Hào Quang Mặt Trời

Chương 210: Tình thế không thể vãn hồi, kế hoạch bất bại



Tựa như kình ngư bơi lội giữa biển cả, Đăng Dương cắm đầu chạy băng băng trong bão cát sa mạc, hắn cứ thế, mặc kệ tất cả mà chạy, chạy và chỉ chạy mà thôi.

Chạy đến khi nào cạn kiệt đấu khí, hắn liền mua một Bình Đấu Khí từ cửa hàng hệ thống uống vào, sau đó lại cắm đầu chạy tiếp, thân ảnh quỷ mị như kinh lôi, chớp hiện chớp ẩn, tựa như không biết một mỏi, không gì cản được.

Tuy nhiên bão cát sa mạc cũng không phải chỉ có gió to, tại bên trong tâm bảo, chốc chốc lại có một vòi rồng khổng lồ nối trời với đất mà cuồng quét lướt quá. Mỗi khi gặp phải loại hiện tượng thiên nhiên khủng bố này, Đăng Dương cũng không dám ngu ngốc mà liều mạng bỏ chạy, ngược lại, hắn ngay lập tức sử dụng lá bùa Địa Chấn Khai Lộ để tạo thành một căn hầm trú ẩn bên dưới mặt đất, cực kỳ đơn giản và hoàn mỹ tránh né vòi rồng hủy diệt.

Qúa trình luyện tập gian nan mà tràng đầy nguy hiểm này, cứ thế gian nan trôi qua dưới sự kiểm soát tuyệt vời của Đăng Dương.

Mãi đến ba tiếng sau, thứ âm thanh mà hắn mong mỏi cuối cùng cũng đã vang lên

< Chúc mừng chủ nhân đã tu luyện thân pháp Đạp Lôi đến cảnh giới đại thành, độ thành thạo đạt 100%, chỉ số Tốc Độ của ngài được cộng thêm 15 điểm >

“Ha ha, sau trăm cay nghìn đắng, ta cuối cùng cũng luyện xong thân pháp Đạp Lôi!”

Nghe tiếng nói thông báo của AI không ngừng vang dội trong đầu, Đăng Dương liền không nhịn được mà bậc cười ha hả, lòng tràn ngập vui sướng.

Cười vui một hồi, Đăng Dương cũng không còn bất cứ kỳ lý do gì để đứng giữa tâm bão hung hiểm này nữa, ngay lập tức, hắn liến lấy ra một lá bùa vàng sậm, truyền một ít linh hồn lực vào bên trong rồi ném thẳng xuống mặt đất.

“Thổ thuật – Địa Chấn Khai Lộ!”

Chỉ thấy, lá bùa vừa chạm xuống cát vàng thì liền lóe lên ánh sáng vành nhạt rồi tan thành tro bụi, sau đó, cả mặt đất dưới chân Đăng Dương bổng nhiên ào ào sụt xuống, trong chớp mắt đã tạo thành một đường hầm nho nhỏ dẫn sâu xuống dưới lòng đất.

Đường hầm xuất hiện, Đăng Dương lập tức tung người nhảy xuống, tựa như một con chuột chũi linh động mà chui tít vào trong hang với tốc độ cực nhanh, đem cơn bão cát phong ba mà bất kỳ võ giả nào cũng phải kinh sợ kia, hoàn toàn bỏ lại sau lưng.

Trong căn hầm nằm sâu dưới long đất, Đăng Dương thắm lên một ngọn đền năng lượng thạch nho nhỏ, miễn cưỡng soi sáng không gian tối om.

Tiếp theo đó, tâm ý của hắn vừa đồng, ‘bảng thông tin nhân vật’ và ‘bảng thông tin kỹ năng’ ngay lập tức xuất hiện trước mặt hắn dưới hình ảnh không gian ba chiều.

---o-o---

Đăng Dương – Lôi Hiệp Sĩ – Tinh Linh Pháp Sư

Danh hào: Đặc Công

Tôn hiệu: Sát Nhân

Cấp độ: 16 (1530/9000)

Sinh lực: 320 / Đấu khí: 220

Hồn Lực: 4.9 Hồn Tinh

Sức mạnh: 33

Tốc độ: 50

Trí tuệ: 30

Thể chất: 42

Sát Lục: 35

Thiên phú: 0

Điểm tích lũy: 555

---o-o---

Kỹ năng:

Giám Định Sơ Cấp

Thuần Hóa Thuật

Triệu Hồi Tinh Linh

Công Pháp:

Lôi Đạo Công, độ thành thạo đạt 100%, đại thành

Dẫn Hồn Thuật, độ thành thạo đạt 100%, đại thành

Huyết Khí Tiên Công, độ thành thạo đạt 100%, đại thành



Hải Kình Hồn Thuật, độ thành thạo 22%

Võ Kỹ:

Bạo Lôi Quyền, độ thành thạo đạt 100%, đại thành

Thiên Lôi Nhất Kích, độ thành thạo đạt 100%, đại thành

Đạp Lôi, độ thành thạo đạt 100%, đại thành

Ngạnh Lôi, độ thành thạo đạt 100%, đại thành

Lôi Bì Giáp, độ thành thạo đạt 100%, đại thành

Lôi Thuẫn, độ thành thạo đạt 100%, đại thành

Cửu Ảnh Kiếm Ý, độ thành thạo đạt 35%

Hồn Thuật:

Bát Điệp Phong Tiễn, độ thành thạo đạt 42%

Địa Chấn Khai Lộ, độ thành thạo đạt 34%

---o-o---

Đưa mắt, cẩn thận đọc kỹ từng chỉ số một, Đăng Dương cực kỳ hài lòng mà cười khẽ, đồng thời thầm lẫm nhẩm tính lại tất cả thành quả mà hắn đã đạt được từ khi tiến vào sa mạc Quan Tài cho đến nay, tổng cộng ròng rã hơn 20 ngày trời không ngừng chăm chỉ cày cuốc.

“Tính đến thời điểm hiện nay, tất cả những võ kỹ cũng như công pháp mà mình từng học tập ở trấn Hồng Môn, toàn bộ đều đã đạt đến cảnh giới đại thành với độ thành thạo chạm mức tối đa 100%”

“Trong đó, phải kể đến Lôi Đạo Công, Đạp Lôi và Huyết Khí Tiên Công. Bất kỳ môn nào trong ba môn này, mỗi khi tu luyện đến cảnh giới đại thành thì đều đem cho mình những chỉ số hết sức tuyệt vời”

“Nhân giai sơ cấp công pháp - Lôi Đạo Công, sau khi luyện đến đại thành thì liền cộng thẳng 10 điểm vào chỉ số Sức Mạnh”

“Nhân giai cao cấp thân pháp – Đạp Lôi, sau khi luyện đến đại thành thì liền cộng thẳng 15 điểm vào chỉ số Tốc Độ”

“Và đặc biệt nhất thì phải kể đến Nhân giai cao cấp luyện thể công pháp – Huyết Khí Tiên Công, sau khi mình tu luyện đến cảnh giới đại thành vào hai ngày trước, không chỉ cộng thằng 20 điểm vào chỉ số Thể Chất mà còn gia tăng giới hạn Sinh Lực thêm 70 điểm nữa, trực tiếp đưa giới hạn Sinh Lực của mình xông thẳng qua cột mốc 300 với tốc độ tên lửa!”

Nói đến đây, Đăng Dương lại không nhịn được sự sung sướng trong lòng mà ha hả cười to, thậm chí là cuồng khiếu

“Với cỗ sức mạnh như hiện tại của mình, cho dù có tái chiến với tên Lý Thừa Lộc một lần nữa, không cần dùng đến kỹ năng Thôn Viêm của Hắc Ngục Xà, mình tin chắc có thể đánh gục hắn một cách dễ dàng trong vòng ba mươi chiêu!”

“50 điểm chỉ số Tốc Độ, 42 điểm chỉ số Thể Chất nào phải là chuyện đùa!”

“Chưa nói đến thể lực dồi dào, máu huyết sung túc, chỉ nói đến tốc độ cao nhất của mình thôi thì sợ rằng đa phần cường giả Võ Tướng cũng chưa chắc đã bắt kịp, một tên Võ Sư cao cấp như Lý Thừa Lộc thì lấy cái gì ra để mà chống đỡ đây?”

“Thiên hạ võ công, duy nhanh bất phá! Ý nghĩa của câu nói này, chính là như vậy”

Vui vẻ tự sướng một hồi, tinh thần Đăng Dương rốt cuộc cũng khôi phục bình tĩnh, đôi mắt đen láy khẽ nheo lại thành một đường cong nguy hiểm, âm lãnh nói tiếp

“Trình Lục ơi là Trình Lục, giữa ta và ngươi vốn không có thâm thù đại hận gì, đáng lý ra là đường ai nấy đi, nước sông không phạm nước giếng. Thế nhưng, trên đời này luôn luôn có những sự việc vi diệu xảy ra không ngừng, con đường mà ta đã chọn, lại bắt buộc phải giẫm trên xác chết của ngươi mà tiến bước, bởi vậy, chỉ có thể ủy khuất cho ngươi rồi”

“Ha ha, bất quá, ngươi có bị giết cũng không tính là quá ủy khuất đi. Những kẻ sống tại cái sa mạc Quan Tài này, tên nào mà tay không nhuốm máu chứ? Hơn nữa ngươi lại còn là Trại chủ của Hắc Long Trại, số lượng võ giả gục ngã dưới chân ngươi không đến một trăm thì cũng là vài chục mạng a, chết cũng là đáng!”

“Thời hạn năm ngày đã điểm, cũng đã tới lúc thu hoạch kết quả từ kế hoạch mà ta dày công xây dựng mấy hôm nay. Ngày mai, cái tên Hắc Long Trại sẽ bị xóa bỏ khỏi thế gian này!”

Cái thời hạn năm ngày diện môn này, cũng không phải là Đăng Dương tùy ý đưa ra để hăm dọa kẻ khác, mà thật ra, bên trong còn ẩn giấu một hàm ý sâu xa.

Thông thường, khi nhận được lời uy hiếp diệt môn với thời gian ấn định từ trước, người bị uy hiếp sẽ có ba con đường để lựa chọn.

Con đường thứ nhất, nếu như thực lực bản thân thua kém địch thủ, kẻ bị uy hiếp tất sẽ ngay lập tức khăn gói lên đường, ôm đầu tháo chạy trước khi kẻ địch tìm đến.

Con đường thứ hai, nếu như thực lực bản thân ngang bằng hoặc hơn kém không nhiều so với địch thủ, kẻ bị uy hiếp sẽ dựa vào khoảng thời gian yên bình còn lại, ra sức huy động nhân lực và vật lực, tạo thế phòng bị tường đồng vách sắt, sẵn sàng chờ đón kẻ địch tìm đến để quyết một trận tử chiến đến cùng.

Con đường thứ ba, nếu như thực bản thân vượt trội hơn địch thủ, lựa chọn hàng đầu của kẻ bị uy hiếp sẽ là lấy công làm thủ, trực tiếp khởi binh tấn công phủ đầu ngay trước thời hạn mà đã kẻ địch đã đưa ra.

Từ đó nhìn lại, trong những thế lực mà Đăng Dương chủ động gây thù chuốc oán, không có bất kỳ thế lực nào thật sự có sức mạnh hơn xa Hắc Long Trại, do đó, theo như lẽ thường, lựa chọn của bọn hắn khi bị Đăng Dương uy hiếp sẽ là con đường thứ nhất và thứ hai.

Tuy nhiên, chuyện đó chỉ có thể xảy ra nếu như Đăng Dương chỉ uy hiếp một thế lực duy nhất mà thôi.

Còn tình thế lúc này chính là trái ngược hoàn toàn, để có thể thực hiện âm mưu của mình, hắn cơ hồ đã cày nát cái sa mạc Quan Tài này, nấp dưới danh nghĩa của Hắc Long Trại mà lôi kéo đến một đống thù hận, chỉ tính sơ sơ thôi cũng phải có đến mười mấy đến hai chục thế lực lớn nhỏ khác nhau, đó là còn chưa kể đến vô số tiểu đội săn giết quái thú từ bên ngoài đi vào.

Với bấy nhiêu đây võ giả mang theo lòng hận thù lăng thiên triệt địa, sức mạnh mà nó tạo ra đương nhiên hơn xa những gì mà Hắc Long Trại đang có. Chính vì thế, việc mà cả đám hợp lực với nhau để cùng lúc tấn công Hắc Long Trại cũng không phải là quá mức khó tin nếu không muốn nói là chắc chắn như ván đã đóng thuyền.

Tất nhiên, không thể loại trừ có những người thông minh tột đỉnh, có thể nhìn thấu được âm mưu thâm độc và kết hoạch mượn đao giết người của Đăng Dương.

Có điều, đối với việc này, Đăng Dương thật ra lại chẳng bận tâm một chút nào. Cuộc chiến này, nếu như không có ai khơi gợi thì thôi, nhưng nếu mà thật sự nổ ra, vậy thì không một ai có thể ngăn cản nó được.

Tất cả là bởi vì, nơi đây chính là Hoang Mạc Tây Nguyên, muốn xây dựng cơ ngơi vững chắc ở nơi này, bất kỳ thế lực nào, dù lớn hay nhỏ thì cũng phải chiếm lấy một mỏ quặng năng lượng thạch cho riêng mình, và tất nhiên Hắc Long Trại cũng không ngoại lệ.

Sau đó lại nhìn đến thành trì vững chắc do bọn hắn dựng lên để bảo vệ ốc đảo bên trong, cho dù kẻ ngu cũng có thể dễ dàng nhận ra, thứ thật sự mà bức tường thành phi thường sâm nghiêm này bảo vệ chính là mỏ năng lượng thạch, hơn nữa còn là một mỏ năng lượng thạch không hề nhỏ.

Thử nghĩ xem, bổng dưng từ trên trời rơi xuống một cơ hội cực kỳ hoàn hảo, để có thể quanh minh chính đại xâu xé cái mỏ năng lượng thạch quý giá như cả một đại gia tài kia, có thằng ngu nào mà không làm chứ?

Mặc kệ kẻ gây ra hàng loạt vụ cướp đoạt có đúng là người của Hắc Long Trại hay không? Chuyện này không một ai để ý.

Cái mà bọn hắn quan tâm đó chính là làm thế nào để sau khi tiêu diệt xong Hắc Long Trại, có thể chiếm được chỗ tốt lớn nhất thừ cái mỏ năng lượng thạch kia kìa!

Số phận của Hắc Long Trại đã chính thức được phán định, kể từ khi Đăng Dương sắp đặt ra kết hoạch vô cùng hoàn mỹ này ngay trong đầu.

---------*-*---------

Đại bản doanh Hắc Long Trại, trong một căn phòng rộng lớn dưới lòng đất.

Tại đây có năm người ngồi vây quanh một chiếc bàn cẩm thạch, bao gồm cả tên Trần phó trại chủ kia, tuy nhiên không có bất kỳ một ai nói tiếng nào, chỉ có sự trầm mặt và tĩnh lặng hiện diện, cả bầu không khí dường như ngưng đọng bởi một luồng áp lực nặng nề.

Cuối cùng, Trần Thiên – phó trại chủ Hắc Long Trại là người mở lời đầu tiên, hắn nhíu chặt lông mày, nhìn đến vị trung niên nam tử ngồi ngay bên cạnh, trầm ngâm nói

“Trại chủ, hay là chúng ta tạm thời rút lui khỏi sa mạc Quan Tài!”

Rầm!

Lời Trần Thiên vừa nói ra khỏi miệng, ngay lập tức đã có một lão giả khoảng năm sáu chục tuổi đập bàn đứng dậy, tức giận quát

Lão già này gọi là Phù Du, một trong tam đại đội trưởng làm việc dưới trướng Trình Lục.

“Trần Thiên, ngươi nói thế là có ý gì? Ngươi có biết để có được cái mỏ khoáng năng lượng này, chúng ta đã liều sống liều chết hơn bốn năm trời mới đoạt được đến tay không? Muốn đi thì tự mình ngươi đi đi, cái thứ ham sống sợ chết!”

Bị lão giả chửi thẳng vào mặt, Trần Thiên lại không có bao nhiêu tức giận, hắn bất lực thở dài một tiếng, nhợt nhạt nói

“Phù lão, làm việc với nhau bao nhiêu năm, tính ta như thế nào, hẳn lão cũng biết rõ. Thành quả phấn đấu bao nhiêu năm bổng dưng lại bị người khác đoạt mất, trong lòng ta nào có dễ chịu gì cho cam! Nếu chư có cơ hội, ta cũng muốn quyết một trận sống mái để giữ lấy cơ nghiệp này.”

“Thế nhưng kẻ địch lúc này của chúng ta đâu phải là một hai thế lực nhỏ nhoi, đó là cả sa mạc Quan Tài a, cho dù ta có muốn liều mạng thì cũng đếch liều mạng nổi!”

Ngồi cạnh lão giả, một thanh niên khoản hai mấy tuổi, trên mặt có một vết xẹo cực kỳ ghê gớm cũng khẽ gật đầu

Hắn gọi là Liêu Sinh, cũng là một trong tam đại đội trưởng của Hắc Long Trại

“Trần phó trại chủ nói không sai. Trận chiến này, chúng ta không có cửa thắng, nếu như cứng đầu ở lại, chỉ có nước chết đi vô ích mà thôi!”

Dù nói là vậy, Liêu Sinh cũng không khỏi nghiến răng nghiến lợi mà căm tức nguyền rũa

“Con bà nó, tất cả cũng tại thằng chó Đạo Tặc Ánh Sáng mất dạy kia, tổ cha nó, ăn cướp thì cứ ăn cướp đi, tại sao hết lần này đến lần khác đem danh nghĩa của Hắc Long Trại chúng ta ra chơi đùa uy phong, lôi kéo cả một đống hận thù!”

Tên đội trưởng còn lại của Hắc Long Trại, Lại Văn Chiêu đem lý trà đã nguội lạnh trên bàn, một hớp uống sạch, bộ dạng bên ngoài không nhìn ra được hỉ nộ ái ố, thế nhưng lời nói tràng đầy sát ý cất lên đã hiển lộ toàn bộ cảm xúc của hắn

“Nếu để cho ta tóm đực thằng nhải đó, nhất định phải rút xương, cắt tiết, bằm thây thành vạn đoạn, ném cho chó ăn! Khốn kiếp nhà nó!”

Từ đầu đến cuối, kẻ luôn im lặng trầm mặt, Trại chủ Hắc Long Trại – Trình Lục cuối cùng cũng chậm rãi ngước đầu lên, ánh mắt thâm sâu như biển mà lướt qua bốn người trước mặt, tựa như đã làm ra quyết định cuối cùng mà hít sâu một hơi, trầm giọng nói

“Việc đã đến nước này, ta nghĩ chúng ta nên…”

Tuy nhiên còn không đợi hắn nói hết lời thì cửa phòng đã đột ngột bị phá tung ra rồi đổ ầm xuống đất, từ bên ngoài, một tên võ giả hớt hại chạy vào, tráng đổ mồ hôi lạnh to như hạt đậu, cao giọng bẩm báo

“Trại chủ, phó trại chủ, mấy vị đội trưởng… không hay rồi…!”

“Cách đại bản doanh của chúng ta chưa đến vài cây số, từ bốn phương tám hương bổng nhiên xuất hiện rất nhiều đoàn đội võ giả, mà nhìn theo hướng đi của bọn hắn, nhất định là đang hướng đến nơi này!”

“Thôi xong con mẹ nó rồi!”

----*-*----

Đầu tháng rồi, mong mấy bạn tiếp tục ủng hộ Nguyệt Phiếu cho truyện.

Bắt đầu từ ngày mai, tác sẽ khôi phục lịch ra chương như cũ!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.