Hào Quang Mặt Trời

Chương 267: Đàm phán



Một tên thủ lĩnh có dáng người cao to, có vẻ không tin lắm, hỏi

“Có gì đảm bảo lời nói của lão là sự thật?”

Đăng Dương bình tĩnh đáp “Lão phu cũng trả lại cho ngươi một câu hỏi, lấy gì để đảm bảo, Phá Thiên Tông sẽ giữ vững ước hẹn với đám người các ngươi?”

“Đừng nói với lão phu là, chỉ với một lần hợp tác thành công nho nhỏ, các ngươi đã quên hoàn toàn quên mất, bản chất thật sự của Phá Thiên Tông là như thế nào?”

“Độc ác, âm hiểm và xảo trá. Sao có ngươi có thể dám chắc, sau khi giải quyết xong hai đại thế lực chúng ta, Phá Thiên Tông sẽ không chĩa lưỡi kiếm sắc nhọn của bọn chúng vào các ngươi?”

Lời Đăng Dương nói ra, chín tên thủ lĩnh tức gì rơi vào trầm mặt.

Đúng vậy, tất cả những điều hắn nói đều không hề sai, xú danh của Phá Thiên Tông, quả thực đã lan tỏa khắp nơi cả trăm năm nay rồi, muốn thay đổi cái ấn tượng đen tối ấy chỉ trong nhất thời, chính là điều không thể nào.

“Phá Thiên Tông âm hiểm độc ác, không sai, thế nhưng Tam Sơn Môn và Phiêu Miễu Động cũng đâu phải dạng vừa! Đều là những con quái thú ăn thịt không nhả xương mà thôi!” Ngô Mây híp mắt, cười lạnh nói

“Nói gì thì nói, ít nhất, giữa chúng ta và Phá Thiên Tông cũng đã có một cuộc làm ăn vô cùng tốt đẹp. Trong khi đó, chúng ta và các ngươi hoàn toàn không có bất kỳ một mối quan hệ nào trước đây, làm sao chúng ta có thể tin tưởng các ngươi chỉ bằng những lời nói chót lưỡi đầu môi được?”

Nghe Ngô Mây nói vậy, Thủy Linh Lung và Nguyệt Yên Lan đã có chút nhíu mi?

‘Mấy thằng ngu này, chẳng lẽ bọn chúng thật sự đi tin tưởng thể loại rắn độc như Ngọc Cổ Thanh kia?’

Hoàn toàn trái ngược với biểu hiện khó chịu của hai người Nguyệt Yên Lan, Đăng Dương vẫn giữ nguyên dáng vẻ thong dong điềm tĩnh, khóe môi như có như không cong lên một chút, dang tay cười nói

“Nếu các ngươi đã không tin tưởng, vậy thì lão phu cũng không có cách nào”

“Như thế này đi, tạm thời bỏ cái Lòng Tin qua một bên, chung ta đi xét về hiện thực trước mắt”

“Các ngươi nói thử xem, một khi liên minh của các ngươi và Phá Thiên Tông toàn lực khai chiến với hai đại thế lực chúng ta, bên nào sẽ dành được thắng lợi cuối cùng?”

“Hỏi thừa, đương nhiên là chúng ta rồi!” Ngay lập tức, đã có vài tên thủ lĩnh cao giọng đáp

Tên thủ lĩnh có gương mặt xương gió, phi thường tự tin nói “Tam Sơn Môn và Phiêu Miếu Động đúng là mạnh thật đó, tuy nhiên bên chúng ta lại chiếm ưu thế tuyệt đối về mặt quân số, không thể nào có chuyện thua được?”

Đăng Dương cười như không cười, hỏi “Có thật vậy không?”

“Thế, để có được chiến thắng này, cái giá mà các ngươi phải trả sẽ lớn đến mức độ nào?”

“Chết một nửa quân số, lưỡng bại câu thương, hay là đến mạng sống của bản thân cũng không còn?”

Nói đến đây, Đăng Dương bất ngờ lên giọng, toát ra phong thái uy nghiêm chỉ những kẻ đứng trên đỉnh cao mới có, hừ lạnh nói

“Sức mạnh của Tam Sơn Môn và Phiêu Miễu Đông, hai đại cự đầu của vùng Đông Hoang, đám tôm tép các ngươi nghĩ mình đủ trình để so sánh sao?”

“Thứ cho lão phu nói thẳng một câu, nếu các ngươi thực sự nghĩ thế, vậy thì các ngươi còn ngu hơn trâu!”

“Lão… lão chửi ai là trâu đó?” Một tên thủ lĩnh có vẻ nóng tính, tức giận quát lên, tu vi Võ Tướng trung cấp trong nháy mắt bùng nổ ra ngoài, ùng ùng sát khí lạnh lẽo như băng nhắm thẳng vào Đăng Dương.

“Hừ… làn càn!” Hai tiếng hừ lạnh trong trẻo tức thời vang lên.

Không chút do dự, Nguyệt Yên Lan và Thủy Linh Lung ngay tức khắc tiến lên một tức, đấu khí mãnh liệt như biển thác sóng ngầm phóng xuất ra ngoài, lửa và nước, nóng bỏng và sắc lạnh, hai cỗ khí tức Võ Tướng cao cấp đỉnh phong bao phủ không gian, nhất thời phủ xuống một luồng áp lực khổng lồ lên tầng thượng của tòa nhà năm tầng, đánh cho khí thế của tên thủ lĩnh kia tan tác xác sơ.

Thấy hai người Nguyệt Yên Lan và Thủy Linh Lung đại triển hùng phong, tám tên thủ lĩnh còn lại cùng với mười tám thân tín cũng không dám chậm trễ, người nào người nấy đều bùng nổ một thân tu vi Võ Tướng của mình, ánh mắt có tức giận, có băng lãnh, có lo lắng nhưng nhiều nhất vẫn là cẩn trọng đề phòng.

Nguyệt Yên Lan và Thủy Linh Lung thật sự quá mạnh, có thể nói là vô địch trong cảnh giới Võ Tướng cũng không sai, bọn hắn làm sao có thể xem nhẹ?

“Ấy ấy, bình tĩnh chút đi!” Đăng Dương nhết mép cười nhạt “Chúng ta có mặt ở đây là để thương lượng chứ không phải đánh nhau”

Hai người Thủy Linh Lung nghe vậy, khẽ liếc mắt nhìn nhau một cái rồi gật nhẹ đầu, cùng lúc thu hồi khí thế của mình, trở lại bên cạnh Đăng Dương. Nhìn hành động của hai người, quả thật giống với thiếp thân hộ vệ của Đăng Dương hơn là thủy lĩnh hai thế lực cự đầu.

Và tất nhiên, điều này cũng trực tiếp làm cho chín tên thủ lĩnh kia càng thêm kinh sợ Đăng Dương.

Đăng Dương đưa mắt nhìn một lượt hai mươi bảy người trước mặt vẫn chưa hề có ít định thu hồi đấu khí hung liệt quấn quanh người, cười nhạt một tiếng, nói



“Những điều ta vừa mới đề cập đến đây, trong lòng các ngươi ắt hẳn cũng vô cùng rõ ràng, đánh với chúng ta, không biết là thắng hay bại, tuy nhiên, có thể chắc chắn một điều rằng, cái giá phải trả chính là rất đắt!”

“Thế nhưng lùi lại ngàn bước mà nói, nếu như các ngươi lựa chọn đứng về trận doanh của Tam Sơn Môn và Phiêu Miễu Động chúng ta thì sẽ ra sao?”

“Tỷ lệ chiến thắng, tài phú đạt được, cái giá phải trả, tất cả những thứ đó nhiều ít thế nào, không cần nghĩ cũng thừa biết”

“Một bên thì đầu tư nhiều mà tỷ lệ sinh lợi không cao, một bên lại hoàn toàn nắm chắc chiến thắng trong tay ngay từ khi mọi thứ còn chưa bắt đầu. Chỉ cần không phải là người ngu ngốc, hẳn nên biết phân rõ đúng sai, tránh xa màn đêm, tìm đến ánh sáng”

Từng lời nói, từng câu chữ sắc bén, xoáy sâu vào trong tâm, chạm đến những giá trị cốt lõi nhất của vấn đề, lại một lần nữa như một quả bom bạo nổ vang dội trong đầu chín tên thủ lĩnh, khiến cho ý chí của tất cả bọn hắn ầm ầm rung chuyển.

Đúng vậy, những lời Đăng Dương nói chính là chân lý, một chân lý mà bất cứ ai cũng không thể bác bỏ, bao gồm cả chín người bọn hắn.

Không nhắc đến lòng tin, chỉ bàn đến lợi ích.

Thứ nhất là về tương quan lực lượng…

Như Nguyệt Yên Lan đã từng nói, cho dù bọn hắn liên minh với Phá Thiên Tông, tạo ra một cỗ sức mạnh phi thường khổng lồ, thế nhưng có một sự thật không thể chối cãi rằng, chất lượng võ giả bên phía bọn hắn, từ công pháp, võ kỹ, binh khí, đan dược, trận hình chiến đấu, tất cả mọi thứ đều không tài nào có thể so sánh với đệ tử của hai đại thế lực cự đầu kia được.

Nếu như trực diện khai chiến, bọn hắn chắc chắn sẽ phải nhận vào thương vong thảm trọng, điều này đối với những thế lực tầm trung như bọn hắn, quả là một vết thương trí mạng rất khó lòng chữa khỏi.

Ngược lại, nếu như mà bọn hắn đứng về phía trận doanh của Tam Sơn Môn và Phiêu Miễu Đông, cùng nhau công kích Phá Thiên Tông, Phá Thiên Tông chắc chắn sẽ bị sử lý chỉ trong một nốt nhạc, tỷ lệ chiến thắng là một trăm phần trăm.

Hiệp một, Tam Sơn Môn và Phiêu Miễu Động - Một ; Phá Thiên Tông - Không

Thứ hai là về mặt lợi ích

Cứ cho là liên minh của bọn hắn và Phá Thiên Tông sẽ giành chiến thắng đi, vậy thì số lượng của cải mà bọn hắn nhận được sẽ là một nửa tài bảo của Phá Thiên Tông.

Trong khi đó, nếu bọn hắn đồng ý thỏa thuận với Tam Sơn Môn và Phiêu Miễu Động, số lượng của cải mà bọn hắn nhận được sẽ là toàn bộ tài bảo mà Phá Thiên Tông đang chiến giữ.

Hiệp hai, Tam Sơn Môn và Phiêu Miếu Động lại - Một ; Phá Thiên Tông tiếp tục - Không

Thứ ba…

Không có thứ ba, chỉ cần hai điều ở trên thôi đã là quá đủ để bọn hắn lựa chọn rồi, Hai và Không, méo cần nghĩ cũng biết nên chọn bên nào

Qua một phút trầm mặt ngắn ngủi, cán cân ý chỉ của bọn hắn đã chính thức nghiên hẳn về phía Đăng Dương.

Độc Ma Hạc là người mở lời đầu tiên, hắn nói “Ngũ Độc Tiêu Hương Đường chúng ta chấp nhận giao kèo này!”

Thấy Độc Ma Hạc đã lên tiếng, Ngô Mây cũng lập tức nói theo “Liệp Sát Báo Đoàn chúng ta đồng ý hợp tác với các ngươi, tham gia vào liên minh của Tam Sơn Môn và Phiêu Miễu Động!”

“Hải Sa Bang chúng ta cũng chấp thuận hợp tác!”

“Cuồng Phong Trại cũng thế!”

“Chúng ta, Cốt Ma Phùng Hưng Trại chấp nhận hợp tác!”

“…”

Cứ thế, người này tiếp lời người kia, trong chốc lát, tất cả chín tên thủ lĩnh thế lực đều lựa chọn đứng về phía trận doanh của Đăng Dương và hai tuyệt sắc mỹ nữ, hoàn toàn trở mặt một trăm tám mươi độ, hướng mũi dùi về phía Phá Thiên Tông cũng như Ngọc Cổ Thanh, kẻ mà không bao lâu trước đây, bọn hắn đã có lời hứa liên minh vô cùng sâu sắc.

Đứng giữa vòng vây, Nguyệt Yên Lan và Thủy Linh Lung nghe từng tên… từng tên thủ lĩnh một gật đầu chấp nhận mà không giấu được ý cười nồng đậm trong mắt.

Các nàng thật không ngờ, tình thế cấp bách và phi thường khó khăn của các nàng, chỉ bằng vài lời nói của Đăng Dương thì đã được giải quyết vô cùng dễ dàng.

Không chỉ thành công phá bỏ cục diện lưỡng bại câu thương mà còn kéo về một đám đồng minh đông đảo, âm thầm đá Phá Thiên Tông một cước, khiến bọn hắn đang từ thế thượng phong rơi thẳng xuống hạ phong.

Một chiêu ‘Rút củi dưới đáy nồi’ kết hợp với ‘Đào góc tường’ của lão tiên sinh, quả thật là hoàn hảo không chê vào đâu được, quá mức xuất sắc.

Trận chiến này, các nàng thắng chắc rồi.

Quét mắt một vòng hai mươi bảy con người đều đã thu liễm đấu khí, xóa bỏ thù địch, Đăng Dương hài lòng cười nói

“Rất tốt, các vị đã có một sự lựa chọn vô cùng đúng đắng đấy!”

“Giờ đây, cũng đã đến lúc chúng ta đi nên vào kế hoạch cụ thể chứ hả?”

“Cứ theo ý lão tiên sinh đi!” Độc Ma Hạc thẳng thắng đáp “Ngài muốn biết điều gì, cứ nói một tiếng, chúng ta nhất định sẽ trả lời rõ ràng”

Nghe vậy, Đăng Dương liền không khách khí, trực tiếp hỏi

“Đã thế, vậy thì đầu tiên, chúng ta nói về kết hoạch vây giết Tam Sơn Môn và Phiêu Miễu Động do Ngọc Cổ Thanh bày ra đi”

“Bao gồm: vị trí, thời điểm, nhân số, bẫy rập và viện binh, tất cả đều phải nói ra rõ ràng, không có vấn đến gì chứ?”

“Tất nhiên là không rồi!” Độc Ma Hạc khẽ gật đầu rồi nhìn qua Ngô Mây đang đứng ngay bên cạnh, cười nói

“Ngô Mây, ngươi chính là người hiểu rõ kết hoạch của Phá Thiên Tông nhất trong chúng ta, ngươi nói đi!”

Bị Độc Ma Hạc gọi tên, Ngô Mây cũng không có từ chối, thoáng sắp xếp một chút thông tin trong đầu rồi chậm rãi nói, thanh âm tuy không to nhưng cực kỳ rõ ràng

“Kế hoạch mà Ngọc Cổ Thanh đã bày ra là…”

-------*-*-------

Vài tiếng sau, tại nơi hạ trại bí mật của Tam Sơn Môn và Phiêu Miễu Động, trong một căn nhà đổ nát, Đăng Dương, Nguyệt Yên Lan, Thủy Linh Lung, Lý Tiểu Kiều và Ngô Thừa Dực lại tụ hợp với nhau, ngồi quanh chiếc bàn đá lục giác hiện đầy vết nứt và trước mặt họ là tấm bản đồ chi tiết của phế khu Cổ Loa.

Thủy Linh Lung sau khi cẩn thận đánh dấu những ký tự chiến thuật lên tấm bản đồ thì nhẹ nhàn đặt bút xuống bàn, điềm tĩnh nói

“Đó là toàn bộ kế hoạch mà lão tiên sinh và đám thủ lĩnh thế lực đã bàn bạc, Lý Tiểu Kiều, Ngô Thừa Dực, hai người đã nắm rõ hết chưa?”

“Rồi!” Ngô Thừa Dực cùng Lý Tiểu Kiều đồng thanh đáp lời

Tiếp đó, Lý Tiểu Kiều liền không nhịn được sự phấn khích trong lòng mà ha ha cười lớn, đồng thời, ánh mắt nàng nhìn đến Đăng Dương lại càng thêm khâm phục và tôn kính.

“Ha ha, thật không ngờ Phá Thiên Tông lại có ngày này, chơi độc quanh năm, cuối cùng lại độc chết chính mình, đáng đời bọn hắn, ha ha!”

Ngô Thừa Dực cũng là hưng phấn không kém, tuy nhiên còn chưa đến mức lồng lộn như Lý Tiểu Kiều, hướng Đăng Dương mà ôm quyền nói

“Lão tiên sinh, Thừa Dực quả thật phục ngài sát đất rồi, kế sách xoay chuyển càn khôn như này, ta thật sự chưa bao giờ nghĩ đến!”

“Không sai, không sai, lão tiên sinh, ngài là lợi hại nhất!” Lý Tiểu Kiều mở to cặp mắt long lanh mọng mức, sùng bái nhìn Đăng Dương.

“Điều đó là hiển nhiên!” Thủy Linh Lung thong thả gật đầu, đối với nàng, Đăng Dương lợi hại đã là chuyện hiển nhiên, không cần phải bàn cãi.

Nguyệt Yên Lan vui vẻ đến đỏ cả mặt, kiềm diễm động lòng người, nói

“Lão tiên sinh, nếu như không phải ngài còn đang sống sờ sờ ở đây, chắc có lẽ Yên Lan đã nghĩ ngài là thân linh hạ phàm nha!”

“Hồn Thuật mạnh mẽ này, Y Thuật cao siêu này, thủ đoạn quỷ dị đầy người này, giờ đây đến cả mưu kế cũng bá đạo đến nổi khiến cho người ta giận sôi, tại sao ngài có thể toàn năng như vậy được chứ?”

“Nếu như lão tiên sinh mà trẻ lại năm sáu chục tuổi, Yên Lan nhất định là đổ gục ngài mất thôi!’

Đăng Dương dù là người có tinh thần cứ cỏi, thế nhưng đứng trước một loạt lời ca tụng thật đến từ tâm can này, tâm trạng hắn cũng không khỏi lâng lâng trên chín tầng mây, sau lớp mũ trùm đâu đen tối, khuôn mặt thanh tú đã có chút ngại ngùng đỏ lên.

Có điều, để bảo vệ hình tượng, hắn tuyệt đối không được để cho mấy người Thủy Linh Lung nhận ra điều này

Cố gắng áp chế xúc động trong lòng, Đăng Dương khẽ đằng hắng một tiếng, ra vẻ trải đời, nói

“Các ngươi không cần ca tụng lão phu lên tận trời như vậy, chỉ cần bốn người các ngươi sống đủ trăm tuổi, nhìn thấy vô số loại người, trải qua bao nhiêu thăng trầm, lên voi xuống chó của cuộc đời, tất sẽ luyện thành một thân bản lĩnh như ta mà thôi”

“Ài, mà suy cho cùng, bản lĩnh của lão phu cũng đâu cao siêu gì lắm, so với mấy lão sư phụ cường giả của các ngươi, lão phu vẫn còn thua xa một vạn tám nghìn dặm là ít!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.