Hào Quang Mặt Trời

Chương 173: Một tên



Ở trên nóc đại điện, Diệp Khắc Linh nhìn ba người Hoàng Cực Lan đang phiêu diêu khoái hoạt nhân gian, không vội vọng động mà cẩn trọng chờ đợi.

Chờ đợi đến thời điểm hắn ta gần đạt đến cảm súc cao trào nhất, đó mới là thời cơ thích hợp nhất để nàng ra tay.

Tựa như một con mèo nhỏ đang rình rập, Diệp Khắc Linh vô cùng kiên nhẫn chờ đợi thời gian chậm rãi trôi qua, ánh mắt không lúc nào rời khỏi ba con người trần trụi, tựa như nàng hoàn toàn không có một chút bận tâm hay cố kỵ nào đối với hành động dâm dục đang diễn ra bên dưới.

Cứ thế, trong ánh mắt chuyên chú của Diệp Khắc Linh, Hoàng Cực Lan đã bắt đầu có biểu hiện chạm đến khoái cảm cực thịch, bởi vì hai vị nữ tử dưới người hắn, lúc này đã rên rĩ vô cùng to và dồn dập.

“Chính mà lúc này!” Diệp Khắc Linh âm u nói khẽ, thu liễm toàn bộ sát khí của mình, tránh cho Hoàng Cực Lan có thể phát giác ra.

Sau đó, nàng một lần nữa duỗi ra song chỉ, hóa thành một thanh phong đao vô cùng sắc bén, khoét một cái lỗ to như nắp cống trên mái nhà rồi yên lặng lẻn vào bên trong.

Trên chiếc giường lớn trong đại điện, Hoàng Cực Lan lúc này đang ra sức đẩy hông mãnh liệt, từng âm thanh ‘bạch bạch’ đầy ám mụi dồn dập vang lên, mà theo đó, hai vị nữ tử lõa lồ bên dưới cũng không ngừng hé miệng kêu la, âm thanh rên rĩ như muốn chết đi sống lại, cực kỳ kích thích.

Tuy nhiên đúng vào lúc cả ba chuẩn bị chạm đến cao trào, Diệp Khắc Linh lại bất ngờ như một bóng ma từ trên nóc nhà bổ xuống, cánh tay thon dài điểm ra phong đao sắc lạnh với tốc độ cực nhanh, nhất thời khiến cho Hoàng Cực Lan bổng nhiên lạnh run người, lông tóc toàn thân bất giác dựng đứng cả lên.

“Ai!” Cảm nhận khí tức tử vong dồn dập bao phủ cơ thể, Hoàng Cực Lan mặc kệ tình cảnh toàn thân không một mảnh vải, ngay lập tức quay phắc người lại, thổ hệ đấu khí trong cơ thể bạo nổ ra ngoài, ngưng tụ thành một thạch quyền to lớn, đấm mạnh vào phong đao của Diệp Khắc Linh

Keng! Phong đao cùng thạch quyền nháy mắt va chạm vào nhau, vang lên âm thanh vang dội. Và không dừng lại ở đó, bởi vì lực đạo ẩn chứa trong hai chiêu thức vô cùng lớn, cho nên kình khí sinh ra từ cuộc va chạm cũng là cực kỳ mãnh liệt, cuồng bạo quét ra tứ phía, phá nát vô số đồ đạt bên trong đại điện, đồng thời còn thổi bay nhị nữ ngờ nghệch kia đập mạnh vào vách tường, ngất xỉu tại chỗ.

Mà Hoàng Cực Lan cùng Diệp Khác Linh sau khi va chạm một chiêu này thì cũng đồng thời lùi lại một bước, chính là ngang tài ngang sức

Đến lúc này, Hoàng Cực Lan rốt cuộc cũng đã nhận ra được thân phận của Diệp Khắc Linh mà lạnh giọng quát

“Ma nữ chết tiệt, bản gia chủ đã không tìm giết ngươi thì thôi, ngươi lại dám cả gan vào tận Hoàng Phủ để ám sát ta, hơn nữa lại còn đi một mình?”

“Ai đã cho ngươi sự tự tin đó thế? Là bởi vì ngươi đã từ Võ Sư sơ cấp đột phát thành công lên Võ Sư trung cấp sao? Ha ha ha, quá mức nực cười, dù ngươi có là Võ Sư trung cấp thì đã sao, bổn gia chủ từ lâu đã là một Võ Sư cao cấp rồi! Thế cho nên, ngươi một mình đối đầu với ta chính là không khác gì lấy trứng chọi đá, châu chấu đá xe, ngu ngốc vô cùng”

“Bất quá, hôm nay ngươi đã tự động chui đầu vào rọ thì đừng nghĩ có thể trốn thoát khỏi đây. Chết đi, Bạt Sơn Quyền!”

Dứt lời, Hoàng Cực Lan liền gầm lớn một tiếng, đấu khí bàng bạc trong cơ thể ầm ầm phóng xuất ra ngoài, sau đó lại tụ tập tại hai cánh tay cuồn cuộn cơ bắp của hắn, mang theo uy lực bài sơn đảo hãi mà lao thẳng vào Diệp Khắc Linh.

Đối với một quyền này của Hoàng Cực Lan, Diệp Khắc Linh cũng khinh thị đảo mắt một cái, cười nhạt nói

“Ai cho ta tự tin à? Ha ha, ta không cần ai cho tự tin cả, tại vì để giết chết một tên Võ Sư cao cấp xoàng xĩnh như ngươi, bản thân ta chính là dư sức làm được”

Tiếng nói lạnh lùng cuối cùng hạ xuống, Diệp Khắc Linh liền gọi ra vũ dực, hai chân điểm nhẹ mặt đất mà lao vút lên cực nhanh, đồng thời hai cánh tay trắng nõn thon dài cũng xuất ra phong đao sắc lạnh, trực tiếp đâm thẳng vào song quyền của Hoàng Cực Lan

“Muốn chết!”

Thấy Diệp Khắc Linh chỉ có tu vi Võ Sư trung cấp, hơn nữa còn đi theo trường phái tốc độ nhưng lại dám trực diện dùng lực đấu lực với mình, Hoàng Cực Lan không khỏi cười to hung ác, càng thêm quán chú đấu khí vào trong quyền đầu, gia tăng thêm một phần uy lực phá sơn.

Thế nhưng ngay khi vừa mới gia tăng uy lực Bạt Sơn Quyền xong, Hoàng Cực Lan thế nhưng lại tiếp tục cảm thấy khí tức nguy hiểm tột độ ập thẳng vào người hắn, nhưng lần này lại là bắt nguồn từ sau lưng.

Chỉ thấy đằng sau lưng Hoàng Cực Lan, không biết từ bao giờ đã xuất hiện một Diệp Khắc Linh thứ hai, trên tay nàng cũng cầm lấy hai thanh phong đao sắc lạnh, độc ác nhắm vào phần lưng to lơn của Hoàng Cực Lan mà đâm thẳng đến.



“Sao lại có đến hai con ma nữ?” Hoàng Cực Lan khẽ liếc mắt nhìn ra đằng sau, phi thường ngạc nhiên mà thốt lên.

Có điều, ngạc nhiên thì ngạc nhiên, Hoàng Cực Lan cũng không vì thế mà giật mình chậm trễ, ngay lập tức điều động đại lượng thổ hệ đấu khí tập trung vào phần lưng, trong chớp mắt đã ngưng tụ thành một tấm mai rùa màu vàng đất to bự, hoàn hảo che chắn cơ thể của hắn.

“Kim Cương Quy Giáp!”

Ngay khi mai rùa vàng đất vừa hình thành, bốn thanh phong đao sắc nhọn của cả hai Diệp Khắc Linh cũng là cùng lúc đâm mạnh đến, toàn lực oanh kích vào song quyền cũng như cái mai rùa to bự của Hoàng Cực Lan.

Chỉ nghe leng keng vài tiếng bén nhọn của kim thiết va chạm vào nhau.

Diệp Khắc Linh thứ nhất đối đầu trực tiếp với Bạt Sơn quyền của Hoàng Cực Lan lại thêm một lần ngang tài ngang sức, không ai chiếm được của ai bất kỳ thứ gì mà đồng loại thụt lùi vài bước.

Trong khi đó, Diệp Khắc Linh thứ hai vung lên phong đao tập kích đằng sau, thế nhưng lại có thể đâm xuyên qua được cái mai rùa cực kỳ cứng rắn của Hoàng Cực Lan, găm mạnh lưỡi đao vào trong người hắn.

Bất quá, bởi vì phần lớn lực đạo của phong đao đã bị mai rùa ngăn cản, cho nên dù có thành công đâm được vào người Hoàng Cực Lan thì cũng chỉ đâm sâu vào được vài phân, vết thương gây ra vô cùng nhỏ bé.

Hai Diệp Khắc Linh giống nhau như đúc, cảnh giới võ đạo cũng cùng là Võ Sư trung cấp, lại còn trực tiếp hai mặt giáp công bằng những chiêu thức vô cùng mạnh mẽ, vậy mà kết quả đạt được, chỉ là tạo ra một vết thương nho nhỏ trên người Hoàng Cực Lan.

Nếu như chỉ có bấy nhiêu đây thôi, làm sao Diệp Khắc Linh có thể dám chắc giết chết Hoàng Cực Lan cơ chứ?

Tất nhiên là không, những con bài chưa lật của nàng không phải chỉ có bấy nhiêu đây.

Chỉ thấy ngay khi cả ba va chạm mạnh vào nhau mãnh liệt, lực cũ vừa ra, lực mới chưa đến, thì tại phía bên phải của Hoàng Cực Lan, bổng dưng lại xuất hiện thêm một Diệp Khắc Linh thứ ba, trên tay cũng cầm theo hai thanh phong đao sắc nhọn, vũ dực khẽ động liền hóa thành một bóng ma lục sắc, vút một cái đã xẹt nhẹ qua người Hoàng Cực Lan với tốc độ cực nhanh.

Tiếp sau đó, phụt một tiếng máu tuông xối xả, Hoàng Cực Lan đưa hai tay ôm chặt cổ họng không ngừng phun máu, ánh mắt trợn lớn, ngập tràn dáng vẻ khó tin mà nhìn trừng trừng vào Diệp Khắc Linh thứ ba bổng nhiên xuất hiện, sau khi ậm từ vài tiếng không nói nên lời thì liền ngã ầm xuống đất, tắt thở.

Cả quá trình chiến đấu này, tuy diễn tả dài dòng nhưng thật ra chỉ kéo dài chưa đến một phút, tính từ lúc Diệp Khắc Linh xuất hiện đến khi Hoàng Cực Lan chính thức ngã xuống.

Với khoản thời gian cực ngắn như thế này, cho dù trận chiến có gây ra một chút xáo trộn nho nhỏ thì đám người của Hoàng Gia cũng chưa chắc có thể nhận ra.

Đó là còn chưa nói đến, bởi vì đây là thời điểm Hoàng Cực Lan vui chơi khoái hoạt cho nên bên ngoài hoàn toàn không có bất kỳ một tên hộ vệ hay võ giả nào, mà cho dù là có thì bọn chúng cũng phải đứng cách xa hàng trăm mét để đảm bao tính riêng tư của hắn.

Mà với khoản cách này, thậm chí nếu đám hộ vệ có nghe ra được tiếng động bên trong đại điện thì bọn chúng cũng sẽ cho là do Hoàng Cực Lan hoạt động mãnh liệt mà gây ra, hoàn toàn không có một chút nghi ngờ nào.

Bởi vậy, sau khi Diệp Khắc Linh thành công giết chết Hoàng Cực Lan, khu vực xung quanh đại điện vẫn một màu yên tĩnh tuyệt đối và cũng không hề có âm thanh báo động vang lên.

Trong đại điện, Khắc Linh đưa ánh mắt âm u không chút tìm cảm nhìn xuống xác chết của Hoàng Cực Lan, lạnh băng nói

“Đã xong một tên, còn một tên nữa thôi! Ngọc Vô Cực, đến lượt ngươi rồi!”

Nói rồi cũng không nán lại thêm nữa, Diệp Khắc Linh khẽ huy động vũ dực, phóng vút người lên trên nóc nhà, mà tại phía sau nàng, hai Diệp Khắc Linh còn lại cũng vỗ cánh bay lên, sau đó lại hư hóa thành hai luồng khói xanh, dung nhập vào cơ thể của nàng.

--------*-*--------

Quay trở lại căn nhà ba tầng hoang phế nơi Đăng Dương đang ở.

Sau khi đã chuẩn bị đầy đủ tất cả mọi thứ cẩn thiết, Đăng Dương khẽ tung người leo lên tầng ba của căn nhà, tìm một vị trí đổ nát cực khó phát hiện mà núp vào bên trong.

Tiếp đó, hắn ngồi xếp bằng ngay ngắn lại, hai lòng bàn tay, bàn chân đều hướng lên trời, mắt nhìn mũi, mũi hướng tâm, thoáng vận chuyển Dẫn Hồn Thuật, đưa tinh thầm đầu nhập vào không gian ý thức bên trong não hải.

Tại đây, linh hồn Đăng Dương chính là một đống bùi nhùi màu trắng đang không ngừng xoay tròn, mà ở tại gần đó, một đạo Hồn Ấn cực kỳ phức tạp có màu xanh lam nhàn nhạt đang liên tục lưu chuyển quang mang, vây khốn bên trong một tia hồn lực trong suốt vô cùng nhỏ bé.

Mà ngay khi trông thấy Hồn Ấn phức tạp hay nói đúng hơn là một đạo Phong Ấn này, Đăng Dương tự nhiên lại cảm thấy hắn có thể tự do thao túng nó, có thể vĩnh viễn đóng chặt hoặc mở ra bất cứ lúc nào.

“Đây chính phong ấn của vị tiền bối kia đã nói đến đi. Còn tia linh hồn nhỏ bé bên trong phong ấn chính là linh hồn ấn ký của tên Hồn Sư kia!” Trong hình dạng một đống bùi nhùi của linh hồn, Đăng Dương lẩm nhẩm nói “Nói ra cũng buồn cười, nếu như vị tiền bối kia biết, phong ấn mà lão vừa mới hạ xuống, chưa đến một giờ thời gian đã bị ta gỡ ra, thì sẽ có phản ứng như thế nào a!”

Cười nhẹ một tiếng, Đăng Dương khẽ nghiêm mày lại, vận chuyển Dẫn Hồn Thuật, tách ra từng tia linh hồn lực nhỏ bé, sau đó những tia linh hồn lực nhỏ bé này lại đan lại với nhau, biến thành một sợi linh hồn lực vững chắc hơn.

Tiếp theo, Đăng Dương nhanh chóng điều động sợi linh hồn lực vừa mới được ngưng tụ từ từ vươn ra, chạm vào Phong Ấn đang giam giữ linh hồn ấn kí, quát khẽ một tiếng

“Mở Phong Ấn!”

Ông… ông… ông… tiếng quát của Đăng Dương vừa rơi xuống, Phong Ấn xanh lam bắt đầu run động dữ dội, chưa đến một giây thời gian thì đã vỡ tan thành ngàn mảnh, hoàn toàn giải phóng tia linh hồn ấn ký nhỏ bé kia.

Mà tia linh hồn ấn ký kia, vừa được giải phong ra thì ngay lập tức lan tỏa từng đợt dao động hồn lực nhỏ bé, tựa như một máy phát tín hiệu, truyền đi vị trí hiện giờ của hắn cho chủ nhân.

Và tất nhiên, bởi vì tia linh hồn ấn ký này đã được lão ăn mày động tay động chân, cho nên Đăng Dương cũng có thể thông qua nó mà xác định ngược lại vị trí hiện tại của tên Hồn Sư kia.

Từ đó, Đăng Dương sẽ giám sát chặt chẽ động thái của hắn mà làm ra biến đổi thích hợp cho kết hoạch tru sát của mình.

----------*-*----------

Ngay tại lúc Đăng Dương mở ra phong ấn, trên nóc của một tòa nhà tương đối to lớn tại trấn Lạc Ngôn, Thái Chử thông qua sức mạnh của Hồn Châu, cũng đã dễ dàng tìm ra được vị trí của Đăng Dương.

Nheo lại đôi mắt hẹp dài, nhìn thẳng về căn nhà ba tầng hoang phế cực kỳ không chút thu hút, lấp ló phương xa, Thái Chử nhẹ nhàn mấp máy môi, cười lạnh nói

“Cuối cùng cũng chịu xuất hiện rồi sao? Lần trước bởi vì sơ ý mới để cho con chuột nhắt này chạy thoát, thế nhưng lần này thì đừng có mơ!”

“Uy thế của một vị Hồn Sư, không phải đám võ giả tầm thường như ngươi có thể so sánh được.”

Vừa nói, Thái Chử vừa rút ra một lá bùa lục sắc, dán lên trên người

“Phong Thuật - Phong Hành Bộ!”

Chỉ thấy lá bùa lục sắc được dán trên người hắn sáng rực lên, mà theo đó, tốc độ của hắn bổng chốc tăng mạnh, tựa như một cơn gió lạnh gào thét trong màn đêm mà lao thẳng đến căn nhà ba tầng hoang phế xa xa.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.