Hào Quang Mặt Trời

Chương 209: Lôi kéo thù hận



Vài tiếng sau, tại một nơi nào đó trong sa mạc Quan Tài

“Tiểu tặc kia, mau trả lại Huyết Hỏa Tích cho chúng ta! Ngươi có mắt không tròng hay sao mà dám động vào người của Cuồng Phong Trại, ngại sống quá lâu sao?” Một đám võ giả vừa bị mất chiến lợi phẩm nhao nhao kêu gào

Đứng cách xa đám võ giả hơn trăm mét, Đằng Dương giẫm chân lên cái xác to đùng của Huyết Hỏa Tích, hai tay chống nạnh, vênh mặt lên trời, cao ngạo nói

“Kêu cái gì mà kêu, Hắc Long Trại chúng ta muốn cướp thì cướp đấy, làm gì nhau nào, có ngon thì chạy qua đây đánh một trận!”

“Một mình anh chắp hết!!!”

“Tổ cha nó thằng ăn cướp kiêu ngạo, huynh đệ, giết!” Đám võ giả nghe thế liền giậm tím mặt, bất chấp tất cả mà ào ào lao lên, đao phong kiếm ảnh trùng điệp đâm ra, dồn dập tấn công Đăng Dương.

Đăng Dương to mồm là vậy như hắn đâu có ngu mà chơi một đánh một đám, vừa thấy đám võ giả xông lên thì hắn liền ngay lập tức quay đầu bỏ chạy, hơn nữa còn là vừa chạy vừa chửi

“Con mẹ các ngươi nhớ mặt ta đó, Cuồng Phong Trại đúng không? Đợi đó, năm ngày sau, Hắc Long Trại chúng ta sẽ huyết tẩy Cuồng Phong Trại máu chảy thành sông, gà chó không tha!”

“Còn chưa hết đâu, sau khi giết sạch đám võ giả bại liệt các ngươi, ta sẽ tiếp tục đào mồ cốt mã mười tám đời dòng họ các ngươi lên, sau đó châm lửa, đốt tất cả thành tro bụi làm phân bón trồng rau!”

Đám võ giả tiếp tục bị Đăng Dương chửi rũa túi bụi, thậm chí còn động đến mồ mã của tổ tiên thì điên tiết đến mất cả lý trí, lửa giận phải nói là thấu trời nứt đất, mặc kệ tất cả mà ầm ầm bộc phát đấu khí cường đại, rao riết đuổi theo.

Như người đời thường nói, giận quá thì mất khôn, đây là nơi nào cơ chứ, là một trong bốn đại tử địa của Đông Hoang chứ đâu phải sa mạc bình thường mà bọn hắn có thể băng băng chạy loạn như vậy được.

Và rốt cuộc, cái gì đến nó cũng đến, đám võ giả rượt đuổi Đăng Dương chưa được mười mất giây thì một loạt tiếng hét thất thanh liền nối tiếp nhau vang lên. Chỉ thấy trong đám võ giả hơn mười mấy người, chớp mắt đã có bốn tên đạp phải cát lún, cơ thể từ từ và chậm rãi bị đại điện nuốt trọn, chưa đến vài giây thì hoàn toàn biến mất khỏi thế gian.

“Mọi người mau dừng lại, không được đuổi nữa!” Tên võ giả thủ lĩnh trông thấy vậy thì liền vội vàng quát to.

Tuy nhiên, bọn hắn chấp nhận dừng lại không có nghĩa là bọn hắn bỏ qua cho Đăng Dương, thay vào đó, bởi vì truy đuổi mà chết mất mấy vị huynh đệ, hận ý của bọn hắn đối với Đăng Dương lúc này đã có thể gọi là thù sâu như biển, không chết không thôi.

Và tất nhiên, toàn bộ chỗ thù hận này sẽ được quy hết lên trên đầu Hắc Long Trại để mà tính toán.

--------*-*--------

Lại vài tiếng trôi qua, lúc này trời đã về chiều, tại một nơi nào đó giữa biển cát mênh mông, không nhìn thấy điểm cuối.

“Thằng khốn kia, dám cướp đoạt chiến lợi phẩm của chúng ta, muốn chết?” Một tiếng quát thống hận như núi lửa phun trào, phóng vút trời cao

“Chết con em ngươi, đất này là đất của Hắc Long Trại chúng ta, toàn bộ quái thú tại đây đều là do Hắc Long Trại chúng ta bỏ tiền ra nuôi, các ngươi là bọn cốt đột bố láo nào, đã trắng trợn ăn cắp quái thú của chúng ta mà còn to mồn như thế?” Đăng Dương chống nạnh, bộ dáng cực kỳ thèm đánh mà tự cao nói lớn

“Con mẹ nó, sa mạc Quan Tài từ khi nào đã là của cái Hắc Long Trại chó má nhà ngươi?”

“Liệp Sát Báo Đoàn chúng ta mặc dù là thế lực mạnh số một, số hai tại cái sa mạc Quan Tài này mà còn chưa dám xưng hùng xưng bá, Hắc Long Trại là cái thứ khỉ khô gì là láo!”

“Nói nhiều làm gì, mau giết thằng ngu này cho ta!”

Thấy đám đông võ giả ào ào xông lên, vẫn như mọi khi, Đăng Dương liền ba chân bốn cẳng bỏ chạy, đồng thời còn không quên để lại lời nói chua ngoa

“Tốt lắm… hừ… người của Hắc Long Trại đỉnh đỉnh đại danh mà các ngươi cũng dám động vào. Cứ đợi đó cho ta, năm ngày sau, Hắc Long Trại sẽ tắm máu Liệp Sát Báo Đoàn, xóa sạch toàn bộ sự hiện diện của các ngươi trên thế giời này!”

“Muốn… chết…!”

---------*-*---------



Ngày hôm sau, lại một nơi nào đó trong sa mạc Quan Tài

“Tiểu tặc, mau trả lại Sa Hải Trùng Mẫu cho chúng ta!”

“Các ngươi bị ngu à? Nếu các ngươi bảo trả liền trả thì Hắc Long Trại bọn ta còn đi ăn cướp cái nỗi gì? Muốn lấy lại Sa Hải Trùng Mẫu thì cư việc nhào dô đây, dù là một chọi năm hay năm chọi một gì thì ta đều tiếp hết!”

“Đã là phường trộm cướp mà còn dám láo toét, các huynh đệ, chúng ta phóng tên chết hắn!”

“Tổ cha các ngươi, cái quân sợ chết, có ngon thì nhào dô đây, đứng từ xa bắng tên thì anh hùng hảo hán cái gì?” Đăng Dương ôm đầu, liên tục tránh trái né phải, chửi đổng liên tục

Tại phía bên kia, thủ lĩnh đám võ giả này so với đám vài tiếng trước coi như trầm ổn không ít, cũng không có bị Đăng Dương làm cho nóng đầu mà xông loạn, trầm giọng ra lệnh.

“Không cần nghe lời khiêu khích của hắn, khắp nơi trong sa mạc Quan Tài này đều có cát lún. Hắn liên tục dụ chúng ta qua đó sợ rằng tất có âm mưu, cứ an ổn đứng ở đây phong tên là được, chúng ta còn nhiều tên, không sợ bắn không chết được thằng khốn này!”

Thấy đám võ giả hoàn toàn không có ý định xông lên, Đăng Dương liền biết có chọc tức nữa cũng là vô dụng, cho nên hắn liền lấy ra vài lá bùa xanh lục, ném thẳng lên trời cao, sử dụng Bát Điệp Phong Tiễn để ngăn chặn mưa tên như rút nước kia rồi quay đầu bỏ chạy.

“Đám mất dạy các ngươi nhớ mặt đó cho ta, dám lấy đông hiếp yếu, hơn nữa lại còn chơi mưa tên bạo tiễn để tru sát ta, một thành viên vô cùng trọng yếu của Hắc Long Trại. Nỗi oan ức hôm nay, ta sẽ nhớ kỹ, năm ngày sau, Hắc Long Trại sẽ san bằng …. ở mà các ngươi thuộc thế lực nào nhỉ?”

“Thôi kệ mẹ nó, ta đéo thèm các ngươi thuộc thế lực nào, chỉ cần biết một điều, sau này nếu như mà gặp người của Hắc Long Trại bọn ta, đám chó con các ngươi khôn hồn thì tránh ra xa xa, kiếm đường vòng mà đi, nếu không thì đừng trách Hắc Long Trại chúng ta ra tay vô tình, tàn sát toàn bộ, nhớ rõ lấy và cấm được quên!”

---------*-*---------

Vài tiếng sau

“Tiểu tặc đáng chết kia, không muốn chết thì trả Tứ Diện Tứ Chu Mâu cho chúng ta ngay lập tức!”

“Cái thứ ngu dốt, Hắc Long Trại chúng ta từ xưa đến nay, hễ là cướp thì không bao giờ trả lại, muốn ta trả lại Tứ Diện Tứ Chu Mâu, mấy cưng cứ ở đó mà mơ đi nhé!”

----------*-*---------

Chiều hôm ấy

“Tặc tử to gan từ đâu tới, dám cướp quái của Ngũ Độc Tiêu Hương Đường chúng ta, không sợ thi cốt vô tồn hay sao?”

“Thì cốt vô tồn? Hứ, mạnh miệng gớm nhỉ, mấy thứ độc công này, Hắc Long Trại chúng ta còn không để vào mắt bao giờ. Hôm nay các ngươi đông người, đại lão gia lòng dạ bao la, sẽ không tính toán với các ngươi, bất quá các ngươi dõng tai lên mà nghe cho rõ đây, bốn ngày sau, Ngũ Độc Tiêu Hương Đường sẽ bốc hơi khỏi thế gian”

“Dám động đến người của Hắc Long Trại, không một ai sống quá năm ngày đâu, mu ha ha ha!”

--------*-*---------

Cứ thế, chỉ một vai diễn và một kịch bản, Đăng Dương dùng năm ngày chạy khắp toàn bộ bốn phương tám hướng sa mạc Quan Tài, núp dưới danh nghĩa của Hắc Long Trại mà gây thù chuốc oán khắp nơi.

Mục tiêu của hắn, không phân cảnh giới cao thấp, không phân số lượng ít chiều, chỉ cần không có cường giả Võ Tướng tọa trấn thì hắn sẽ ngay lập tức sinh sự rồi cướp quái, đồng thời còn ra sức chọc cho đám võ giả kia giận đến sôi máu lên, vô tình mà cố ý làm cho không ít tên võ giả ngu ngốc tán thân trong cát lún, lôi kéo cừu hận ngợp trời, người người ai oán, kẻ kẻ thống giận, hận không thể lẻo xương, róc thịt Đăng Dương … à không, phải là hận không thể san bằng Hắc Long Trại ngay trong chớp mắt.

Và tất nhiên, với hàng loạt vụ cướp bóc trắng trợn khiến người giận sôi của Đăng Dương, danh tiếng của hắn liền bay cao, bay xa, bay vút khắp cả một vùng sa mạc rộng lớn, nổi cộm lên như một ngôi sao chói lóa dưới cái tên ‘Đạo Tặc Ánh Sáng’ - Hắc Thủ số một của Hắc Long Trại, tên cướp không bao giờ thất thủ, bóng ma của sa mạc Quan Tài, nổi khiếp sợ của bất kỳ tiểu đội săn giết quái thú nào.

Không cần thấy mặt, chỉ nghe đến tên thôi là đã làm cho không ít võ giả tức giận đến rợn người, cắn răng bức tóc mà lòng đầy uất hận.

Không cần thấy bóng, chỉ cần bổng nhiên hai mắt mù lòa là đã có thể bất lực xác định, con mồi mà bọn hắn tân tân khổ khổ, trăm cay nghìn đắng săn giết đã bị đánh cắp.

Bất quá, mặc kệ cho sự đời không ngừng lạc trôi, gian hồ dậy sóng, kẻ thủ ác gây ra tất cả mọi chuyện, lúc này đây lại đang miệt mài rèn luyện ‘kinh sử’, chuyên chú hạ từng nét bút rồng bay phượng múa lên tấm bùa trắng tinh khôi.

Dưới ánh trăng sáng bạc treo cao, Đăng Dương thả người ngồi trên đồi cát, Bạch Tuyết Bút trên tay lên xuống nhịp nhàn, lúc nhanh lúc chậm, tuy rằng vô cùng uyển chuyển nhưng cũng không khém phần dứt khoát, ẩn ẩn tạo cho người nhìn một cảm giác như nhất đại tông sư đang múa bút hành văn, ảo diệu vô cùng.

Một cơn gió đêm thoang thoảng thổi qua, cuốn lên một làn cát mỏng, nét bút cuồi cùng cũng đã được Đăng Dương hạ xuống.

Tức tốc, từng đường nét Hồn Ấn phức tạp trên tấm bùa lóe lên quang hoa huyễn hoặc, không ngừng lan tỏa dao động hồn lực nhẹ diệu vào không trung.

Tiếp đó, một giây sau, tấm bùa trắng đã hoàn toàn chuyển thành màu vàng sậm, dao động hồn lực cũng theo đó mà biến mất vào hư vô.

Đăng Dương thỏa mãn thu lại bạch bút, hài lòng nhìn xuống lá bùa vàng sậm đang nằm im lìm trên đất, cười khẽ nói

“Ha ha, tấm Địa Chấn Khai Lộ thứ mười cũng đã thành công viên mãn. Bấy nhiêu đây là được rồi, vừa đủ để mình sử dụng cho kế hoạch kết tiếp”

Tương tự như Bát Điệp Phong Tiễn, Địa Chấn Khai Lộ cũng là một loại Hồn Ấn cấp thấp, được Đăng Dương dùng 15 điểm Tích Lũy mua đến từ cửa hàng hệ thống.

Một lần nữa đem toàn bộ đồ nghề thu hết vào túi đồ hệ thống, Đăng Dương mệt mỏi duỗi người một chút rồi thả người nằm dài trên cát vàng lạnh lẽo, đôi mắt chứa đầy tinh quang nhìn lên bầu trời cao vời vợi, không biết làn đang suy tính âm mưu gì trong đầu.

Mãi một lát sau, khi những con gió đêm đã bắt đầu mạnh hơn, dần dần ngưng hóa thành một cơn bão cát sa mạc khổng lồ, Đăng Dương mới nhàn nhã đứng dậy, thong thả lẫm nhẩm

“Qủa đúng như những gì mình dự đoán, cứ đúng thời điểm 12 giờ đêm, tại khu vực này nhất định sẽ xuất hiên bão cát cường độ cao. Với sức gió điên cuồng càn quét như thế này, bão cát quả là một nơi vô cùng tích hớp để mình rèn luyện thân pháp Đạp Lôi!”

Dứt lời, hai chân Đăng Dương liền lóe lên lôi điện tử sắc, cả người hóa thành một đạo tàn ảnh, nhanh như tia chớp lao thẳng vào trung tâm cơn bão khổng lồ.

Ở vùng trung tâm bão cát này, sức gió phải lên đến hơn 200km/h, mạnh đến nổi đủ sức để thổi bay bất kỳ một con quái thú khổng lồ nào, đó là còn chưa kể đến, với sức gió khủng bố như trên, từng hạt cát nhỏ bé lại không khác gì những lưỡi dao lam sắc nhọn vô bì, chỉ cần xẹt nhẹ qua cơ thể cũng đủ để thấy máu.

Tuy nhiên, đó là mới chỉ nói đến một hạt cát mà thôi, tại sa mạc Quan Tài này, số lượng hạt cát phải dùng đến đơn vị tỷ tỷ để đong đếm, thử nghĩ xem, bấy nhiêu đây cát mà lao thẳng vào người với tốc độ 200km/h là sẽ có cảnh tượng như thế nào?

Mặc dù nói là tỷ tỷ thì có chút hơi quá nhưng một con cuồng phong thổi qua cũng dư sức chứa đựng hơn ngàn vạn cát vàng rồi, chỉ thế này thôi cũng đủ để phanh thanh một người bình thường ra thành thịt vụn, hoặc thậm chí là đến thịt vụn cũng không còn.

Nói không ngoa chứ, trung tâm của bão cát, đích xác là một vùng tử địa chính hiệu.

Ấy vậy mà Đăng Dương, hắn thế nhưng lại đang không chút sợ hãi mà cắn đâu lao thẳng vào vùng tử địa này, toàn thân được bao phủ bởi một lớp áo giáp lôi điện từ Lôi Bì Giáp, miễn cưỡng có thể bảo vệ hắn trước hàng vạn thanh dao lam nhỏ bé li ti kia.

Cùng với đó, hai chân hắn cũng không ngừng thi triển thân pháp Đạp Lôi, điên cuồng tránh trái rồi lại né phải, tựa như một tên điên đang chạy loạn xạ trong tâm bão.

Thôi động Tử Lôi đấu khí đến tận cùng, cắn răng chống lại sức gió khủng khiếp mà ầm ầm lao đi trên biển cát mênh mông, với phương pháp rèn luyện có phần cực đoan này, Đăng Dương đang từ từ đi lên từng bước vững vàng, tiến thẳng đến cảnh giới đại thành của thân pháp Đạp Lôi.

Vì tu luyện thân pháp võ kỹ mà lao đầu vào chỗ chết. Nói hắn điên thì cũng không sai, người bình thương ai lại làm thế!

Bất quá, nói rằng hắn liều mạng thì còn không nhất định đã là như vậy!

Bão cát với sức gió hơn 200km/h đúng là đáng sợ thật đấy, thế nhưng chỉ bấy nhiêu đây mà muốn giết chết hắn thì vẫn còn xa xa không được.

Tất cả là bời vì, hắn đã có cho mình Hồn Ấn thổ thuật - Địa Chấn Khai Lộ trong tay, với lá bùa này, hắn có thể dễ dàng đào ra một thông đạo hoặc là hầm ngầm bên dưới lòng đất để trú ẩn chỉ trong chớp mắt.

Đối với hắn, việc tránh né bão cát chỉ là chuyện giơ cái tay, nhất cái chân mà thôi, phi thường đơn giản!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.