Trận cá cược đã được xác định, hai người Hồ Tử Lục và Dương Quang Diệu cũng không đứng nói chuyện trên nóc nhà nữa mà dời xuống quảng trường rộng lớn ngay trước đại điện, nhất thời thu hút rất nhiều đệ tử của Dạ Lang Đường vây xem.
Đứng giữa quảng trường, Dương Quang Diệu thong thả chắp tay sau lưng, ánh mắt dừng lại trên người Đăng Dương, thoáng đánh giá một chút rồi cười nói
“Hồ đường chủ, trận chiến này, đánh sao đây?”
Hồ Tử Lục vỗ nhẹ vai Đăng Dương một cái, thong thả cười nói
“Hôm nay ta mới nhận tên nhóc này làm đồ đệ thứ bảy, trận chiến này sẽ do hắn ra mặt. Dương lão đầu, ông cứ chọn tùy ý một tên đệ tử ngoại môn ra ứng chiến là được!”
“Tốt!” Dương Quang Diệu cười đáp “Bất quá, lão phu cũng không muốn chiếm lợi của ông làm gì, tên nhóc này có cảnh giới Võ Sư sơ cấp, vậy thì đệ tử ứng chiến bên ta cũng là một tên Võ Sư sơ cấp, tránh cho đến lúc thua rồi ông lại không chịu nhân!”
Nói rồi, Dương Quang Diệu liền đưa mắt nhìn đến đám đệ tử đông đảo xung quanh, lớn tiếng gọi
“Tô Lâm, trận chiến này ngươi sẽ ứng chiến”
“Rõ, thưa phó đường chủ!”
Từ trong đám người, một thanh niên tóc xoăn dõng dạc hô to một tiếng rồi bước ra, đi đến chính giữa quảng trường, cung kính ôm quyền cuối chào Hồ Tử Lục
“Đệ tử Tô Lâm, ra mắt Hồ đường chủ!”
Nhìn tên đệ tử mà Dương Quang Diệu gọi ra, khí thế nội liễm, bước chân hữu lực, mi tâm có thần, Hồ Tử Lục liền biết đây là một tên võ giả vô cùng không tồi, sức chiến đấu chắc chắn vượt trội hơn võ giả cùng cấp rất nhiều lần.
“Tiểu tử, cảm thấy tên đó sao hả?” Rời mắt khỏi Tô Lâm, Hồ Tử Lục quay sang hỏi Đăng Dương
“Rất mạnh, nếu không tính Diệp Khắc Linh, hắn chính là tên Võ Sư sơ cấp mạnh nhất mà ta đã từng gặp!” Đăng Dương thật thà đáp, nghĩ sao nói vậy, không chút giấu diếm.
“Như vậy mới tốt, đủ kích thích a!” Hồ Tử Lục hăng hái cười nói “Được rồi, nhiệm vụ ta giao cho ngươi là đây. Muốn trở thành đệ tử của ta, vậy hãy giải quyết hắn trong một chiêu duy nhất. Không cần biết ngươi dùng thủ đoạn gì, chỉ cần hạ gục hắn trong một chiêu là được! Thế nào? Có thể làm được không?”
“Trong một chiêu?” Đăng Dương khẽ giật mình, nhìn nụ cười tươi rói của Hồ Tử Lục mà không khỏi dỡ khóc dỡ cười.
Cấp độ ngang nhau, muốn trong một chiêu giải quyết đã là cực khó rồi, đừng nói chi tên Tô Lâm kia cũng không phải dạng Võ Sư sơ cấp tầm thường.
Là đệ tử của Tam Sơn Môn, có đại lượng tài nguyên quý giá mà ở bên ngoài không cách nào tìm được hổ trợ, lại có thêm sư phụ là một cường giả cực kỳ mạnh mẽ chỉ dạy, lực chiến của Tô Lâm đã không phải mấy tên Võ Sư sơ cấp tầm thường có thể so sánh.
Nếu như nói, Tô Lâm có thể đáng ngang tay với Võ Sư trung cấp hoặc thậm chí là Võ Sư cao cấp ở bên ngoài thì cũng không phải là không thể tin được.
Ấy vậy mà, lão đầu này lại muốn hắn, một võ giả tán tu tầm thường trong nhân gian, chỉ bằng một chiêu duy nhất mà hạ gục Tô Lâm! Cái việc này, vừa nghe qua là thấy vô lý đùng đùng rồi, thậm chí theo như hắn nghĩ, cái khảo hạch nhập môn mà Diệt Vân Hà đưa ra, sợ là còn dễ hơn bài kiểm tra của lão già này nhiều.
Đứng ở bên cạnh, Hồ Từ Lục thấy Đăng Dương mãi mà không trả lời, nét cười trên mặt dần tiêu biến, lông mày thoáng nhăn lại, gằn giọng nói
“Sao? Sợ rồi à?”
Đăng Dương cười khổ lắc đầu “Sợ thì chưa đến nổi sợ, bất quá tiền bối có thể xem xét hạ chỉ tiêu xuống một chút được không? Dù gì ta cũng chỉ là một tên võ giả tầm thường lăng lộn từ dưới đi lên a, muốn trong vòng một chiêu mà đả bại đệ tử thiên kiêu của Tam Sơn Môn thì có chút quá khó đi!”
Hồ Từ Lục vừa nghe vậy thì liền khịt mũi xem thường “Tên nhóc Tô Lâm này mà là thiên kiêu cái khỉ gì? So với Diệp tiểu nữ thì còn thua xa một vạn tám ngàn dặm”
“Không cần kì kèo mặc cả, một chiêu là một chiêu, ngươi làm được thì chính là đệ tử thứ bảy của ta, ngươi không làm được thì lập tức cuốn gói cút!”
“Lơ tơ mơ ta vả cho một cái chết tươi giờ!”
Lời cuối cùng vừa rơi xuống, quanh người Hồ Tử Lục bổng nhiên tóa ra một luồng sát khí khủng bố đến không cách nào tả được mà ép thẳng xuống người Đăng Dương, nhất thời khiến cho hắn hít thở không thông, cảm giác như đang có ngàn vạn tấn đất đá đè nặng trên người, muốn động đậy một đầu ngón tay cũng không thể được.
Thứ sát khí này, không biết đã cướp đi bao nhiêu sinh mạng mà lại nồng nặc đến nổi đông đặc thành một thứ chất lỏng quánh dẻo, hung ác như địa ngục tu la, đáng sợ như ác ma đòi mạng, kinh khủng vô cùng.
Dù chỉ vừa mới tiếp xúc nhẹ một cái mà Đăng Dương đã gần như mộng mị đầu óc, linh hồn đạt đến Nhất Tinh Hồn Sư cũng không thể ngừng run rẫy, tựa như nhân loại đối mặt thần ma, con sâu cái kiến đụng phải pháp tắc vô hạn, một cảm giác bất lực đến cùng cực, trong chớp mắt đã hoàn toàn xâm chiếm cơ thể hắn.
Sợ hãi và hoảng loạn, đó là tất cả những gì Đăng Dương có thể nhận thấy lúc này.
Cứ thế kéo dài qua vài giây, đợi đến khi sắc mặt Đăng Dương đã trắng bệch không còn huyết sắc, mém chút xíu nữa là ngất xỉu đương trường thì Hồ Tử Lục mới thu lại luồng sát khí thông thiên của mình, lãnh đạm nói
“Là rồng hay là trùng, phải xem biểu hiện tiếp theo của ngươi rồi! Mong là đừng để cho ta phải thất vọng”
Hồ Tử Lục thu lại sát khí, Đăng Dương liền ra sức mà hô hấp, hít lấy hít để không khí thanh mát, ánh mắt nhìn đến lão già tính tình không chút đứng đắng bên cạnh đã trở nên cực kỳ kinh sợ.
‘Người đã từng thống lĩnh Ám Bộ của Tam Sơn Môn, là một trong bốn vị chân truyền đệ tử của Hồng Hà Chân Nhân làm sao có thể là hạng người tầm phào được? Sau này khi đối mặt với lão, mình tốt nhất là biết điều một chút, không nên chọc cho lão nổi khùng lên, nếu không thì mạng nhỏ mất lúc nào cũng không hay đâu’
Đăng Dương âm thầm đưa ra quyết định, đồng thời điên cuồng vận chuyển Huyết Khí Tiên Công, Lôi Đạo Công cũng nhưng Hải Kình Hồn Thuật, đem sự xao động trong cơ thể đè ép xuống, nhanh chóng khôi phục lại trạng thái bình thường.
Bất quá, sát khí khủng bố của Hồ Tử Lục cũng không phải thuộc dạng sát khí tầm thường, mặc dù đã bình ổn cơ hồ toàn bộ rối loạn trong người nhưng sắc mặt Đăng Dương vẫn trắng bệch một mảnh như người chết đuối, nhìn qua vô cùng nhu nhược lẫn yếu ớt.
Hít sâu một hơi lương khí thanh mát, Đăng Dương nào dám hó hé nửa lời với Hồ Tử Lục, chỉ chắp tay cuối đầu một cái xem như nhận mệnh rồi từng bước đi vào trung tâm quảng trường, mặt đối mặt với Tô Lâm
“Tô sư huynh, ta gọi Đăng Dương, xin chỉ giáo!”
Đứng phía đối diện, Tô Lâm nhìn đến sắc mặt trắng bệch không chút huyết sắc của Đăng Dương, tưởng rằng hắn quá mức sợ hải mà có chút buồn cười nói
“Đăng Dương sư đệ không cần khẩn trương, chúng ta đây chỉ là luận bàn mà thôi, cũng không phải là đánh nhau sống chết. Cứ thong thả thôi, ta cũng đâu phải quái thú ăn thịt người!”
Mà không chỉ một mình Tô Lâm, ngay khi Đăng Dương thượng đài, trong đám đệ tử cực đông đang quan khán, cũng có không ít tiếng cười nhạo vang lên
“Xem bộ mặt của hắn kìa, chỉ thượng đài chiến đấu mà đã sợ hãi thành ra như vậy, tốt nhất là về nhà trùm mền ngủ cho xong. Thật không biết Hồ đường chủ từ đâu đào ra một tên đệ tử hèn kém đến như này?”
“Cái này ta biết, các ngươi có nghe đến chuyện phong vân tại đại môn sáng hôm nay chưa? Tên thanh niên mà Diệp Khắc Linh không tiếc đại giá, lấy ra lệnh bài đường chủ để bảo vệ chính là tên này đó. Khi đó, Diệp Khắc Linh còn mạnh miệng nói rằng hắn ta là thiên tài ngàn năm có một nữa cơ!”
“Thiên tài ngàn năm có một? Đừng có đùa ta chứ, cái bộ dạng run như cầy sấy kia của hắn, phế tài thì có chứ thiên tài cái nỗi gì?”
“Tô sư huynh, mau đá đít hắn đi!”
“Loại người nhu nhược chuyên núp dưới váy đàn bà như hắn thì cần gì phải nhiều lời, một cước đạp thẳng ra khỏi lôi đài là được!”
Đứng giữa quảng trường rộng lớn, Đăng Dương nghe rõ từng lời khích bát của đám đông đang bàn luận xôn xao, lại nhìn đến Tô Lâm đang cười như không cười trước mặt, biết rõ là bản thân đã bị hiểu lầm toàn tập nhưng hắn cũng không muốn giải thích làm gì.
Bọn chúng muốn nghĩ thế nào thì cứ để bọn chúng nghĩ như thế đó, Đăng Dương tiếp tục phát huy bản lĩnh giả ngu của mình mà hàm hồ cười nói
“Vậy thì tiểu đệ phải đa tạ Tô sư huynh trước rồi. Huynh cũng biết đấy, ta chỉ là một tên võ giả có chút thiên phú ở bên ngoài mà thôi, may mắn lắm mới được Hồ đường chủ thu nhận làm ký dang đệ tử. Hôm nay đứng tại đây so đấu với Tô sư huynh, tất cả chỉ là do bất đắc dĩ, lực bất tòng tâm a, mong sư huynh đại nhân đại lượng mà hạ thủ nương tình một chút, tiểu đệ sẽ cực kỳ biết ơn!”
“Ha ha, Đăng sư đệ không cần quá lo, bản thân ta tự biết chừng mực, sẽ không đánh cho ngươi bị thương quá nặng đâu, chỉ đau đớn một chút, qua năm ba ngày thì liền khỏe mạnh như vân thôi” Tô Lâm nhẹn nhàn cười đáp, bộ dạng tự nhiên tiêu sái, phi thưởng rộng lượng.
Có điều, nếu để ý kĩ thì có thể nhận thấy, từ sâu trong đáy mắt Tô Lâm nhìn Đăng Dương, chỉ có sự khinh bỉ cùng coi thường nồng đậm, không hề có một chút nào gọi là đồng tình.
“Đăng sư đệ, ngươi chuẩn bị xong chưa?” Tô Lâm tỏ vẻ quan tâm hỏi
Đăng Dương lắc đầu cười khổ nói “Dù sao cũng là thất bại, chuẩn bị hay không cũng không phải là vấn đề gì to tác, chỉ là mong Tô sư huynh đừng quá phũ phàng, cho tiểu đệ sống sót qua vài hiệp để mà có cái giao phó cho sư phụ!”
“Ha ha, không thành vấn đề!” Tô Lâm tùy ý gật đầu một cái, cười nói “Vậy thì ta không khách sáo nữa, Đăng sư đệ, tiếp chiêu”
Dứt lời, Tô Lâm liền không chần chừ nữa, ngay lập tức đạp mạnh mặt đất là phong lên như một quả đạn pháo cực kỳ uy lực.
Trong lúc lao lên, Tô Lâm cũng hoàn toàn bùng nổ tu vi Võ Sư sơ cấp, Kim hệ đấu khí ầm ầm phun trào ra ngoài, tụ tập trên hai quyền đầu, biến thành hai nắm đấm vàng kim sáng chói, rực rỡ hào quang sức mạnh mà đánh thẳng vào người Đăng Dương.
“Kim Cương Quyền!”
Một chiêu này, mặc dù chỉ là Nhân giai sơ cấp võ kỹ nhưng đã được Tô Lâm tu luyện đến lô hỏa thuần thành, một quyền xuất ra, uy lực hoàn toàn không chút thua kém Nhân giai trung cấp võ kỹ bình thường. Lại cộng với luồng đấu khí hùng hậu của hắn, cho dù có là Võ Sư trung cấp, gặp một chiêu này cũng phải tạm lánh phong mang chứ đừng nói chi đến thể loại Võ Sư sơ cấp vô cùng tầm thường như Đăng Dương.
‘Đây là sự nương tình mà hắn đã nói đến sao? Tên Tô Lâm này, xem ra cũng là một kẻ có tâm tư thâm trầm!’ Đăng Dương nhìn Tô Lâm lao đến như cuồng phong bạo vũ mà không khỏi cười nhạt một tiếng.
Một quyền này, nhìn bề ngoài thì như là Tô Lâm đang hạ thủ lưu tình với hắn, bởi vì đây cũng chỉ là Nhân giai sơ cấp võ kỹ mà thôi. Nhưng thật ra, Tô Lâm chính là đang muốn dồn hắn vào bại cục chỉ trong một chiêu đây mà.
Nhân giai sơ cấp võ kỹ mà uy lực tương đương với Nhân giai trung cấp võ kỹ, nương tình cái con khỉ khô ấy.
Bất quá, cũng chỉ là một cái Nhân giai trung cấp võ kỹ mà thôi, Đăng Dương còn không để vào mắt.
“Tô sư huynh, huynh làm người quả là không trung thực rồi. Mà phàm những kẻ không trung thực, ông trời sẽ không cho gặp kết quả tốt làm gì đâu nha!”
Chỉ thấy ngay khi Kim Cương Quyền của Tô Lâm chỉ còn cách Đăng Dương chưa đến mười mét, Đăng Dương liền đầy hàm ý mà cười lên một tiếng, rồi bổng nhiên, tư trong cơ thể hắn, Lôi hệ đấu khí hóa thành từng tia lôi điện thô to như đại xà, điên cuồng phóng xuất ra bốn phương tám hướng, nhất thời khiến cho ngoại hình Đăng Dương không khác gì một vị lôi thần.
Trong nháy mắt, Đăng Dương đã thi triển hết tất cả thủ đoạn hiện có của bản thân, đem Ngạnh Lôi và Lôi Bì Giáp gia trì lên thân thể, dưới chân lại lóe lên từng tia lôi điện bạch sắc của thân pháp Đạp Lôi, lấy một tốc độ không tưởng mà ầm một cái, phóng vút lên như thiên lôi.
Tiếp đó, Hoàng Hôn Kiếm hoành không xuất hiện, sức mạnh Địa Nguyên Binh được giải phóng toàn bộ, khiến cho lưỡi kiếm từ đen nhám chuyển sang một màu trắng bạc cực kỳ lóa mắt, không khác gì một thanh thánh kiếm thật thụ.
Lưỡi kiếm vừa sáng lên thì ngay tức khắc bị hàng nghìn tia lôi điện cuốn lấy, lại một lần nữa từ quang kiếm biến thành lôi kiếm, một hơi thở hủy thiên diệt địa bắt đầu lan tỏa trong không gian.
Chưa dừng lại ở đó, để cho chắc ăn hơn, hắn còn tiếp tục gia trì thêm một tia kiếm ý của Cửu Ảnh Kiếm Ý vào trong lưỡi kiếm, tăng thêm một tầng khí tức sắc bén tuyệt lân.
Chuẩn bị xong tất cả, Đăng Dương như một vị lôi thần nắm lôi kiếm trong tay, khóe môi mỏng manh nhất lên một nụ cười như có như không rồi toàn lực chém xuống một kiếm thẳng vào người Tô Lâm.
“Tô sư huynh, xin lỗi nhưng trận chiến này, đến đây là kết thúc!”