga, nàng làm như ta muốn cụt đuôi bỏ chạy lắm vậy”

Nói rồi, vẻ mặt Đăng Dương có chút tò mỏ, hỏi “À mà, nàng nói xém chút nữa là xém cái gì thế?”

Hắc Phong Tuyêt Sát trừng mắt lườm Đăng Dương một cái, nhàn nhạt nói ra

“Chẳng có gì, chỉ là một loại bí thuật chạy trốn mà thôi”

Vừa nghe đến bí thuật chạy trốn, Đăng Dương liền liên tưởng đến ngay quả phong cầu thần bí mà Hắc Phong Tuyệt Sát đã thi triển vào đêm hôm qua. Có điều, biết thì biết, Đăng Dương cũng không muốn hỏi quá nhiều, suy cho cùng, hắn và nàng cũng chỉ là đồng bạn hợp tác nhất thời mà thôi, còn chưa thân thiết đến độ cái gì cũng phải giải thích cho nhau nghe.

Không muốn nhấn nhá trong tầm mắt tam đại gia tộc lâu thêm nữa, Đăng Dương lấy ra quả lựu đạn khói duy nhất còn lại, rút chốt rồi thả xuống dưới chân. Nhất thời, một làn khói trắng ùng ùng xì ra, nhanh chóng bao phủ cả còn đường, mà bóng lưng hai người Đăng Dương nhắt mắt đã biến mất sau làn khói trắng.

Sau khi vượt qua khói mù, Đăng Dương hơi cụt cựa một chút, thờ phào một hơi nhẹ nhỏm, cười nói “Hắc cô nương, đừng chạy trên đường lớn nữa, nàng thấy ngọn búi trắng xa xa phía tây không, chúng ta chạy qua đó đi. Ở nơi đó, ta biết có một điểm dừng chân không tệ”

“Ừ!” Hắc Phong Tuyệt Sát nghe vậy thì khẽ gật đầu, kéo mạnh dây cương một cái, điều khiển Phong Mã nhắm ngọn núi phía tây mà phóng đi.

Tuy nhiên vừa mới chạy chưa đến chục mét, mày liễu của nàng đã thoáng chốc cau lại, âm thanh lạnh lẽo như hàng băng vạn năm mang theo nồng đậm bất mãn cất lên từ khóe môi

“Ngươi còn định giữ tư thế bất hảo này đến bao giờ?”

Nghe được giọng nói âm u của Hắc Phong Tuyệt Sát, lại cảm nhận từng tia sát ý chầm chậm tỏa ra từ mỹ nhân trong lòng, Đăng Dương mới chợt giật mình nhận ra, thì ra, hắn từ đầu đến giờ vẫn là ôm chặt lấy một tuyệt thế giai nhân a.

Bất quá, bởi vì cực độ căng thẳng trong cuộc truy đuổi vừa rồi, hắn chính là chẳng có tâm tư đặt lên chuyện này đâu. Hiện tại, áp lực qua đi, hắn mới là cảm nhận được một chút độ đàn hồi ấm áp trước ngực.

Chỉ là, miếng đậu hủ tươi ngon này cũng không phải loại dễ ăn như thế. Đừng quên, đằng sau vẻ đẹp truyệt trần của nàng chính là sát thủ Bóng Ma người người nể sợ, hắn mà chơi ngu có khi mất mạng chứ chẳng đùa.

Khó khăn cục cựa một chút, Đăng Dương cười cười xấu hổ mà nhẹ nhàn quay người lại đằng trước, một lần nữa tiếp lấy cương ngựa từ tay Hắc Phong Tuyệt Sát, ‘ya’ lên một tiếng, điều khiển Phong Mã tiếp tục trực chỉ hướng tây.

Mà sau khi Đăng Dương khôi phục vị trí, Hắc Phong Tuyệt Sát cũng là buông tay khỏi vòng eo của hắn, lãnh lãnh, băng băng mà thả người theo gió, hưởng thụ hương vị lạnh lẽo đêm trăng, từng cơn gió cuốn qua, vuốt ve gò má xinh đẹp, nhẹ nhàn thổi bay mái tóc có chút rối bời.

Khung cảnh lãng mạn cùng một chút bình yên.

-----------*-*-----------

Sáng hôm sau, núi Bạch Sơn, trong một sơn động tự nhiên nằm cạnh một dòng suối nhỏ.

Đăng Dương cẩn thận đem vài con cá suối vừa được tẩy rửa xong, xiên que qua người rồi đặt lên bếp lửa, ánh mắt có chút ý tứ nhìn đến một đoạn suối trong vắt không xa.

Ở nơi đó, Hắc Phong Tuyệt Sát đang thư thả gội đầu, mái tóc xuông dài thả trôi theo dòng nước, một vài sợi lại đơn bạc lại vươn lên gương mặt tuyệt mĩ, mang đến một ý vị dụ hoặc khó tả thành lời.

Nhẹ nhàn vuốt ve mái tóc ẩm ướt, Hắc Phong Tuyệt Sát cũng là biết Đăng Dương đang chăm chú nhìn qua, chỉ có điều, nàng đối với những cái nhìn này tựa như đã tập thành thói quen, cũng chảng có bao nhiêu khó chịu cùng bất mãn.

Sau một hồi cẩn thận tẩy rửa, Hắc Phong Tuyệt Sát cũng đã hài lòng, nàng dùng một chiếc khăn lông sạch sẽ do Đăng Dương đưa cho mà vấn tóc lại, đôi chân bạch ngọc điểm nhẹ lên những phiến đá nhấp nhô trong dòng suối mát, kéo theo một cơn gió nhẹ trở lại sơn động.

Lúc này, trong sơn động cũng đã bốc lên từng hương cá nướng thơm ngào ngạt, khiến cho một người băng lãnh như nàng cũng không nhịn được mà phát thèm, khóe miệng chém chém vài cái.

Thấy vậy, Đăng Dương cười khẽ, cầm lấy một xiên cá suối nướng, đưa đến “Ăn thử đi, tài nghệ của ta cũng là tàm tạm, miễn cưỡng vẫn có thể nuốt xuống bụng”

Hắc Phong Tuyệt Sát khẽ điểm đầu, cũng không khách sáo liền vươn tay cầm lấy xiên cá nướng, đặt mông ngồi lên một tảng đá cuội cạnh bếp lửa, chậm rãi cắn ăn.

Đăng Dương cũng cầm lên một xiên cá cho mình, cắn một miếng thật to, vừa nhai vừa nói

“Tiếp tục, Hắc cô nương định làm gì?”

Đăng mê say ăn xiên cá nướng ngon tuyệt, nghe Đăng Dương nói thế, Hắc Phong Tuyệt Sát hơi dừng lại, đôi mắt bồ câu khẽ nhìn qua hắn một chút, sau đó lại tiếp tục cắm đầu ăn, tùy ý nói ra

“Tiếp tục giải quyết người của ba đại gia tộc!”

Nghe vậy, Đăng Dương cũng không mấy ngạc nhiên, cắn một miếng cá, nói tiếp

“Nàng có thù rất sâu đậm với ba đại gia tộc Lôi, Hoàng, Ngọc à? Hay là nàng đúng như những gì người ta đồn đoán, chính là một sát thủ thật sự, giết người vì tiền?”

“Ta sao, ta vừa có thù với bọn hắn đồng thời cũng là một tên sát thủ. Còn ngươi thì sao, tại sao lại nhắm vào Lôi gia?” Hắc Phong Tuyệt Sát khẽ nhấp một ngụm nướt suối, nhìn Đăng Dương hỏi

Đăng Dương khẽ nhết môi, nụ cười có chút lạnh lùng “Giống nàng thôi, bản thân ta cũng có mối thù sâu đậm với Lôi gia, bọn hắn không chết thì chính là ta vong”

Hơi dừng lại một chút, Đăng Dương nhẹ lắc đầu một cái rồi cười nói

“Bất quá, sau hôm nay, Lôi gia xem như là bị thương thảm trọng, tộc trưởng chết, ba tên trưởng lão thì bị trọng thương, hoặc có lẽ cũng đã chết queo râu luôn rồi. Chuyện Lôi gia sụp đổ, chỉ là vấn đề thời gian mà thôi. Từ góc độ nào đó mà nói, ta cũng xem như là đã trả thù thành công.”

“Nói vậy là ngươi sẽ tha cho những tên còn lại sao?” Đôi mắt Hắc Phong Tuyệt Sát có chút biến hóa, tò mò hỏi

Ngẫm một chút, Đăng Dương cười khổ một tiếng rồi gật đầu

“Cứ xem là vậy đi, hiện tại cường độ sát khí của ta đã chạm đến giới hạn chịu đựng rồi, nếu tiếp tục trả thù, có lẽ bản thân ta cũng sẽ bị đánh mất”

Hắc Phong Tuyệt Sát vừa nghe vậy thì liền bĩu môi, có chút khinh thường nói “Linh hồn của ngươi quá yếu ớt!”

“Nàng nói không sai, linh hồn của ta đúng là yếu ớt thật” Đăng Dương cười khẽ, cũng không có phản bác

Hiện tại, chỉ số Trí Tuệ của hắn cũng chỉ mới có 3 điểm, linh hồn không yếu ớt mới là chuyện lạ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.