Hào Quang Mặt Trời

Chương 282: Đại chiến kết thúc



Mệnh lệnh của Ngọc Cổ Thanh vừa vang lên, hàng trăm võ giả vô hồn và hàng vạn con Trùng Ăn Thịt không những ngay lập tức đình chỉ tấn công và còn ào ào rút lui về phía sau.

Tuy nhiên, bọn chúng cũng không hoàn toàn rời đi mà trên dưới kết hợp, tạo thành một lồng giam không kẽ hở, vây kín hai mươi hai còn sống sót của liên minh Tam Sơn Môn – Phiêu Miễu Động, bao gồm cả Nguyệt Yên Lan và Thủy Linh Lung.

Mặc dù vậy, đã có thể tìm được đường sống trong chỗ chết, bị vây hay không cũng chả quang trọng, quan trọng là vẫn có thể hít thở được, vẫn còn tồn tại trên thế gian này, như vậy đối với bọn họ đã là quá tốt rồi.

Lý Tiểu Kiều chống kiếm xuống đất, ôm lấy vết thương không ngừng chảy máu trên vai, mặc dù đang rất đau nhưng ánh mắt nàng lại sáng như muôn vạn vì sao trên trời, xuyên qua tầng tầng lớp lớp bao vây, lấp la lấp lành nhìn đến bóng người áo đen ở phía xa xa, sùng bái nói

“Thủy Linh Lung sư tỷ nói không sai, lão tiên sinh quả thật đúng là thần thông quảng đại, không cần động tay động chân mà chỉ với vài câu nói, mặc dù ta không ý nghĩa của chúng là gì, mà ngài đã có thể khiến cho tên Ngọc Cổ Thanh thâm độc chó chết kia dừng tay. Không gì có thể diễn tả sự tuyệt vời này!”

“Hài, may mà nhờ có lão tiên sinh, nếu chậm thêm một chút nữa thôi, chắc có lẽ giờ đây, ta đã trở thành một cái xác lạnh băng, đi đoàn tụ với bọn Tú Minh và Lạc Xuyến rồi” Một nữ đệ tử Phiêu Miễu Động đầu tóc bết bát, cả người thấm đẫm máu tươi, bộ dạng chật vật không chịu nổi, vừa vui vừa buồn nói

“Ta không phải là nghi ngờ gì lão tiên sinh nhưng mọi người cũng đừng lơ là cảnh giác, tranh thủ một chút thời gian yên ổn quý giá này mà trị thương, hồi khí đi, dù cho kết quả sắp đến có như thế nào, chúng ta vẫn phải chuẩn bị đầy đủ để tiếp tục liều mạng với Phá Thiên Tông!”

Ngô Thừa Dực cao giọng dặng dò hai mươi con người còn lại, sau đó thì từ trong túi trữ vật, móc ra một viên đan dược màu đỏ bầm. Trải qua một trận tử chiến khốc liệt, toàn bộ đan dược trên người hắn, bao gồm cả đan dược cường hóa tu vi, đan dược phù hồi đấu khí, tất cả đều đã tiêu hao sạch sành sanh, chỉ còn lại duy nhất viên đan dược trị thương cuối cùng này mà thôi.

Vừa định bỏ viên đan dược vào miệng thì Ngô Thừa Dực bổng nhiên dừng lại, thoáng chần chờ một lát, hắn đứng lên, đi đến bên cạnh Nguyệt Yên Lan rồi đưa viên đan dược cho nàng, sắc mặt phi thường nghiêm túc, nói

“Nguyệt Yên Lan sư tỷ, viên Phục Huyết Đan này của ta, tỷ uống đi!”

Nguyệt Yên Lan khoát tay, một chút cũng không rời ánh mắt khỏi cuộc nói chuyện giữa Đăng Dương và Ngọc Cổ Thanh, nói

“Không cần, ta vẫn còn một ít đan dược trong người, ngươi cứ giữ lấy mà uống”

Ngô Thừa Dực lắc đầu, khiên quyết nói

“Nguyệt Yên Lan sư tỷ, như đã nói, ta hoàn toàn không có bất kỳ nghi ngờ gì đối với phong cách làm việc và sự cường đại của lão tiên sinh, thế nhưng, chúng ta vẫn là nên đề phòng trường hợp xấu nhất có thể xảy ra”

“Trong người tỷ còn đan được, vậy thì cứ để dành đó, còn bây giờ thí uống viên đan được này của ta đi, nếu một lát nữa mà có biến, đám huynh đệ bọn ta sẽ liều chết xông phá vòng vây, mở ra một con đường máu cho tỷ. Đến khi ấy, tỷ hãy sử dụng cái bí pháp kia mà tẩu thoát!”

“Lúc nãy tình hình căm go, cách này có vẻ không được khả thi nhưng hiện tại thì khác, chúng ta có thời gian chuẩn bị, có không gian sắp xếp trận hình, chỉ cần dồn tất cả sức mạnh, công phá vào một điểm duy nhất trong vòng vây của bọn chúng, như vậy là đủ!”

Nghe vậy, Nguyệt Yên Lan liền cau mày khó chịu “Ngô Thừa Dực, ngươi…”

Tuy nhiên còn chưa để nàng nói hết, Ngô Thừa Dực đã cắt đứt lời nàng, trầm giọng nói tiếp, thanh âm vô cùng cứng rắn

“Nếu Nguyệt Yên Lan sư tỷ đã quên, vậy thì để ta nhắc cho tỷ nhớ, tỷ chính là thiên chi kiêu nữ của Tam Sơn Môn, là con gái của Đường chủ Chu Tước Đường, là cháu ngoại của đương kim Môn Chủ. Mạnh sống của tỷ, giá trị của tỷ đối với Tam Sơn Môn còn lớn hơn tất cả chúng ta cả trăm nghìn lần, do đó, tỷ tuyệt đối không thể bỏ mạng tại đây được!”

“Còn nếu như tỷ có dị nghị gì nữa, vậy thì ta xin nói thẳng luôn, đây chính là nhiệm vụ mà Đường chủ đã bí mật giao cho ta, nguyên văn là… Bằng mọi giá, bắt buộc phải bảo vệ an toàn tính mạng của Nguyệt Yên Lan, cho dù là phải trả giá bằng cái chết hay hi sinh tất cả!”

Thủy Linh Lung ngồi ngay bên cạnh, nghe Ngô Thừa Dực thao thao bất tuyệt mà hàn khí bốc lên khắp người, lạnh nhạt nói

“Ngô Thừa Dực, ta thấy ngươi chính là đừng phí công vô ích nữa, với tính cánh như liệt hỏa của Nguyệt Yên Lan, ngươi cảm thấy nàng sẽ nghe lời ngươi sao?”

“Còn nữa, dù ngươi đã nói là không có bất cứ nghi ngờ gì đối với lão tiên sinh, thế nhưng theo ta thấy, toàn bộ hành động và lời lẽ vừa rồi của ngươi lại hoàn toàn trái ngược đấy”

“Liệu hồn mà giữ chặt cái miệng của mình lại, nếu không, để cho ta nghe được bất kỳ lời nói nào của ngươi thể hiện sự bất kính với lão tiên sinh nữa, mặc kệ là cố ý hay vô tình, không cần đợi Trùng Ăn Thịt, ta sẽ ngay lập tức xử đẹp ngươi!”

Nghe từng lời nhẹ nhàn nhưng còn giá lạnh hơn băng được thốt ra từ đôi môi xinh đẹp của Thủy Linh Lung, dưới ánh mắt ngạc nhiên đến trợn tròn của Nguyệt Yên Lan, Ngô Thừa Dực đột nhiên không khác gì một quả bóng căn tròn bị xì hơi, tiu nghỉu nằm dài xuống đất, một tay ôm mặt, một tay vỗ ngực, trợn trắng mắt mà ra sức hít thở, nào đâu còn bộ dạng khí khái nam nhi, nhiệt huyết vang trời, cứng rắn như sắt thép vừa mới đây thôi.

“Phù… cuối cùng cũng xong! Sư tỷ, ta đã hoàn thành nhiệm vụ truyền đạt lời nói của Đường chủ rồi đấy, nếu như tương lai mà còn có thể sống sót trở về Tam Sơn Môn, ngài ấy có hỏi thì tỷ làm ơn nói giúp ta một lời a, nếu không, hậu quả của ta như thế nào thì chắc tỷ cũng biết!”



“Ngươi… ngươi… ngươi…” Nguyệt Yên Lan kinh ngạc đến khổng thể thốt nên lời, mới vừa rồi là thằng oắt con này diễn kịch cho nàng xem đấy hả? Tổ cha nó, diễn sâu quá đáng, xem tý nữa là nàng bị lung lay luôn rồi.

Sau khi thở gấp một hồi, Ngô Thừa Dực hé mắt nhìn đến gương mặt đỏ lựng như than hồng của Nguyệt Yên Lan, sợ hãi muốt xuống một ngụm nước bọt, âm thầm cầu nguyện trong lòng.

‘Con mẹ nó, bà cô à, làm ơn đừng nổi trận lôi đình mà, ta cũng chỉ là thân bất do kỹ mà thôi, ai bảo mẹ của bà cô… à không, lệnh của bà ngoại, làm sao ta dám bất tuân, thông cảm tý đi mà, đi mà… nha!’

Diễn trò đào hố con phượng hoàng kiêu ngạo của Chu tước đường, nếu như không phải được Đường chủ trực tiếp hạ lệnh, hắn dù có chết cũng méo dám làm cái chuyện tày trời này.

So với đám võ giả vô hồn và Trùng Ăn Thịt, hắn càng là sợ Nguyệt Yên Lan hơn gấp mười lần.

Hắn mà chết luôn ở đây thì không nói đến làm gì, nhưng mà có thể sống sót trở về, vậy thì cuộc đời của hắn, tương lai của hắn, địa vị của hắn sau này, tất cả đều là do một tay Nguyệt Yên Lan nắm giữ nga, nàng lật tay thì hắn sống tốt, nàng mà úp tay thì coi như hắn tàn đời, không đùa được đâu, nguy hiểm lắm.

“Ngô Thừa Dực!” Một tiếng hét thống giận

“Sư tỷ tha mạng!” Một tiếng la thảm thiết như heo bị chọc tiết



Cách đó không xa, quay trở lại với cuộc đàm phán của Đăng Dương và Ngọc Cổ Thanh, cả không gian như bị một luồng áp lực vô hình khổng lồ đè nén đến ngưng đọng, gió ngừng thổi, mây ngừng bay, chỉ có hai ánh mắt, một sâu thẳm như đại dương, một âm hiểm như độc xà, đối diện với nhau tóe lên tia lửa, chỉ là, tia lửa này không cháy mà lại đóng băng.

“Lão già, ta đã thực hiện yêu cầu của lão, còn giờ thì đưa chìa khóa đây?” Ngọc Cổ Thanh âm lãnh nói

Đăng Dương nhết mép cười nhạt một tiếng, nói “Ngọc thiếu tông chủ, người còn trẻ mà đầu óc sao lại lú lẫn hơn cả một ông già như ta thế?”

“Ngừng chiến chỉ là điều kiện tiên quyết để lão phu và ngươi bắt đầu cuộc thương lượng mà thôi!”

“Lão già khốn kiếp, Ngọc Cổ Thanh sư huynh chấp nhận cái yêu cầu thối tha của lão đã là nhân từ lắm rồi, đừng có mà được voi đòi tiên” Hoàng Kỳ không hề che giấu sát khí lăng thiên, trừng lớn ánh mắt ác liệt, nhìn chòng chọc như muốn ăn tươi nuốt sống Đăng Dương

“Ngọc Cổ Thanh, xin quản lý tốt người của ngươi, tố chất kém quá, không cẩn thận là nàng ta đạp đổ luôn cuộc đám phán êm đẹp của chúng ta đấy!” Đăng Dương châm biếm nói, ý tứ mười phần rõ ràng, chính là trắng trợn đe dọa

“Ngươi…”

“Hoàng Kỳ, lui xuống!” Ngọc Cổ Thanh quát lạnh một tiếng, chặn lại hành động tấn công bốc đồng của Hoàng Kỳ, sau đó lại híp mắt nhìn đến Đăng Dương, điềm tĩnh đến đáng sợ, hỏi

“Lão già, thế lão muốn như thế nào mới chịu giao ra chiếc chìa khóa kia? Nói nghe thử xem?”

Đăng Dương liếc Hoàng Kỳ với ánh mắt đầy ẩn ý, cợt nhả nói “Phải như vậy mới đúng, người trẻ tuổi mà xồn xồn quá cũng không tốt đâu, dễ chết sớm lắm đấy!”

“Lão già…” Ngọc Cổ Thanh có chút không kiên nhẫn nhíu mi

“Được rồi, được rồi, chúng ta đi vào vấn đề chính nào” Đăng Dương nhún nhẹ hai vai, không vòng vo tám quốc lằng nhằng nữa mà trực tiếp nói thẳng luôn ý muốn của mình

“Chúng ta, ngươi và lão phu đều là những người có đầu óc không tệ, vì thế cho nên cũng không cần chơi trò tâm cơ làm mất thời gian”

“Lão phu nói thẳng, ta sẽ không giao chiếc chìa khóa này cho Phá Thiên Tông các ngươi”

“Cái gì?” Huỳnh phong vừa bất ngờ, vừa giận dữ quát to

“Lão già đáng chết đó lại dám coi chúng ta là trò tiêu khiển” Hoàng Kỳ nghiến răng ken két

Chu Lam trầm giọng nói “Lão già, lão đây là đang đùa giỡn với sinh mạng của bọn chúng đấy!”

“Lão già, lão đang lãng phí sự kiên nhẫn ít ỏi của ta đấy, tốt nhất là đừng đùa với lửa, còn nửa vế sau đâu, nói ra hết đi” Ngọc Cổ Thanh lạnh lẽo nói

“Được!” Đăng Dương cười đáp “Như đã nói, lão phu sẽ không giao chiếc chìa khóa này cho các ngươi, tuy nhiên, thay vào đó, lão phu sẽ sử dụng chính chiếc chìa khóa này, hợp tác với các ngươi mở ra Đại Thiết Môn”

“Và để có thể đạt được một cuộc hợp tác tốt đẹp nhất, các ngươi có nên bày tỏ một chút thành ý hay không?”

“Thành ý?” Ngọc Cổ Thanh lơ đãng nhìn qua hai mươi hai người còn lại của liên minh Tam Sơn Môn – Phiêu Miễu Động, hỏi “Ý lão là bọn chúng?”

Đăng Dương gật đầu xác nhận “Không sai, lão phu muốn cách ngươi ngay lập tức phóng thích tất cả bọn hắn, ngay sau đó, lão phu sẽ cùng các ngươi thẳng tiến đến Đại Thiết Môn, được chứ?”

“Lão tưởng chúng ta là con nít lên ba à? Có chó nó mới tin lời lão ấy” Hoàng Kỳ cong môi, cười lạnh không thôi

Đăng Dương không nhanh không chậm, cười đáp

“Cô gái nhỏ, tính đa nghi của ngươi cũng không khỏi quá cao đi? Phàm là võ giả đi vào phế khu Cổ Loa, ai lại không muốn bước chân vô vùng Nội Thành bí ẩn, lão phu cũng không ngoại lệ”

“Biết đâu được, tại nơi đó lại có cất giấu phương pháp cải lão hoàn đồng thì sao. Lão phu tuy già nhưng vẫn còn yêu đời lắm, nếu như có cách để sống tiếp thì tại sao ta lại bỏ qua chứ?”

“Lão phu nói thế có đúng không, Ngọc thiếu tông chủ? Vậy ý của ngươi thế nào, cùng nhau tiến vào bên trong vùng Nội Thanh hay cả hai đều tay không ra về?”

Nghe vậy, Ngọc Cổ Thanh không có lập tức trả lời ngay mà rơi vào trầm tư trong chốc lát, và rất hiển nhiên, sẽ không có bất kỳ một ai đi quấy rầy mạch suy nghĩ của hắn, bao gồm cả ba người Hoàng Kỳ.

Buông tha cho liên minh Tam Sơn Môn – Phiêu Miễu Động, bọn hắn tất nhiên là sẽ không bao giờ nguyện ý, bất quá, nếu đem so sánh với việc tiến vào bên trong vùng Nội Thành của phế khu Cổ Loa thì không cần nghĩ cũng biết, vế sau quan trọng hơn rất nhiều.

Một lát sau, Ngọc Cổ Thanh cuối cùng cũng đã đưa ra sự lựa chọn của mình, dứt khoát nói

“Được, ta chấp nhận yêu cầu của lão, tuy nhiên…”

‘Tuy nhiên? Ha ha, đúng là lúc nào cũng sẽ có hai chữ tuy nhiên này’ Đăng Dương thầm nghĩ trong lòng ‘Có điều cũng không sao, mình cũng thừa biết cái tuy nhiên này ra gì rồi’

Lời nói của Ngọc Cổ Thanh vẫn tiếp tục “Tuy nhiên, ta sẽ không thả hết tất cả bọn chúng, hai người Nguyệt Yên Lan và Thủy Linh Lung vẫn sẽ ở lại với chúng ta, phòng trường hợp lão già ngươi lật lọng, đồng ý chứ?”

‘Bắt giữ con tin sao? Thủ đoạn không tồi chút nào, nếu là mình, mình cũng sẽ làm giống như hắn! Chỉ là, hai người thì có vẻ hơi ít, so với dự tính của mình thì còn thấp hơn một chút, đáng lẽ ra phát giữ lại cả Lý Tiểu Kiều và Ngô Thừa Dực chứ nhỉ’

‘Có lẽ bọn hắn e ngại cỗ sức mạnh khi cả bốn Võ Tướng cao cấp tụ tập lại một chỗ, hoặc là trong mắt bọn hắn, giá trí của Nguyệt Yên Lan và Thủy Linh Lung hoàn toàn vượt xa tất cả những người khác cộng lại’

‘Vế sau nghe có vẻ khả quan hơn đấy, dù sao, sau lưng Phá Thiên Tông là cả một binh đoàn võ giả vô hồn và Trùng Ăn Thịt mà, thứ gì có thể uy hiếp được bọn chúng chứ’

Nghĩ là vậy, thế nhưng Đăng Dương không hề do dự quá lâu, cốt chỉ là làm màu cho Ngọc Cổ Thanh xem một chút mà thôi, vài giây sau thì liền gật đầu nói

“Đồng ý! Ngoại trừ Nguyệt Yên Lan và Thủy Linh Lung, hãy giải phóng toàn bộ hai mươi người còn lại”

“Đợi đến khi tất cả bọn họ đã an toàn rời khỏi nơi đây, cũng sẽ là lúc chúng ta lên đường, không có vấn đề gì chứ?”

“Không có, bắt đầu đi!” Ngọc Cổ Thanh lạnh lùng phất tay

-------*-*--------

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.