“Ngày này năm sau sẽ là ngày dỗ của ta sao?” Đăng Dương hơi cong khóe môi, lẩm nhẩm nói.
Trong mắt hắn, hai vòng tròn vàng kim huyền bí ẩn ẩn hiện hiện, quét nhẹ qua tất cả năm tên đệ tử Phá Thiên Tông, lạnh giọng quát
“Nếu năm người các ngươi đã không tự biết lấy mình, vậy thì ta không còn gì để nói nữa, thích thì nhích, chiến thôi”
Lời nói vừa dứt, Đăng Dương liền tiên phát chế nhân mà bất ngờ dẫn đầu công kích, hai hắn chân đạp mạnh xuống đất, lòng bàn chân không ngừng lóe lên lôi điện tử sắc, vừa thiêu đốt vừa oanh phá cho mặt đất nứt rạn tứ tung, mà theo đó, cả người hắn liền phóng vút lên như một quả đạn pháo, Bình Minh kiếm nơi tay dựa lực điểm ra, trên lưỡi kiếm, Cửu Ảnh Kiếm Ý ẩn ẩn hiện hiên, không khác gì một vì sao băng lướt ngang bầu trời, hung mãnh đâm thẳng vào Cửu Triệt không xa.
Một lần nữa bị Đăng Dương nhắm vào, toàn bộ lông tóc trên người Cửu Triệt liền dựng đứng hết cả lên, cảm giác giống như là bóng đen của tử thần đang phủ xuống đầu hắn.
Bất quá, sợ thì sợ, bản thân Cửu Triệt cũng nhận thức rõ, tình thế hiện nay là bọn hắn đang chiếm ưu thế tuyệt đối về quân số. Người ta thường nói, hai đánh một không chột cũng què, huống chi bọn hắn chính là lấy năm đánh một a, chẳng lẽ còn phải sợ hãi tên đạo tặc đơn cô thế cô trước mắt hay sao?.
“Lựa chọn ngu xi!”
Nghĩ vậy, Cửu Triệt dễ dàng áp chết tinh thần đang vô cùng bất ổn lại, cười lạnh một tiếng rồi đem lượng đấu khí vừa mới khôi phục không được bao nhiêu, toàn bộ trúc vào trường kiếm trên tay, chân tiến một bước, dũng mãnh đâm ra một kiếm
“Nếu như ngươi đã không biết thức thời, vậy thì ôm luôn cái bí kíp cho má đó xuống địa ngục luôn đi”
“Nhân giai cao cấp võ kỹ - Diệt Sát Thức”
Keng!!!
Khoáng cách mười mấy mét, chỉ chớp mắt liền qua, song kiếm mãnh liệt giao nhau, tức khắc vang lên một hôi âm thanh chói tai, kèm theo hỏa ảnh bắn ra tung tóe, kiếm khí quét ra, đánh cho mặt đất nứt ra đường rãnh sâu láng bóng.
Bất quá, theo như lần giao thủ trước đó không lâu, thực lực song phương chính là chênh lệch quá mức rõ ràng, Cửu Triệt vừa mới đối lực với Đăng Dương, chưa kịp làm ra động tác tiếp theo thì đã bị sức mạnh kinh người đánh cho bay ngược ra sau, tay áo cầm kiếm không biết từ bao giờ đã bị rách nát te tua, để lộ làn da bên dưới đầm đìa máu tươi, nhìn qua vô cùng khủng bố.
Đây chính là sự lợi hại của Cửu Ảnh Kiếm Ý, Kiếm chưa kịp đến thì Ý đã tới trước, mặc dù một lầm giao phong này, Cửu Triệt hầu như đã xuất ra toàn lực mới có thể miễn cưỡng đỡ được một kiếm lăng lệ của Đăng Dương, ấy thế nhưng, hắn vẫn không thể nào đề phòng được luồng kiếm ý sắc bén tuyệt luân được ẩn giấu bên trong lưỡi kiếm, khiến cho cả cánh tay bị thương không nhẹ.
“Để ta!” Đứng ngay bên cạnh, tại lúc Cửu Triệt bị đánh lui, Phùng Hưng đã chớp lấy thời cơ Đăng Dương chưa kịp thu lực, cực nhanh đánh ra hai quyền thẳng hung hãn, tập kích thẳng vào phần lưng của Đăng Dương.
Rút kinh nghiệm từ lần đối đầu trước đó, theo như Phùng Hưng cảm thấy, nếu đánh úp như thế này, Đăng Dương ắt hẳn sẽ không thể nào dùng khiên chắn lôi điện kia để mà kịp thời chống đỡ được. Thậm chí, cứ cho là Đăng Dương có thể kịp thời ngưng tụ lôi thuẫn đi chăng nữa, thì cũng không cách nào, cùng lúc đỡ được cả hai quyền của hắn, ít nhất, một quyền đoạt mạng chắc chắn sẽ trúng đích.
“Nhân giai cao cấp võ kỹ - Phá Cốt Quyền”
Hai quyền này, mỗi một quyền đều được bao bọc bởi một lớp đấu khí màu ám kim mờ nhạt, vừa giống đá lại vừa giống thép, bên trên nắm đấm còn thấy được có kim quang lấp ló ẩn hiện, tựa như còn có một lưỡi đao sắc nhọn được ẩn giấu kín kẻ bên trong. Chỉ cần nhìn lướt qua thôi, không cần nghĩ cũng biết, một quyền hung hãn này, nếu như đánh thẳng vào người, không bị vỡ xương chết thì cũng chỉ nhặt lại được nửa cái mạng.
Có điều, Phùng Hừng hình như đã đánh giá quá thấp tốc độ phản ứng của Đăng Dương, bằng vào tinh thân lực vượt xa thường nhân của một gã hồn sư, ngay tại thời điểm hắn ta di động bước chân, tập trung sức lực để chuẩn bị xuất quyền thì Đăng Dương đã kịp thời nhận ra rồi.
Đối mặt với song quyền đòi mạng mà bất cứ tên Võ Sư nào cũng phải e dè, Đăng Dương thế nhưng lại nở nụ cười cực tươi, hài hước nói
“Muốn thừa cơ đánh lén ta, lực đạo không tồi, chỉ là tốc độ của ngươi, e rằng còn khuyết thiếu một chút”
Chỉ thấy, song quyền của Phùng Hưng vừa xuất, thân hình của Đăng Dương cũng liền phiêu hốt rời đi, toàn thân hắn lập lòe lôi điện tử sắc, nháy mắt một cái thì đã như một tia chớp mà vòng qua phía mạn phải của Phùng Hưng, vừa đơn giản tránh đi Phá Cốt Quyền uy lực kinh người, đồng thời tay trái cũng nắm lại thành cú, dũng mãnh đánh ra đáp lễ
“Bạo Lôi Quyền”
Đùng! Lôi quyền của Đăng Dương ra sau nhưng lại tới trước, đánh thẳng vào lồng ngực của Phùng Hưng, vang lên âm thanh trầm đục cùng một vài tiếng răng rắc của xương cốt nứt rạn cực khó nhận ra.
Mà Phùng Hưng cũng ngay tại thời khắc đó, a lên một tiếng đau đớn rồi không ngừng chật vật lùi nhanh ra sau, hai tay ôm lấy ồng lực nhức nhối, ánh mắt không giấu nổi sự kinh hãi khi nhìn đến thân ảnh quỷ mị trước mặt, khóe miệng không khỏi phun ra một tia máu đỏ tươi, bắn dài trên mặt đất, khó tin nói
“Làm sao có thể? Một Võ Sư trung cấp như ngươi, dù cho sức chiến đấu thập phần cường hãn nhưng làm sao lạ còn có thể phản ứng nhanh như vậy được? Tốc độ phản ứng như thế này, phải xuất hiện ở cảnh giới Võ Tướng mới đúng!”
“Ha ha, ngươi đây là đang khen ta sao?” Nhìn sắc mặt lúc đỏ lúc xanh của Phùng Hưng, Đăng Dương bất giác cảm thấy buồn cười, trêu tức nói “Bất quá, cho dù ngươi có ca ngợi ta đến tận trời thì ta cũng không nương tay với ngươi đâu, xem tiếp một kiếm của ta”
Đăng Dương cười nói vô cùng vui vẻ, thế nhưng ẩn trong nụ cười lại là sát ý lạnh lẽo như băng, Bình Minh kiếm trên tay không chút ngơi nghĩ, vừa thu lại thì lập tức đâm ra, mũi kiếm sắc lạnh hướng thẳng vào lồng ngực Phùng Hưng, một chút cũng không rời, truy đuổi sát sao thân ảnh chật vật của hắn.
Hơn nữa, tốc độ của hai bên chênh lệch cực lớn, cứ theo đà này, không đến vài bước chân nữa, lưỡi kiếm của Đăng Dương chắc chắn sẽ xuyên thủng lồng ngực Phùng Hưng.
Thế nhưng nói gì thì nói, đối thủ của Đăng Dương trong trận chiến này, cũng đâu phải có mỗi hai người Phùng Hưng.
“Tên đạo tặc chết bầm, lại dám ngông cuồng như thế, ngươi tưởng ba người chúng ta đều đã chết hết rồi sao?”
Tại lúc Đăng Dương dẫn đầu khởi động cuộc chiến, tại ba nóc nhà cao cao kia, ba tên đệ tử Phá Thiên Tông còn lại cũng liền cực tốc lao người xuống, lấy Chu Lam dẫn đầu, mỗi người đều bùng nổ toàn bộ đấu khí trong cơ thể, dốc sức thi triển ra võ kỹ mạnh nhất của mình, nối tiếp nhau đánh thẳng vào Đăng Dương.
Tên đệ tử sử dụng Thủy hệ nguyên tố tung người lên không trung, trường kiếm xanh lam óng ánh như thủy tinh xuất ra khỏi võ, liên tiếp điểm ra hai mươi sáu kiếm ảnh chỉ trong vài giây ngắn ngủi, chớt mắt ngưng tụ ra một luồng băng khí tuyết trắng, mang theo khí tức âm hàn đến cực điểm, gào thét lao thẳng vào Đăng Dương.
“Nhân giai cao cấp võ kỹ - Băng Sương Phi Tuyết!”
Nữ đệ tử duy nhất trong năm người Chu Lam cũng không hề thua kém, liễu kiếm trên tay nàng không khác gì một dây mây rừng dẻo dai, không ngưng bay múa trong không gian, u u quay tròn như một cối xay gió, định hình rồi bắn ra một cơn lốc lá cây có hình dáng như một mũi khoan xanh lá sắc nhọn, xoay phá không gian, hướng Đăng Dương đang truy đuổi theo Phùng Hưng dưới đất mà xé không phóng xuống.
“Nhân giai cao cấp võ kỹ - Mộc Diệp Phong Vũ Hoa!”
Cuối cùng, Chu Lam tuy rằng là người phóng ra đầu tiên nhưng lại là kẻ xuất chiêu sau cùng, chỉ thấy hắn cũng không rút ra bất kỳ binh khí gì, chỉ giang rộng hai tay như ôm cả bầu trời rồi ra sức hít sâu một hơi không khí trong thiên địa, nhất thời khiến cho lông ngực của hắn căn phồng lên như một con ếch.
Tiếp đó, hai cánh tay đang giang rộng liền vỗ mạnh vào lồng ngực căn tròn đó, phùng mang trợn má, há miệng thổi ra một luồng liệt diễm xanh lam tinh mĩ, trong chớp mắt đã tạo thành một đám hỏa vân không lồ bao phủ không gian, tựa như biển lửa che kín bầu trời. Hơn thế nữa, biến lửa này không chỉ tự thân cực kỳ mạnh mẽ mà còn góp phần tạo ra một lực đẩy cực lớn, tựa như động cơ tên lửa phản lực, khiến cho tốc độ của hai đại sát chiêu đi trước càng thêm bạo tăng, ẩn ẩn nâng cao một tầng uy lực.
“Nhân giai cao cấp võ kỹ - Siêu Linh Chân Hỏa!”
Ba đòn tất sát này của ba người Chu Lam, mỗi một chiêu đều là được bọn hắn toàn lực đánh ra, mang theo khí tức hủy diệt cực kỳ nồng đậm, uy lực hoàn toàn không thể xem thương.
Trong nhất thời, hoa rung đất chuyển, tại những nơi sát chiêu đi qua, không khí biến dạng, đất đá, tường gạch ầm ầm nứt vỡ tứ tung, cảnh tượng hỗn loạn đến cực điểm.
Với một đòn kết hợp kinh khủng như thế này, cho dù có là Võ Tướng sơ cấp đi chăng nữa thì cũng phải tạm lánh phong mang, tuyệt đối không dám đối đầu trực tiếp.
Cảm nhận khí tức nguy hiểm đang không ngừng phóng đại sau lưng, Đăng Dương khẽ híp hai mắt thành một đường cong nguy hiểm, nhìn chằm chằm nét mặt trắng bệch của Phùng Hưng, lạnh nhạt nói
“Ngươi may mắn đấy!”
Lời nói vừa ra, Đăng Dương cũng không dám chậm trễ, đem Tử Lôi đấu khí tức tốc truyền vào Bình Minh kiếm rồi thẳng thừng buông tay.
“Lôi Thuẫn!”
Bình Minh kiếm lập lòe lôi điện tử sắc, vừa rời khỏi tay Đăng Dương thì liền cắm thẳng xuống đất, tiếp sau đó, tử lôi hung bạo như độc xà quấn quanh lưỡi kiếm liền ào ào phóng ra bốn phương tám hướng, trong chớp mắt đã ngưng tụ thành một tấm khiên lôi điện cao hơn bốn mét, rộng ba mét, không khác gì một bước tường chắn vô cùng kiên cố, hoàn toàn ngăn cách hắn với hai người Phùng Hưng.
Cũng trong thời gian Lôi Thuẫn tự động thành hình, Đăng Dương tức tốc xuất ra Hoàng Hôn kiếm từ trong kho đồ hệ thống, Tử Lôi đấu khí trong cơ thể được hắn thúc đẩy lên đến tận cùng, ầm ầm chuyển động như long giang đại hải, toàn bộ trút hết vào bên trong lưỡi kiếm, nhất thời khiến cho thanh đại kiếm đen thui một màu hôm ám rực rỡ lên lôi điện hủy thiên diệt địa.
Không dừng lại ở đó, sau khi từ hắc kiếm biến thành lôi kiếm, Hoàng Hôn kiếm lại tiếp tục được Đăng Dương kích phát toàn bộ tiềm lực của một thanh Địa Nguyên Binh, một lần nữa biến lôi kiếm trở thành quang kiếm với ánh sáng chói lóa, cuối cùng mới dũng mãnh chém ra một kiếm quỷ khốc thần sầu
“Thiên Lôi Nhất Kích!”
ẦM! Chỉ nghe kiếm ảnh vừa xuất, trong không gian liền vang lên âm thanh lôi minh đinh tai nhức óc, không gian gấp khúc méo mó không ra hình dạng, tựa như bị một tia thiên lôi xé rách ra làm đôi.
Một giây sau đó, tam đại sát chiêu của ba người Chu Lam liền đụng mạnh vào kiếm ảnh hủy diệt của Đăng Dương, và rồi ‘ĐÙNG’, một tiếng nổ lớn chấn động không trung, kình lực khủng bố quét ngang bốn phương tám hướng, lấy bán kính gần 30m tính từ trung tâm của vụ va chạm, toàn bộ kiến trúc hiện diện trên mặt đất đều bị san phẳng toàn bộ, biến thành một vùng bình địa chứa đầy gạch đá đổ nát.
Từ trong lớp bụi mù bao phủ không gian, ba bóng người chật vật bay ra, quần áo rách nát tả tơi, khắp cả người chằn chịt vết thương đen đen đỏ đỏ, không bị thiêu đốt cháy khét thì cũng là đầm đìa máu tươi, nhìn qua vô cùng kinh dị.
Ba bóng người này, không ai khác chính là ba người Chu Lam vừa mới đối chiêu với Đăng Dương, và nhìn vào bộ dạng chật vật đến cực điểm này của bọn hắn, xem ra sau một chiêu kinh thiên động địa vừa rồi, nhất định đã ăn phải không ít trái đắng.
Tuy nhiên, mặc dù bị thương nặng là vậy, thế nhưng sắc mặt của Chu Lam lại tràn đầy ý cười, đưa tay lau đi máu tươi cùng bụi bặm trên mặt, ho khan nói
“Khục khục… Ân My, Lục Hà, hai người các ngươi không sao chứ?”
“Đệ không sao, dù thương tổn không nhẹ nhưng còn chưa chết được” Tên đệ tử sử dụng Thủy hệ nguyên tố gọi là Lục Hà, cười khan đáp
Nử đệ tử gọi Ân My cũng gật đầu theo, thế nhưng vẫn không nhịn được mà phun mạnh ra một ngụm máu tươi đỏ thẫm, bắn dài trên mặt đất, gian nan cười hỏi
“Chu sư huynh… tên đạo tặc kia, chắc chắn là không sống sót nổi đâu nhỉ?”
Chu Lam vừa nghe vậy thì liền kéo lên khóe miệng, bộ dạng chắc chắn mười phầm, tự tin cười nói
“Đó là tất nhiên, ba ngươi chúng ta hợp lực với nhau mà còn bị thương thành ra thế này, hắn ta chỉ có một mình thì hôi phi yên diệt là cái chắc. Chỉ là tiếc cho cái bí kíp di chuyển trên sa mạc Quan Tài mà không sợ cát lún kia, cũng đã bị hắn ta mang theo xuống mồ!”