Hào Quang Mặt Trời

Chương 186: Cược



Nói qua nói lại một hồi, Diệp Khắc Linh cũng thành công áp chế được bản tính không hợp lứa tuổi của sư phụ mình, kéo Đăng Dương đẩy đến trước mặt Hồ Tử Lục, cười nói

“Sư phụ, người xem con mang ai về này!”

Đăng Dương bị Diệp Khắc Linh đẩy lên trước, có chút không được tự nhiên mà nở nụ cười, cung kính nói

“Kính chào tiền bối, ta gọi Đăng Dương, là bằng hữu của Diệp cô nương!”

Đối với câu chào lịch sự của Đăng Dương, Hồ Tử Lục ngược lại không có bao nhiêu phản ứng, chỉ là đưa ánh mắt sáng quắc đánh giá từ trên xuống dưới rồi từ dưới lên trên, đi đủ ba vòng mới lắc đầu chán nản

“Ta nói Diệp tiểu nữ này, con chọn ai lại không chọn, tại sao cứ một mực chọn một thằng nhóc không có bất kỳ chỗ nào hơn người này làm bạn trai vậy? Con làm độ đệ ta bao nhiêu năm rồi, ánh mắt tại sao lại kém như vậy chứ?”

Diệp Khắc Linh vừa nghe thấy vậy thì vạch đen hiện lên đầy đầu, khuôn mặt tuyệt mĩ thế nhưng ngoài ý muốn phớt nhẹ má hồng, giậm chân nói

“Ai nói hắn là bạn trai của ta? Sư phụ đường có suy diễn linh tinh!”

“Ủa, chứ không phải con mang hắn về đây để ta xem mặt à?” Hồ Tử Lục làm bộ ngạc nhiên

Hít một hơi thật sâu đè xuống tâm tình bị Hồ Tử Lục làm cho chao đảo, Diệp Khắc Linh trầm giọng nói

“Không phải lúc trước khi con đi, sư phụ có giao cho con một nhiệm vụ sao? Hắn đó!”

“Hắn?” Hồ Tử Lục bĩu môi nói “Ta nhớ, nhiệm vụ ta giao cho còn làm tìm người có thiên phú dị bẩm cơ mà, tại sao con lại đem một tên nhóc tầm thường về đây thế? Mười sáu tuổi đạt đến cảnh giới Võ Sư sơ cấp đúng là một dạng thiên tài nhưng so với yêu cầu của ta thì vẫn còn thua xa”

“Con nói thật đi, có phải con đem lòng yêu tiểu tử này rồi đem hắn về đây hay không? Yên tâm, chuyện tình yêu của đám trẻ bọn con, ta sẽ không nhúng tay vào đâu, để cho hắn ở lại cũng không thành vấn đề gì, làm đệ tử kí danh của ta cũng được”

Diệp Khắc Linh thờ dài bất lực “Sư phụ, người nhây thật đó, con nói hắn không phải bạn trai thì chính là không phải bạn trai. Còn về thiên phú, Đăng Dương, ngươi thi triển một chút thủ đoạn để sư phụ ta mở rộng tầm mắt đi?”

“Ờ … được!” Đăng Dương gật nhẹ đầu, đưa tâm ý kết nối với Linh Giới, chuẩn bị đem Hắc Ngục Xà thả ra ngoài.

Thế nhưng còn chưa đợi Đăng Dương kịp hành động, từ bên ngoài đại điện đã có âm thanh bát quái truyền vào

“Sư phụ, không cần mất thời gian xem hắn thể hiện gì đâu, thiên phú cao thì đã sao, cũng chỉ là loại hèn nhát chỉ biết núp dưới váy đàn bà mà thôi”

Chỉ thấy từ ngoài đại điện, Vũ Văn Lập và thanh niên tóc lam chậm rãi bước vào, đi đến bên cạnh hai người Đăng Dương rồi lần lượt thi lễ với Hồ Tử Lục

“Sư phụ”

“Sư phụ”

Hồ Tử Lục nhìn đến thanh niên tóc lam, hai mắt chớp động, tò mò hỏi “Diệt Vân Hà, ngươi nói như thế là có ý gì? Tiểu tử này là kẻ núp dưới váy đàn bà?”

“Đúng vậy thưa sư phụ, mọi chuyện là thế này ….” Thanh niên tóc lam gật mạnh đầu, sau đó liền đem mọi chuyện mà hắn biết được, rành mạch kể ra hết một lượt.

Từ Diệp Khắc Linh bị hai người Lý Thừa Lộc gây sự ngoài đại môn, cho đến đánh nhau um tùm, kinh động đến Lý Khánh và người của Chấp Pháp Đoàn và cuối cùng là chuyện Diệp Khắc Linh bởi vì muốn cứu Đăng Dương mà không tiếc lấy ra Hoàng Kim Hắc Cẩu Lệnh.

Và tất nhiên, hắn không quên nhấn mạnh vào việc, trong cả quá trình này, Đăng Dương hoàn toàn không làm bất cứ việc gì mà chỉ biết nấp sau lưng Diệp Khắc Linh.

Hồ Tử Lục nghe rõ đầu đuôi câu chuyện, đem ánh mắt hơi lóe lên hàn quang quét đến Đăng Dương, hỏi

“Có thật như thế không? Từ đầu đến cuối, tiểu tử ngươi chỉ khoanh tay đứng nhìn, để cho một mình tiểu Diệp chiến đấu?”



“Đúng vậy” Đăng Dương thành thật gật đầu, cẩn thận đáp “Bất quá, ta làm như vậy cũng không phải là muốn núp sau lưng Diệp Khắc Linh. Chỉ là cảm thấy, với sức mạnh hiện tại của nàng, một mình là có thể thừa sức giải quyết đám người kia rồi, ta dù có xem vào cũng chỉ là dệt hoa trên gấm, vướng tay vướng chân mà thôi!”

Vừa nghe Đăng Dương nói, Diệt Vân Hà liền hừ một tiếng, cười lạnh nói

“Hoa ngôn xảo ngữ, giờ thì ta mới thấy, ngươi không chỉ bản tính hèn nhát mà miệng lưỡi cũng cực kỳ mềm dẻo. Nói nhiều làm gì, sư phụ, cứ thế mà thu nhận một tên yếu đuối như này vào làm đệ tử, con thấy không ổn một chút nào, tốt nhất vẫn là làm một bài khảo hạch nhập môn cho chắc”

“Nếu hắn có thể vượt qua, vậy chính là hổ thật, còn không thì là hổ giấy, một cước đạp bay là được!”

Nói rồi, Diệt Vân Hà khẽ đảo mắt nhìn qua Diệp Khắc Linh bên cạnh, cẩn thận giấu đi sự kinh diễm thoáng qua trong đáy mắt mà cười nói “Lục sư muội, việc này muội thấy như thế nào? Đừng nói với ta là, đến cả khảo hạch nhập môn mà hắn cũng không dám tham gia nhé?”

Diệp Khắc Linh hoàn toàn bơ luôn ánh mắt của Diệt Vân Hà, thanh lãnh nói “Một cái khảo hạch nhập môn mà thôi, còn không đủ để làm khó hắn”

“Vậy thì tốt!” Diệt Vân Hà nhết môi cười, đáy mắt xẹt qua một tia hàn ý như có như không, quyết liệt nói “Đợt khảo hạch này, ta và ngũ sư đệ sẽ làm chủ, không có vấn đề gì chứ?”

Nghe Diệt Vân Hà nói, Diệp Khắc Linh sao lại không biết ý đồ của hắn, chỉ là có ý đồ thì thế nào? Diệt Vân Hà hiện tại, cảnh giới cũng chỉ là Võ Sư cao cấp mà thôi, so với Lý Thừa Lộc cũng không hơn kém nhau bao nhiêu. Còn về phần Vũ Văn Lập thì ngang bằng với nàng, có cảnh giới Võ Sư trung cấp.

Hai tên này hợp tác với nhau, Đăng Dương đúng là không thể đánh lại, nhưng đừng quên, cái này cũng chỉ là khảo hạch nhập môn, bọn hắn chỉ có thể đưa ra thử thách chứ không thể tự mình toàn lực ra tay, muốn làm khó một tên có sức chiến đấu gần như tương đương với Võ Sư cao cấp như Đăng Dương chính là điều không thể.

Thầm suy tính một hồi, Diệp Khắc Linh liền gật nhẹ đầu, cười nhạt nói “Không vấn để gì, chỉ là hi vọng đến khi hắn thành công vượt qua được, Ngũ sư huynh sẽ còn mạnh miệng được như lúc này a!”

Diệt Vân Hà nghe vậy thì tựa như gặp phải chuyện cười, khinh thường nói “Coi bộ Lục sư muội rất tự tin nha. Để ta chống mắt len mà xem thử, một tên hèn nhát như hắn lấy cái gì để mà vượt qua khảo hạch nhập môn đây?”

Hồ Tử Lục không xen vào cuộc nói chuyện mà hoàn toàn im lặng đứng bên cạnh, nhìn Diệp Khắc Linh hết lời bao che cho Đăng Dương thì không khỏi cảm thấy thú vị trong lòng. Nữ đệ tử này của hắn, hắn tất nhiên là biết rõ hơn ai hết.

Mang trong lòng mối thâm thù đại hận từ khi chỉ là một tiểu cô nương chưa hiểu sự đời, đã khiến cho bản tính của nàng trở nên lạnh băng như sương giá, đối với ai cũng tựa như xa cách ngàn dặm, hơn nữa tính khí nóng lạnh thất thường, sáng nắng chiều mưa, cực khó đề làm quen hay tiếp cận.

Thậm chí cho dù là trong năm tên đệ tử còn lại của lão, cũng là trực hệ đồng môn sư huynh của nàng, cũng chỉ có đại đồ đệ là có mối quan hệ thân cận với nàng nhất, tuy nhiên mối quan hệ này cũng chỉ dừng ở mức độ ‘bạn nhậu’ mà thôi, muốn tiến xa hơn một bước chính là không thể.

Ấy vậy mà hiện nay lão đang thấy cái gì đây, nữ đệ tử băng giá của hắn lại chỉ vì một thiếu niên lạ mặt mà không tiếc lời bao che, thậm chí là trở mặt với cả đồng môn sư huynh đệ. Nếu nói trong chuyện này mà không có ẩn tình gì thì có quỷ mới tin.

“Các ngươi không cần làm rộn!” Hồ Tử Lục cười như không cười mà nhìn chằm chằm Đăng Dương, tủm tỉm cười nói “Không cần khảo hạch nhập môn làm gì cho rắc rối, ta mới nảy ra một ý hay, vừa đúng lúc lại cực kỳ thích hợp với hắn”

Nói rồi, cũng không để cho đám đệ tử phản ứng, Hồ Tử Lục liền nắm lấy bả vai Đăng Dương, hóa thành một đạo lưu quang, phá không bay vút ra ngoài đại điện rồi biến mất trên bầu trời.

---------*-*---------

Vài giây sau, tại trên nóc một toà đại điện hùng vĩ không kém đại điện của Hắc Cẩu Đường, một tia lưu quang cực nhanh đáp xuống, hiện ra hai người Đăng Dường và Hồ Tử Lục.

Hồ Tử Lục vỗ nhẹ bả vai Đăng Dương hiện vẫn còn đang say xẩm mặt mày, hất cằm nói

“Tiểu tử, tuy không biết vì sao tiểu đồ đệ của ta lại xem trọng ngươi như thế, bất quá cũng không quan trọng. Hiện tại ta cho ngươi một cơ hội duy nhất, nếu như thông qua, ngươi sẽ là đệ tử thứ bảy của ta, còn nếu không, vậy thì xin lỗi, Tam Sơn Môn không có chỗ cho ngươi!”

Nghe từng lời đạm bạc nhưng cực kỳ hữu lực của Hồ Từ Lục, Đăng Dương nhanh chóng đè xuống huyết khí cuộn trào trong người, khôi phục sắc mặt hồng thuận mà kiên định gật đầu

“Ta hiểu! Có việc gì, tiền bối cứ nói, ta nhất định sẽ cố gắng hoàn thành”

Hồ Tử Lục nghe vậy, sắc mặt vẫn không biến đổi gì mấy, cười nhạt nói “Có tinh thần là tốt, chỉ hi vọng ngươi không giống như Diệt Vân Hà nói, là thể loại nam nhân chuyên núp dưới váy đàn bà”

Dứt lời, Hồ Tử Lục liền vận lên một chút đấu khí vào cuống họng, đột ngột rống lên một tiếng xé tan đất trời

“Dương Quang Diệu lão đầu tử, mau cút ra đây gặp ta, lão tổ tông của ngươi đến chuộc lại thất bại năm xưa đây!”

Tiếng rống vừa ra, cả đại điện to lớn ngay lập tức liền run rinh như có động đất, nhất thời khiến cho khắp nơi trong không gian, không ngừng vang lên một loạt tiếng la thất thanh của vô số đệ tử, phi thường hỗn loạn.

Vèo!

Từ trong đại điện tráng lệ, một tia lưu quang bạch sắc phá không bay ra rồi dừng lại giữa bầu trời, cuối cùng hiện ra một lão già râu tóc bạc phơ, ánh mắt thâm sâu khó lường, quanh thân không ngừng tỏa ra khí tức áp bách cực kì mãnh liệt, cơ hồ trong chớp mắt đã khiến cho Đăng Dương như muốn quỳ rạp xuống đất.

Tuy nhiên ngay tại lúc Đăng Dương chuẩn bị gục gã, Hồ Tử Lục đã phất nhẹ tay áo một cái, đem khí tức áp bách phô thiên tái địa kia đánh bay sạch sẽ.

Lão giả tóc trắng đứng trên bầu trời, thoải mái chắp tay sau lưng, nhìn xuống Hồ Tử Lục mà châm chọc cười nói “Hồ đường chủ, nếu lão phu nhớ không lầm thì ông vừa mới thua cược vài hôm trước mà thôi, lấy đâu ra mối thù năm xưa vậy?”

“Ta nói thế để gia tăng sĩ khí cũng không được à?” Hồ Tử Lục bĩu môi đáp, ánh mắt rực lên ngọn lửa chiến ý, khiêu khích nói “Không nói nhiều nữa, hôm nay bổn đường chủ đến đây là muốn báo thù, Dương lão đầu, ngươi có dám tiếp hay là không?”

Lão già tóc trắng nhết môi cười “Sao lại không, Dạ Lang Đường chúng ta xưa nay chưa từng từ chối bất kỳ lời khiêu chiến nào”

“Làm sao, hôm nay Hồ đường chủ muốn các cược cái gì đây, đổ xúc sắc, đánh bài hay bầu cua tôm cá, lão phu đều phụng bồi toàn bộ!”

“Cược xúc sắc, đánh bài, bầu cua tôm cá?” Hồ Từ Lục vừa nghe vậy thì liền nhìn Dương Quang Diệu với ánh mắt quái dị “Dương lão đầu, không lẽ ông còn chưa nghe tin gì sao? Tâm can bảo bối của ta, Diệp Khắc Linh đã trở về rồi đó!”

“Có nàng ở đây mà ông còn dám so đấu cờ bạc với ta? Muốn thua đến cái quần còn không có mà mặt à?”

Lão già tóc trắng vừa nghe đến cái tên Diệp Khắc Linh, nét mặt đang tươi cười bổng nhiên co rúm lại như trái bơ khô, tựa như vô cùng kinh sợ.

Đứng bên cạnh, Đăng Dương thu hết toàn bộ biểu cảm khác thường này của lão già tóc trắng vào trong ánh mắt, lại từ trong cuộc nói chuyện của hai người mà tìm được không ít manh mối quan trọng, cuối cùng cũng đưa ra một kết luận cực kỳ bất ngờ, không khỏi thầm than một tiếng.

‘Diệp Khắc Linh, nàng ta chắc chắn là một đại cao thủ cờ bạc. Thật không ngờ song hành với nhau lâu như vậy, mình vậy mà không hề nhận ra tuyệt kỹ tiềm ẩn này của nàng, quả là sâu không lường được!’

Qua vài giây ngắn ngủi, lão già tóc trắng rốt cuộc cũng khôi phục lại phong phạm cao nhân, đem nét sợ hãi giấu đi sạch sẽ, hừ lạnh nói

“Hồ đường chủ, xem như ông lợi hại, có cô bé kia ở bên, lão phu quả thật không phải đối thủ của ông, bất quá, hôm nay ông đến đây không phải chỉ là để khoe khoang cái này thôi chứ?”

Hồ Tử Lục bật cười ha hả, khinh thường nói “Đừng có làm cái vẻ mặt đó với ta, ta chính là kinh thường lấy lợi thế ra để mà chiến thắng ông đấy. Trận các cược hôm nay, chúng ta sẽ tiếp tục như mấy hôm trước, so kèo đệ tử thi đấu”

“Luật lệ như cũ, nếu ta thắng, ông sẽ phải đem bức tượng ‘chó cái trồng cây chuối’ kia về, cắm lên nóc đại điện của mình”

“Còn nếu lão phu thắng?” Lão già tóc trắng nheo mắt nói

“Thì ta cắm thêm một bức tượng ‘chó đực trồng cây chuối’ nữa là được chứ gì!” Hồ Tử Lục tỏ vẻ không quan tâm mà nhún nhẹ hai vai.

Đối với lão, hiện tại đã có một con chó cái rồi, cho dù có thêm một con chó đực nữa cũng không sao. Suy cho cùng, đường của lão chính là Hắc Cẩu Đường nha, đem tượng hai con chó để trên nóc nhà chính là hợp tình hợp lý.

Bất quá, trận cá cược này, chưa chắc lão đã thua đâu, Diệp Khắc Linh tin tưởng tiểu tử này như vậy, hắn là có nguyên cớ bên trong. Ha hả, đánh cược mà không chút nắm chắc như vậy, nó mới kích thích, chơi mới vui.

Thấy Hồ Tử Lục chơi lớn như thế, lão già tóc không chút do dự, liền dứt khoát nói, tựa như đã nắm chắc phần thắng trong tay.

“Vụ cá cược này, lão phu chấp nhận!”

“Tốt!” Hồ Tử Lục ha ha cười lớn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.