Lão ăn mày tất nhiên không biết trong lòng Đăng Dương vừa mới trải qua một màn tranh đấu gay go, tiếp tục chậm rãi giải thích
“Sau khi hội tụ đủ thiên phú và nội tình rồi, vậy thì đến hệ thống tu luyện”
“Tương tự như võ giả, Hồn Sư cũng tùy theo tu vi hồn lực của mỗi người mà phân ra làm nhiều cấp độ. Mà những cấp độ này chính là lấy số lượng Hồn Tinh của mỗi người mà đánh giá, cơ bản chia ra làm năm cảnh giới, bao gồm… ”
“Số lượng Hồn Tinh từ 1 đến 9 viên sẽ là Nhất Tinh Hồn Sư, tương đương võ giả cảnh giới Võ Sư”
“Số lượng Hồn Tinh trên 10 viên sẽ là Thập Tinh Hồn Sư, tương đương võ giả cảnh giới Võ Tướng”
“Số lượng Hồn Tinh trên 100 viên sẽ là Bách Tinh Hồn Sư, tương đương võ giả cảnh giới Kình Quân”
“Số lượng Hồn Tinh trên 1000 viên sẽ là Thiên Tinh Hồn Sư, tương đương võ giả cảnh giới Vân Lãng”
“Số lượng Hồn Tinh trên 10.000 viên sẽ là Vạn Tinh Hồn Sư, tương đương võ giả cảnh giới Độn Thiên”
“Tổng cộng năm cái cấp độ”
Thoáng dừng lại một chút để Đăng Dương tiếp thu kiến thức, lão ăn mày uống vào một ngụm nước mát, khà một tiếng sảng khoái rồi nói tiếp
“Nguồn gốc rồi, hệ thống tu luyện rồi, giờ ta sẽ nói đến các thức chiến đấu của Hồn Sư”
“Để biết Hồn Sư chiến đấu như thế nào, tiểu huynh đệ ngươi phải biết đến vài khái niệm cơ bản, bao gồm Bùa Chú, Bảo Khí và Hồn Ấn!”
“Trước tiên, chúng ta nói đến Hồn Ấn. Bản chất của Hồn Ấn chính là những quy tắc tự nhiên được mô tả dưới dạng những đường vân hình học phức tạp. Hồn Sư nếu muốn chiến đấu, bắt buộc phải hiểu biết và nắm bắt được những Hồn Ấn này, sau đó lại tổ hợp bọn chúng với nhau, dẫn động thiên địa đấu khí để biến thành chiêu thức chiến đấu”
“Do đó, các chiêu thức của Hồn Sư có thể đánh ra, bao gồm toàn bộ hỏa công, thủy công, lôi công, thổ công, mộc công, kim công, phong công, quang công và ám công, tất cả các đòn tấn công của chín hệ nguyên tố tự nhiên, hoàn toàn không hề bị giới hạn như võ giả thông thường”
Nghe đến đây, Đăng Dương ngay lập tức liên tưởng đến những đòn tấn công đủ màu đủ loại của tên Hồn Sư kia, những thắc mắc trong lòng cũng theo đó mà được hóa giải toàn bộ.
“Có hai cách để sử dụng Hồn Ấn trong chiến đấu, cách thứ nhất là trực tiếp sử dụng linh hồn lực, xem ngón tay như một ngòi bút mà vẽ lên Hồn Ấn trong không gian, cấu thành chiêu thức công kích cũng như phòng thủ”
“Cách này, cái lợi là có thể tùy biến chủng loại Hồn Ấn vô cùng đa dạng, cực kỳ linh hoạt trong chiến đấu. Bất quá, để có thể sử dụng phương thức chiến đấu này, Hồn Sư phải có tài nghệ thâm sâu về phương diện Hồn Ấn, hạ bút như nước chảy mây trôi thì mới được”
“Cách thứ hai, cũng là cách thức chiến đấu của tên Hồn Sư đuổi giết ngươi kia, chính là sử dụng Bùa Chú”
“Cái gọi là Bùa Chú thực chất chỉ là một tấm giấy lụa mỏng được Hồn Sư vẽ trước Hồn Ấn lên bên trên. Một khi lâm vào vòng chiến thì chỉ cần đem linh hồn lực rót vào bên trong Bùa Chú, kích hoạt Hồn Ấn có sẵn là được, hoàn toàn không cần tự vẽ ra Hồn Ấn ngay tại chiến trường hiểm nguy”
“Cách sử dụng Bùa Chú này, so với cách đầu tiên thì đơn giản hơn rất nhiều, trong trận chiến cũng không cần phải tập trung khắc họa Hồn Ấn, hơn nữa còn có thể điên cuồng công kích dồn dập, khiến cho địch thủ không đường chống đỡ. Đồng thời, đây cũng là phương thức chiến đấu được đại đa số Hồn Sư sử dụng”
“Bất quá, trên thế giới này, không có bất kỳ cái gì là tuyệt đối hoàn mĩ cả, sử dụng Bùa Chú, tiện thì tiện thật đấy nhưng mà lại không có quá nhiều khả năng biến hóa chiến thuật cùng như sự linh hoạt trong chiến đấu. Đặc biệt, nếu như số Bùa Chú mang theo được sử hết, vậy thì số phận của tên Hồn Sư đó cũng xem như xác định!”
“Cuối cùng, chúng ta sẽ nói đến Bảo Khí”
“Võ giả có Nguyên Binh vậy thì Hồn Sư sẽ có Bảo Khí. Nói nôm na dễ hiểu, Bảo Khí chính là vũ khí chiến đấu chuyên dụng của Hồn Sư, nó có khả năng tăng phúc hồn lực cho Hồn Sư, đồng thời cũng là một tấm Bùa Chú tồn tại vĩnh viễn”
“Từ những gì ta vừa nói ở trên, chắc tiểu huynh đệ cũng đã phần nào hình dung ra được Hồn Sư chiến đấu như thế nào rồi nhỉ?”
“Hiểu chút chút!” Đăng Dương gật đầu cười nói
Lão ăn mày nghe vậy cũng khẽ cười, đem hồ lô trống không cất lại vào người, gãi nhẹ chồm râu rậm rạp, nói tiếp
“Hiểu thì tốt, giờ đến phần quan trọng nhất đây, tiểu huynh đệ cố gắng mà ghi nhớ”
“Ngoại trừ chiến đấu bằng thiên địa đấu khí thông qua Hồn Ấn, Hồn Sư vẫn còn một phương thức công kích vô cùng cường đại nữa, gọi là hồn công, mà tiểu huynh đệ ngươi chiến bại cũng chính là bởi vì trúng phải hai chiêu hồn công của tên Hồn Sư kia đấy”
“Hồn công, bản chất chính là công kích linh hồn. Đòn tấn công này kinh khủng ở một chỗ là, nó có thể bỏ ra tất cả phòng thủ vật lý, trực tiếp công kích thẳng vào linh hồn bên trong đại não của địch thủ, nhẹ thì làm cho linh hồn tổn thương, thần trí mơ hồ, nặng thì linh hồn tan nát, mất mạng đương trường.”
“Bởi vậy mới nói, nếu như bình thường mà võ giả gặp phải Hồn Sư cùng cấp, cũng chỉ có nước vắt chân lên cổ chạy trối chết mà thôi, hiếm có ai cam đảm như tiểu huynh đệ đây, ở dám lại liều mạng rồi đâm đầu vô chỗ chết đâu!”
Đăng Dương nghe lão ăn mày buông lời trêu chọc, hoàn toàn không cảm thấy khó chịu chút gì, ngược lại còn ôm bộ dạng ham học hỏi, nghiêm túc nói
“Tiền bối, nếu nói như vậy thì chẳng lẽ, không có cách nào để võ giả có thể giết chết Hồn Sư cùng cấp hay sao?”
“Ngươi hiểu được trong tâm đấy, rất đáng khen!” Lão ăn mày hài lỏng mỉm cười, gật đầu đáp “Cách thì đương nhiên là có, Hồn Sư mạnh thì mạnh thật nhưng cũng không phải đấng toàn năng”
“Hồn công tuy rằng cực kỳ bá đạo nhưng một khi thi triển nó, Hồn Sư bắt buộc phải tập trung cao độ và không bị ngoại lực quấy nhiễu, nếu không thì không những không thương tổn được địch nhân mà linh hồn bản thân còn bị phản phệ dẫn đến trọng thương”
“Do đó, nếu như không bị dồn vào bước đường cùng, sẽ hiếm có Hồn Sư nào lại liều mạng đến vậy!”
“Mà tên Hồn Sư chiến đấu với tiểu huynh đệ cũng thế, nếu không phải ngươi tung ra cái võ kỹ lôi kiếm phi thường mạnh mẽ kia, dồn hắn vào đường cùng thì hắn ta còn lâu mới sử dụng đến hồn công nga”
“Còn một điều cực kỳ tối trọng yếu nữa, Hồn Sư tuy rằng rất mạnh ở công kích tầm xa nhưng bởi vì nguyên do chỉ tu luyện linh hồn lực cho nên khả năng chiến đấu tầm gần của bọn hắn cực kỳ kém, đồng thời cường độ nhục thân cũng tương đối yếu ớt. Do đó, một khi Hồn Sư bị tiếp cận sát người, bọn hắn chắc chắn cầm chắc thất bại!”
Nhìn Đăng Dương không ngừng gật gù tỏ vẻ đã hiểu, lão ăn mày thoáng thở dài một hơi, đứng dậy khói cái ghế mục nát, cười nói
“Được rồi đấy, tất cả thông tin về Hồn Sư, ta đều đã nói hết! Cũng đến lúc ta phải đi đây, trong người còn mang theo công việc quan trọng, không thể lưu lại cái trấn nho nhỏ này quá lâu được!”
“À mà còn một chuyện nữa, linh hồn lạc ấn của tên Hồn Sư kia hạ xuống người tiểu huynh đệ, ta đã dùng một đạo linh hồn lực phong ấn nó lại rồi. Nếu như sau này, tiểu huynh đệ có muốn trả thù thì cứ mở phong ấn đó ra là được, nó không chỉ dẫn dụ tên Hồn Sư kia đến mà còn có thể giúp cho ngươi tìm ra vị trí hiện tại của hắn, vô cùng tiện lợi đó a!”
“Những gì cần nói đã nói hết. Tạm biệt!”
Lão ăn mày dứt lời, còn không đợi Đăng Dương phản ứng thì đã giống như một đám tro tàn, hòa tan vào hư vô, hoàn toàn biến mất trong vô thanh vô thức, cực kỳ quỷ dị.
Mà cũng ngay lúc lão ăn mày tan biết, trong đầu Đăng Dương liền vang lên một âm thanh báo hiệu inh ỏi của AI, khiến cho hắn nhất thời trở nên ngốc trệ
Tinh!
< < Ngài vừa may mắn được thụ giáo tri thức bởi một cường giả thần bí. Mở ra Kỳ Ngộ ‘Con Đường Hồn Sư’ > >
< < Hệ thống Nhiệm Vụ khai mở > >
< < Nhiệm vụ thuộc Kỳ Ngộ ‘Con Đường Hồn Sư’ > >
---o-o---
Nhiệm vụ: Phục thù
Yêu cầu: Tiêu diệt tên Hồn Sư đã tập kích ngài
Độ khó: Cấp D
Phần thưởng: Khai mở lớp nhân vật bổ sung – Pháp Sư, hệ pháp sư ngẫu nhiên.
Giới hạn thời gian: Một tuần
Trừng phạt: Khóa hệ thống Nhiệm Vụ trong vòng một năm, không thể mở khóa trước thời hạn
---o-o---
Ngốc trệ trong chốc lát, Đăng Dương đã nhanh chóng khôi phục lại tâm tình.
Đã từng trải qua không ít lần khai mở những chức năng đặc biệt và vô cùng khó tin của Thần Ma hệ thống, Đăng Dương lúc này đã không còn bỡ ngỡ như trước.
Vui mừng thì tất nhiên là có rồi, chỉ là Đăng Dương sẽ không vì thế mà trở nên loạn thất bát tao, kích động đến hăng máu.
“Cao nhân đúng là cao nhân mà, đến hay đi cũng không thể theo lẽ thường mà phân định được” Khẽ nhìn cái ghế trống không mà lão ăn mày đã từng ngồi, Đăng Dương không khỏi cảm khái một tiếng, sau đó liền cười hỏi
“AI, giải thích cho ta một chút về Kỳ Ngộ ‘Con Đường Hồn Sư’ cũng như hệ thống Nhiệm Vụ đi, nói ngắn gọn thôi, chỉ cần đi vào điểm chính là được”
< < Nói ngắn gọn sao? Như ngài mong muốn > >
< < Kỳ Ngộ có thể hiểu là sự May Mắn, khi chủ nhân tình cờ gặp một trải nghiệm mới mà trước giờ chưa từng trải qua, tương tự như khi nghe lão ăn mày giảng giải về Hồ Sư thì sẽ có xác suất xuất hiện Kỳ Ngộ > >
Nghe vậy, Đăng Dương khẽ xoa cằm, nói
“Nói như thế có nghĩa là, Kỳ Ngộ này cũng tương tự như bảng Thành Tựu phải không? Giống như khi ta khai mở chỉ số Sát Lục và hệ thống Linh Thú vậy”
< < Một mặt nào đó, cũng có thể xem là như vậy. Tuy nhiên, những phần thưởng mà Kỳ Ngộ mang lại cho chủ nhân thì lại lớn hơn bảng Thành Tựu rất nhiều lần > >
< < Tỉ như Kỳ Ngộ ‘Con Đường Hồn Sư’ này vậy, nó không chỉ trực tiếp mở khóa hệ thống Nhiệm Vụ cho ngài mà còn mang đến một phần thưởng nhiệm vụ vô cùng đặc biệt, chính là khai mở lớp nhân vật thứ hai > >
< < Có điều, Kỳ Ngộ mang lại phần thưởng lớn lao nhưng độ khó để hoàn thành cũng không phải là dễ. Lấy ví dụ như nhiệm vụ ‘Phục Thù’ này, nếu như trong bảy ngày mà ngài không thể giết chết được tên Hồn Sư kia, vậy thì ngài sẽ chịu trừng phạt của hệ thống là khóa hệ thống Nhiệm Vụ trong vòng một năm, hơn nữa, lại còn không thể mở khóa trước kỳ hạng > >
< < Mà trong Thần Ma hệ thống, hệ thống Nhiệm Vụ chính là một chức năng cực kỳ quan trọng, nếu như bị khóa cứng một năm, nó sẽ ảnh hưởng rất lớn đến tốc độ phát triển của ngài sau này > >
Đăng Dương cẩn thận nghe AI giải thích, trầm ngâm một lát rồi thoáng gật đầu
“Ta hiểu rồi!”
“Không phải chỉ giết chết một tên Nhất Tinh Hồn Sư thôi sao?”
“Nếu là một ngày trước, ta có thể không cách nào làm được điều này nhưng sau khi được vị tiền bối kia khai sáng về chức nghiệp Hồn Sư thần bí kia, ta nghĩ ta lại có chút chắc chắn về việc này”
Nói đến đây, Đăng Dương bổng nhiên nở một nụ cười bí hiểm
“Tuy nhiên lần này, ta phải chuẩn bị đâu vào đấy trước cái đã. Mình yếu thì mình phải dùng mưu, không thể dùng sức!”
----------*-*-----------
Cùng lúc đó, tại một viện phủ cực kỳ rộng lớn, sa hoa không kém gì Lôi Phủ.
Diệp Khắc Linh đứng trên mái một toà nhà ba tầng bên trong nội viện của Hoàng Phủ, đôi mắt bồ câu sắc lạnh như gươm, quét ngang một vòng vô số đình đài lâu các, cuối cùng dừng lại tại một đại điện có phần bề thế, khẽ nói
“Chính là nó, nơi ở của Hoàng Cực Lan!”
Dứt lời, Diệp Khắc Linh liền đạp nhẹ lên mái nhà, thân thể như phù du mà uống lượng trên không trung, sau đó, từ lưng nàng, một đôi vũ dực lấp lánh đao phong mọc ra.
Vũ dực khẽ vỗ nhẹ một cái đã dễ dàng mang nàng lướt đi trên không trung, mặc dù không thể tự do bay lượng như chim trời nhưng cũng thừa sức làm cho tốc độ di chuyển của nàng tăng mạnh một mảng lớn, hơn nữa lại còn cực kỳ yên lặng, hoàn toàn không gây ra bất cừ tiếng động nào.
Cứ thế, sau mỗi lần lướt đi vài chục mét, Diệp Khắc Linh lại điểm nhẹ chân vào một mái nhà nào đó rồi lại tiếp tục lướt đi, chưa đến năm phút thời gian thì đã im hơi lặng tiếng đặt chân xuống mái nhà của đại điện.
Hai ngón tay duỗi ra biến thành phong đao, Diệp Khắc Linh cẩn thận khoét một cái lỗ nho nhỏ trên mái nhà rồi ghé mắt nhìn xuống.
Chỉ thấy bên trong đại điện lúc này, một nam cùng hai nữ đang dồn dập ‘quan hệ’ với nhau, người nam thì liên tục gầm lên như bò rống mà chống đẩy liên tục, trong khi đó, nhị nữ lại không ngừng sung sướng rên la, khung cảnh dâm tục đến cực điểm.
Mà nếu như nhìn kỹ thì có thể dễ dàng nhận ra, người nam kia không ai khác chính mà gia chủ Hoàng gia – Hoàng Cực Lan.