Hào Quang Mặt Trời

Chương 232: Ba cái rương



Hai người Đăng Dương, bất kỳ người nào cũng hiểu rõ sức mạnh khôi phục của giống loài Sa Quái cường là hãn đến mức nào cho nên không dám lãng phí thời gian, thừa cơ con báo đen bị mất tầm nhìn vì bị chặt mất đầu mà ráo riết truy tìm vị trí của viên Tinh Hoa Thạch.

Mà phương thức truy tìm này, không gì khác ngoài việc điên cuồng tấn công, kiếm này nối tiếp kiếm kia, vạch ra hàng loạt vết thương lớn nhỏ, sau đó cầu âm thầm cầu nguyện, một trong những vết chém này sẽ hé mở ra vị trí của viên Tinh Hoa Thạch.

Chỉ cần nắm được vị trí chính xác của nó, việc cuối cùng sẽ là toàn lực xuất ra một kích tối hậu, dùng sức mạng lớn nhất, cường ngạnh đánh sâu vào trong thân thể con Sa Quái, mạnh mẽ phá hủy viên Tinh Hoa Thạch kia.

Bất quá, tất cả những điều trên, nghe thì đơn giả nhưng thực ra cũng chỉ tồn tại trên lý thuyết mà thôi, còn muốn thực hiện ở thực tiễn, chính là khó hơn gấp trăm ngàn lần.

Con báo đen dù bị chặt mất đầu làm cho tạm thời mất đi tầm nhìn, thế nhưng nó cũng đâu có phải xác chết mà nằm yên, mặc cho hai người Đăng Dương tự ý mổ sẻ, hoàn toàn ngược lại, mất đi đầu càng làm cho hung tính của con Sa Quái thẳng lên đến đỉnh điểm, điên cuồng vung lên vuốt trảo sắc nhọn, công kích khắp bốn phương tám hướng.

Vuốt trảo đi đến đâu, mặt đất liền nứt vỡ đến đó, bất kể là thứ gì, cho dù là cột trụ bằng đá tảng hay là những khối kiến trúc kim loại, dạ minh châu treo trên tường, chỉ cần bị những móng vuốt bén nhọn lướt qua thì đều ngay lập tức bị chia năm xẻ bảy, phá hủy chỉ trong nháy mắt.

Và chính sự đáp trả điên cuồng này của con báo đen, không ít thì nhiều cũng đã làm cho hai người Đăng Dương ăn phải đau khổ, con báo bị chém, trên người bọn hắn cũng bị vuốt trảo cắt qua, máu bắn tung tóe, thương tính đầy người, nhìn qua thập phần đáng sợ.

Dù sao, một Võ Sư trung cấp và một Võ Sư cao cấp đấu với một con Sa Quái cấp 7 cũng là có chút quá sức.

“Con súc sinh chết tiệt này, Quang Ảnh Phiêu Du!” Bùi Viện chửi lớn một tiếng, chật vật tránh né vuốt trảo to lớn sượt qua lồng ngực, nhịn đau huy động trường kiếm trên tay xoay tròn một vòng, tiếp tục nhắm vào cái đầu đang dần hồi phục của con báo đen mà trảm mạnh, đem cái đầu còn chưa thành hình, một lần nữa cắt đứt.

“Đăng Dương, ngươi tìm ra vị trí viên Tinh Hoa Thạch chưa?” Trảm xong một kiếm, Bùi Viện cấp tốc lùi nhanh ra xa, hung hiểm tránh đi đòn phản công bạo lực của con Sa Quái, gấp rút nói

“Còn chưa… á!” Tại phía bên kia, Đăng Dương sau khi chém mạnh một kiếm vào phần lưng của con báo đốm thì cũng ngay lập tức ăn phải một vuốt trảo, và dù đã kịp thời đưa kiếm chống đỡ nhưng cũng không tránh khỏi bị đánh bay ra xa, tức ngực phun ra một ngụm máu tươi đỏ lòm

Tuy nhiên cũng ngay lúc này, tại vị trí một vết chém cực sâu mà Đăng Dương vừa tạo ra trên lưng con báo đen, một vệt ánh sáng màu vàng cam len lói thoát ra ngoài rồi vụt tắt trong nháy mắt do vết thương đã được phục hồi.

Có điều, dù cho thứ ánh sáng màu vàng cam đó chỉ le lói trong một khắc thời gian ngắn ngủi, cũng không thể nào thoát khỏi ánh mất sắc lẹm của Bùi Viện

“Đăng huynh đệ, viên Tinh Hoa Thạch chính là nằm tại phần lưng của nó, vị trí là bảy tất dưới cổ, chúng ta cùng hợp sức ra đòn quyết định!”

“Được!” Đăng Dương chật vật lau đi vệt máu trên khóe môi, nén xuống lồng ngực đau rát mà chống tay đứng dậy, tử lôi đấu khí trong người ào ào tuông chảy, toàn bộ đều trút hết vào bên trong lưỡi kiếm sắc lạnh, hai chân đạp xuống đất phóng người xông lên, một kiếm toàn lực nhắm vào vị trí viên Tinh Hoa Thạch trên lưng con báo đen mà dũng mãnh đâm ra

“Cửu Ảnh Kiếm Ý – Nhị Kiếm Thức”

Chậm hơn Đăng Dương một nhịp, Bùi Viện cũng bùng nổ toàn bộ đấu khí của bản thân, Quang hệ đấu khí phóng ra khỏi người như biển thách sông gầm, sau đó lại tạo thành từng dãi lụa ánh sáng trăng tinh thần thánh, cuốn lấy lưỡi kiếm trên tay hắn, biến thanh trường kiếm nhỏ bé thành một thanh đại kiếm khổng lồ, từ trên cao phạt thẳng xuống, mục tiêu cũng là vị trí viên Tinh Hoa Thạch trên lưng con báo đen.

“Quang Ảnh Toàn Phong Trảm”

ẦM!

Song kiếm vừa hạ xuống, cát vàng liền bắn ra tung tóe, tung bay đầy trời, mà con báo đen cũng chính là bị một kích này, đánh cho vỡ nát toàn thân, tựa như một cái bao cát rách nát, bay vèo ra xa, liên tiếp tông vỡ hai thạch trụ rồi ngã cái ầm xuống đất

Tuy nhiên sự rách nát này cũng chỉ kéo dài trong một khoảng thời gian ngắn ngủi mà thôi, không đến vài hơi thở tiếp theo, con báo đen sẽ lại khôi phục như bình thường.

Biết rõ điều đó, Bùi Viện không dám có một chút nào ngừng nghĩ, hai tay vác theo đại quang kiếm khổng lồ, toàn lực truy kích

“Quang Ảnh Toàn Phong Trảm”



Lại ‘ầm’ một tiếng, con báo đen tiếp tục bị đánh tay ra xa, phần lưng chưa hồi phục được bao nhiêu đã lại vỡ nát tung tóe

“Cửu Ảnh Kiếm Ý – Nhị Kiếm Thức”

Di chuyển cực nhanh để đón đầu con Sa Quái bay đến, Đăng Dương điểm chân xuống đất, tung người lên không trung, Bình Minh kiếm tựa như một con độc xà linh động, cực kỳ chính xác mà đâm thẳng viên Tinh Hoa Thạch đang nằm lấp ló dưới dòng cát vàng không ngừng dịch chuyển

Một giây sau đó, chỉ nghe một tiếng cờ rắc nho nhỏ vang lên, dưới đường kiếm của Đăng Dương, viên Tinh Hoa Thạch của con báo đen cuối cùng cũng vỡ tan thành mấy mảnh, cùng với đó chính là sự tàn lụi của con báo đen, một thân hình to lớn đồ sộ, trong một hơi thở đã tan thành một đống cát vàng vô trí vô giác.

“Phù, khục… khục, cuối cùng cũng đã giết được con súc sinh này!” Sau khi tiêu diệt thành công con Sa Quái, Đăng Dương tựa như sức cùng lực kiệt mà chống kiếm xuống đất, không ngừng ôm ngực ho khan ra từng ngụm máu huyết đỏ tươi, nhìn vào là biết thụ thương không nhẹ.

“Đăng huynh đệ, ngươi không sao chứ?” Tại phía xa, Bùi Biện trông thấy bộ dạng bạc nhược của Đăng Dương thì liền triệt tiêu đại quang kiếm của mình, tức tốc chạy đến vị trí của Đăng Dương, một tay mang hắn đứng dậy

Đăng Dương được Bùi Viện kéo lên nhưng rốt cuộc cũng không đứng nổi mà ngã ngồi ra đất, ra sức hít thở từng ngụm không khí nặng nhọc, khó khăn nói

“Ta không được rồi, hình như đã bị nội thương không nhẹ, cần phải cấm tốc điều khí nghỉ ngơi. Bùi Viện đại ca, hay là huynh cứ đi trước đi, kiểm tra xem cái mật thất này cất giấu cái tài bảo gì, sau đó cứ chia cho ta bốn phần là được”

Nói rồi, Đăng Dương cũng không dám nhiều lời nữa, lập tức móc từ trong người ra một viên đan dược chữa thương đỏ sẫm rồi mau chóng nuốt vào, hai mắt nhắm lại, đều đều hít thở mà vận chuyển Tam Kiếm Chấn Lôi Công

Đứng bên cạnh, Bùi Viện nhìn xuống sắc mặt trắng bệch không chút huyết sắc của Đăng Dương, lại cảm nhận khí tức đấu khí đang cực kỳ suy yếu trên người hắn, tựa hồ cũng không phải là giả bộ trọng thương, ánh mắt Bùi Viện liền xẹt qua một tia lãnh ý như có như không, tận tâm nói

“Đăng huynh đệ cứ yên tâm mà dưỡng thương, bốn phần tài bảo của huynh đệ, Bùi Viện ta chắc chắn sẽ giao đủ không thiếu phần nào”

“Chỉ là…”

“Chỉ là?” Đăng Dương vẫn nhắm chặt hai mắt nhưng nét mặt hiện lên vẻ khó hiểu, hỏi “Chỉ là gì?”

“Chỉ là sợ huynh đệ ngươi không có mạng mà hưởng thôi!” Nét mặt Bùi Viện bổng trở nên độc ác đến lạ thường, nhắm thẳng vào huyệt thái dương của Đăng Dương mà lạnh lùng xuất kiếm.

Với khoảng cách và tốc độ cực nhanh của đường kiếm này, cơ hội để Đăng Dương có thể né tránh là hoàn toàn bằng không, huống chi lúc này đây, hai mắt của hắn vẫn còn đang nhắm chặt.

Thế nhưng vào thời khắc quyết định này, dị biến lại xuất hiện, chỉ thấy kiếm chiêu của Bùi Viện còn chưa đi được nửa đường thì bổng nhiên khựng lại rồi vô lực rơi bạch xuống đất, vang lên một tràng âm thanh leng keng vui tai.

AAAAAAAAAAA! Bùi Viện đau đớn hét thảm, chật vật ôm lấy cánh tay phải đã bị Cửu Ảnh Kiếm Ý chặt đứt đến tận cùi chỏ đang không ngừng phun máu ra mặt đất, hai mắt trợn lớn tràn ngập dáng vẻ khó tin, hoảng loạn nói

“Ngươi… ngươi giả vờ bị thương? Ngươi lừa ta!”

Ngồi dưới mặt đất, đến lúc này Đăng Dương mới chậm rãi mở mắt ra, sâu trong đáy mắt dân lên sát khí nồng đậm, trào phúng nói

“Sai rồi, ta bị thương cũng không phải là giả vờ, chỉ là không đến nổi ngồi liệt một chỗ như này mà thôi. Còn nói về lừa lọc, vậy thì ngươi nên tự nhìn lại mình thì hơn”

“Bùi Viện đại ca, ta không phải đã nói rồi sao, mật thất này là do ngươi tìm được, ngươi có quyền lấy đi sáu phần tài bảo, bốn phần còn lại thuộc về ta”

“Nhưng chỉ trách lòng tham của ngươi quá lớn, muốn giết ta để một mình chiếm trọn khối tài bảo này, vậy thì cũng không thể trách ta ra tay độc ác được!”

“Phàm những kẻ đánh chủ ý lên người ta, kết cục chỉ có một, chính là chết!”

Chữ ‘chết’ vừa rơi xuống, hai tia kiếm khí của Cửu Ảnh Kiếm Ý liền xẹt qua không gian, mặc cho Bùi Viện có dãy giụa thế nào thì đầu vẫn cứ thế rơi ra khỏi cổ, chết trong uất hận.

Võ giả tu kiếm mà không có kiếm, vậy thì cũng chỉ như cá nằm trên thớt mà thôi, không thể chịu nổi một kích.

Thật lòng, nếu như muốn, Đăng Dương cũng không cần hợp tác với Bùi Viện, trước hết giết chết Bùi Viện rồi một mình tiến vào hang động, với sức mạnh của bản thân, hắn vẫn là dư sức chém giết con báo đen kia, một mình độc chiếm tài bảo.

Có điều, nói gì thì nói, Đăng Dương tuy rằng không phải là kẻ tốt lành gì nhưng dù sao cũng là người ân thù rõ ràng. Kẻ có ơn với hắn, hắn sẽ lấy nghĩa để mà đối đáp, ngược lại, kẻ có thù với hắn, hắn sẽ lấy bạo lực để mà trả đũa.

Mà tên Bùi Viện này đã có tâm chỉ cho Đăng Dương vị trí mật thất này, đó chính là có ơn, Đăng Dương cũng không thể nào lấy oán báo ơn mà ra tay giết người đoạt bảo được.

Đồng thời, sau khi hành động hợp tác thành công, Đăng Dương vẫn sẽ vui vẻ để cho Bùi Viện cầm lấy sáu thành tài bảo mà không một lời oán thán, đây là những thứ Bùi Viện xứng đáng được nhận.

Bất quá, nếu như Bùi Viện đã không thích như thế, muốn một ngụm nuốt hết, vậy thì cũng không thể trách hắn được, từ xưa đến nay, tham thì thâm thôi.

“Hài! Không biết bên trong căn mật thất này rốt cuộc là chứa đựng thứ tài bảo gì, mong là không quá yếu kém, nếu không cái mạng của tên Bùi Viện này cũng là chết vô ích rồi”

Đăng Dương thở dài một tiếng, chống người đứng dậy, dùng 50 điểm Tích Lũy, mua một Bình Sinh Lực lớn uống vào, đem chỉ số Sinh Lực chỉ còn một nửa khôi phục toàn bộ, sau đó, đôi mắt hắn liền hiện lên hai vòng tròn vàng kim của kỹ năng Giám Định, cất bước đi sâu vào bên trong căn mật thất.

Chặng đường tiếp theo, Đăng Dương cũng không gặp phải bất kỳ bẫy rập hay một con Sa Quái nào nữa, thuật lợi một mạch đi đến phía cuối mật thất.

Tại đây, hắn tìm được ba cái rương kim loại được chạm khắc tinh mĩ, nằm trên ba bục đá cao thấp khác nhau, lần lượt là rương đồng, rương bạc và rương vàng.

Sau khi kiểm tra không có chỗ nào khác thường, Đăng Dương đầu tiên mở ra chiếc rương đồng

Chỉ thấy, bên trong rương đồng chứa một bình ngọc nho nhỏ, bên trong cũng chỉ chứa một viên đan dược đã ố màu thời gian

“Viên đan dược này được cất kỹ như vậy, ắt hẳn khi xưa cũng là một viên tiên đan giá trị liên thành a. Có điều, trải qua mấy ngàn năm nhật nguyệt xoay vần, tiên đan cũng biến thành phế đan mà thôi. Rương thứ nhất, vô dụng!”

Đăng Dương tiếp tục mở chiếc rương thứ hai – rương bạc.

May mắn, trong cái rương này cũng không phải là cất chứa đan dược mà là một cuốn sách thập phần cũ kỹ, và mặc dù không biết được chữ viết cổ của nền triều đại cổ xưa này, Đăng Dương vẫn có thể thông qua kỹ năng giám định, biết được cuốn sách này là thứ gì

“Địa giai trung cấp kiếm thuật – Tiếu Tiêu Diêu”

“Ha ha, không tệ, lại là một cuốn Địa giai trung cấp kiếm thuật, đồ tốt a!” Đem quyển sắch cũ thu vào túi đồ hệ thống, Đăng Dương vui vẻ cười to, ánh mắt tràng ngập mong chờ nhìn đến chiếc rương cuối cùng – rương vàng.

Thế nhưng vừa mở rương vàng ra, Đăng Dương ngay lập tức bị dội một gáo nước lạnh xuống đầu, ngọn lửa chờ mong trong ánh mắt cũng theo đó mà tắt ngúm không còn chút nào.

Bởi vì trong cái rương này, lại là một đóa hoa sen héo quắc héo quơ, nhìn vô là biết phế vật không thua gì viên đan dược lúc nãy.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.