Hào Quang Mặt Trời

Chương 284: Nội Thành



Tĩnh Lặng, một sự tĩnh lặng tuyệt đối bao trùm cả không gian.

Hàng chục ánh mắt trợn lớn, tràn ngập dáng vẻ không thể tin nổi nhìn chằm chằm vào bốn chiếc chìa khóa đang huyền phù lơ lững ngay trên lòng bàn tay Đăng Dương.

Nhất là Ngọc Cổ Thanh, mặc dù là người bình tĩnh và lý trí nhất trong đám người, thế nhưng hiện nay, chính hắn lại là người chấn động hơn cả.

‘Không phải một hay hai chiếc mà có tổng cộng đến năm chiếc chìa khóa?’ Ngọc Cổ Thanh gào thét trong lòng, đại não hắn căng phồng như muốn nổ tung, sự thật đang diễn ra trước mắt, nó đã khiến cho lòng tự tin của hắn hiện đầy vết nứt.

Thì ra, hắn suy đi tính lại một hồi, đến cuối cùng lại không khác nào một con rối nhảy múa trong lòng bàn tay của lão già thần bí kia.

Thật là nực cười và ngây thơ làm sao khi hắn lại có thể nghĩ rằng, chỉ cần một chiếc chìa khóa Thần Binh lấy được từ Thần Khí Trang là đủ để mở ra Đại Thiết Môn.

Và rồi ngay tại lúc hắn phát hiện ra sự xuất hiện của chiếc chìa khóa thứ hai tại Võ Chiến Đài, hắn dù đã rất kinh ngạc nhưng rồi cũng nhanh chóng đi đến kết luận vội vàng là với hai chiếc chìa khóa trong tay, việc mở ra Đại Thiết Môn đối với hắn đã là điều phi thường chắc chắn.

Đối với một người cẩu toàn như hắn, đây quả thật là một sự sai lầm và ngu ngốc đến không thể nào chấp nhận.

Hắn đã quá tin tưởng vào những thông tin mà tông môn đã góp nhặt được từ những lần tham gia phế khu Cổ Loa khai mở trong quá khứ, để rồi không mảy may sinh ra bất cứ nghi ngờ nào và cứ thế làm theo kế hoạch đã đề ra như một cỗ máy vô tri vô giác.

Thậm chí, hắn đã vì thế mà bỏ qua luôn công việc điều tra và khám phá, những tôn chỉ quan trong nhất khi thám hiểm một di tích cổ đại, trong khi đó lại đặt toàn bộ tâm trí, nhân lực và vật lực vào việc bày mưu tính kế để tiêu diệt hai thế lực đối địch, dẫn đến hậu quả là sém tý nữa, hắn đã tự tay chặt đứt tương lai tươi sáng của bản thân.

Tuy nhiên, may mắn thay, tâm trí của hắn trong thời khắc quan trọng vẫn còn giữ lại một tia tĩnh táo, đồng thời với đó, mưu kế mà hắn gầy công xây dựng lên cũng không phải thật sự trở nên vô ích, và mặc dù cả quá trình đó có chút hung hiểm, mọi thứ cuối cùng cũng đã quay trở lại quỹ đạo mà nó vốn phải như thế.

Ép xuống cảm giác thất bại và tức giận trong lòng, Ngọc Cổ Thanh không có một chút do dự, thẳng tay ném chìa khóa Thần Binh cho Đăng Dương, trầm giọng nói

“Lão già, đừng nhiều lời, mau mở cổng đi!”

Thấy Ngọc Cổ Thanh vậy mà không mất bao lâu đã có thể khôi khục bình tĩnh trước hành động gây sốc của mình, Đăng Dương lại càng coi trọng hắn hơn.

Mặc dù vậy, Đăng Dương vẫn rất tự tin vào sức mạnh bản thân cho nên sẽ không vì thế mà trở nên lo sợ quá mức đối với Ngọc Cổ Thanh.

“Ngọc thiếu tông chủ đúng là người quyết đoán, được rồi, cứ để đó cho lão phu” Đăng Dương cười khẽ một tiếng, dễ dàng bắt lấy chiếc chìa khóa Thần Binh đang bay tới.

Sau đó, dưới cánh hình chăm chú của tất cả mọi người, hắn vận dụng một phương pháp đặc thù mà Thần Rùa đã chỉ dạy, ghép nối cả năm chiếc chìa khóa lại với nhau.

Chỉ thấy, ngay tại thời điểm năm hợp thành một, một luồng ánh sáng vô cùng chói mắt bổng nhiên phát ra từ lòng bàn tay của hắn, chiếu rọi khắp không gian, khiến cho hàng chục ánh mắt săm soi, dù rằng không muốn nhưng vẫn phải bất đắc dĩ nhắm tịt lại.

Bất quá, luồng ánh sáng chói chang này, đến nhanh và cũng đi nhanh, chưa đến một giây thời gian thì đã hoàn toàn biến mất, đợi đến khi tất cả mở mắt ra, trên tay Đăng Dương chỉ còn lại duy nhất một chiếc chìa khóa pha lê năm màu phi thường xinh đẹp.

Nó đẹp đến nổi, đám đệ tử Phá Thiên Tông sau khi mở mắt ra cũng không nhịn được là liên tục thốt lên những tiếng ca ngợi mĩ miều



“Đẹp quá, đây chính là chiếc chìa khóa mở ra Đại Thiết Môn sao?”

“Đây là chiếc chìa khóa đẹp nhất mà ta từng trông thấy trong đời”

“Đừng có đùa, cái gì mà chìa khóa đẹp nhất, cho dù có là viên đá quý giá trị nhất, đẹp đẽ nhất cũng không thể nào so sánh được với nó”

“Quả không hổ là báu vật của một triều đại huy hoàng, đến cả chìa khóa mở cổng thôi mà đã đẹp đến kinh dị như vậy, thế thì những tài bảo ẩn giấu sau cánh cổng này còn có giá trị khủng khiếp đến mức nào nữa?”

“Cơ thể ta, nó đang không ngừng rung rẫy vì kích động!”

Nắm chiếc chìa khóa lung linh xinh đẹp không gì tả nổi trên tay, Đăng Dương nghe một loạt những lời tán thưởng của đám người mà cười thầm trong lòng.

‘Mơ thật đẹp, đúng là một lũ ngu ngốc, chẳng lẽ các ngươi thật sự nghĩ rằng, cứ mở được Đại Thiết Môn rồi thì sẽ có thể mặc sức thu lượm tài bảo hay sao?’

Nghĩ là như vậy, thế nhưng Đăng Dương tất nhiên sẽ không nói ra khỏi miệng, bởi vì hắn biết rõ, một là, Ngọc Cổ Thanh chắc chắn sẽ không ngu dốt như đám võ giả kia, bị lòng tham che mờ ký trí, và hai là, bọn chúng mà càng như vậy, hắn sẽ càng chiếm được nhiều lợi thế hơn mà thôi.

“Tất cả chú ý, lão phu bắt đầu đây!” Đăng Dương khẽ quát một tiếng, đem chìa khóa pha lên đang lơ lững trong không trung nắm chặt lại rồi thẳng tay ném mạnh vào Đại Thiết Môn như phóng phi tiêu.

Boong! Tiếng va chạm thanh thúy vang lên trong không gian, chiếc chìa khóa pha lê tưởng chừng như vô cùng dễ vỡ đã dễ dàng găm sâu vào Đại Thiết Môn như một con dao cắt xuyên đậu hủ.

Và rồi ngay sau đó, âm thanh kẻo kẹt liền vang lên, tại vị trí chính giữa cánh cổng sắt to lớn, một đường chỉ ánh sáng mảnh mai bổng nhiên xuất hiện, tựa như một vết nứt của sự hủy diệt, nó đã chia đôi bức tranh thần ma quyết chiến ra làm hai nửa.

Vậy là, sau năm ngàn năm luôn luôn đóng kín, Đại Thiết Môn, cánh cổng duy nhất dẫn vào vùng Nội Thành Cổ Loa đã được mở ra, chính thức chào đón vị khách đầu tiên của nó, những kẻ liều mạng.

Chỉ thấy đằng sau Đại Thiết Môn là cả một đại lộ lát đá hoa cương rộng lớn thênh thang, kéo dài xa tít tầm mắt, dọc hai bên đại lộ là từng tòa kiến trúc cao lớn đồ sộ, phi thường tinh mỹ và xa hoa, đặc biệt, tại nơi tận cùng của con đường là một toà cung điện nguy nga tráng lệ khổng lồ, mái lưu li, tường ngọc bích, viền vàng thếp bạc lộng lẫy vô cùng.

Tại nơi đây, không có một chút gì gọi là dấu hiệu của sự hoang phế và đổ nát như ở vùng Ngoại Thành và Trung Thành, tựa như, năm ngàn năm lịch sử đối với nó, chẳng qua chỉ là gió thoảng mây bay, hôm qua cũng như hôm nay, vĩnh viễn trường tồn cùng với thời gian.

Một cỗ khí thế vương giả, quý tộc, giàu có và cổ xưa cứ thế đập thẳng vào mặt đoàn người, khiến cho tất cả bọn họ bị choáng ngợp đến u mê đầu óc, những tiếng hít lạnh vang lên không dứt.

Và đương nhiên, điều đó đã tạo nên một sơ hở chết người trong vòng phong ngự của Phá Thiên Tông. Mà một kẻ có đầu óc linh hoạt như Đăng Dương thì làm sao có thể bỏ qua cơ hội hiếm có này. Hoặc nói đúng hơn là, ngay từ lúc hắn hiện thân tại Võ Chiến Đài và tất cả mọi chuyện bắt đầu, sự sơ hở này của Phá Thiên Tông đã nằm gọn trong bảng kế hoạch của hắn.

Chớp lấy thời khắc Ngọc Cổ Thanh lẫn người của hắn còn bị vây trong trạng thái kinh ngạc, Đăng Dương ngay lập tức thi triển hồn thuật ‘Hắc Vũ Thời Không’, dịch chuyển tức thời từ dưới mặt đất đến ngay trên Đại Thiết Môn, một lần nữa thu hồi chiếc chìa khóa pha lê xinh đẹp, tiếp sau đó, hắn lại dịch chuyển vào giữa vòng vây không kẽ hở của Tam Sơn Môn, hai tay ôm chặt lấy hai người Nguyệt Yên Lan và Thủy Linh Lung, mang theo các nàng biến mất vào hư vô.

Tất cả hành động nước chảy mây trôi từ đầu đến cuối, Đăng Dương mất tổng cộng chưa đến một giây thời gian để thực hiện một cách hoàn mỹ, nhanh đến nổi mắt thường còn không kịp nhìn thấy chứ đừng nói chi là làm ra phản ứng.

Đợi đến lúc Ngọc Cổ Thanh hồi phục tinh thần từ sự choáng ngợp thì đã là hai giây sau. Với tâm tính độc ác và tàn bạo của bản thân, một khi đã đạt được mục đích, hắn chắc chắn sẽ không muốn để lại bất kỳ thứ gì có thể làm vướng bận mình nữa, chính vì vậy cho nên, việc bắt giữ con tin đối với hắn lúc này đã là không còn cần thiết.

Không cần đắng đo hay suy tính bất cứ thứ gì, Ngọc Cổ Thanh liền lạnh lùng ra lệnh

“Giết Nguyệt Yên Lan và Thủy Linh Lung ngay cho ta!”

“Rõ!” Hoàng Kỳ đứng ngay bên cạnh, vừa nghe Ngọc Cổ Thanh nói thế, đôi mị nhãn lập tức lóe lên hàn quang sắc lạnh, thè chiếc lưỡi thơm tho liếm nhẹ đôi môi căn mọng như dã thú nhìn thấy con mồi, nhanh tay rút ra hai thanh chủy thủ tẩm đầy chất độc, quay người về phía sau với sắc mặt tràn đầy hưng phấn và có chút gì đó điên loạn.

Thế nhưng rồi… sự hưng phấn và điên loạn đó của nàng, trong chớp mắt đã đông cứng lại như bị hóa đá, tất cả là vì, con mồi của nàng đã không cánh mà bay, hoàn toàn biến mất khỏi thế gian.

“Các ngươi đang làm cái quái gì thế, Thủy Linh Lung và Nguyệt Yên Lan, hai con ả chết tiệt đó đâu rồi?”

Không có gì lạ khi tiếng hét bất chợt của Nguyệt Yên Lan gây nên một trận hỗn loạn trong đội hình Phá Thiên Tông

“Cái gì, Thủy Linh Lung và Nguyệt Yên Lan chạy rồi á? Làm sao có thể?”

“Mới vài giây trước thôi, các nàng vẫn còn có mặt ở đây mà!” Một tên đệ tử Phá Thiên Tông hốt hoảng nói với thần thái tràn ngập mờ mịt, khó hiểu

Một tên đệ tử khác cũng khó tin thốt lên “Đúng thế, ngay trước khi Đại Thiết Môn mở ra, hai người Nguyệt Yên Lan và Thủy Linh Lung vẫn còn đứng ngay chính giữa vòng vây mà, sao mới chớp mắt một cái thì đã biến mất?”

“Không phải chỉ có Nguyệt Yên Lan và Thủy Linh Lung thôi đâu, lão già kia cũng đã bốc hơi luôn rồi!” Chu Lam cau chặt lông mày, âm trầm nói

Huỳnh Phong vừa tức vừa giận, cắn răng nói “Lão già chết tiệt, nhất định là lão đã sử dụng thủ đoạn dịch chuyển không gian, nhân cơ hội tất cả chúng ta thất thần mà lén lút mang Nguyệt Yên Lan và Thủy Linh Lung chạy đi rồi, khốn kiếp thật!”

Hoàng Kỳ lúc này đã ức chế như muốn nổ tung, đôi chân thon dài điên cuồng giẫm đạp, dày xéo trút giận xuống mặt đất, đay nghiến hỏi

“Ngọc sư huynh, bọn chúng trốn rồi, giờ chúng ta phải làm sao đây?”

Ngọc Cổ Thanh trầm mặc trong chốc lát, thoáng ngẫm nghĩ một hồi thì khẽ hít sâu một hơi rồi thở hắc ra, sắc mặt bình tĩnh đến cực độ, lạnh nhạt nói

“Không cần làm gì cả, bọn chúng muốn chạy thì cứ để cho chúng dạy, suy cho cùng, ngoại trừ lão già khốn nạn kia ra, hai người Nguyệt Yên Lan và Thủy Linh Lung cũng không thể sống nổi qua ngày hôm nay, hoàn toàn không có bất kỳ cơ hội nào để gây trở ngại cho công việc của chúng ta”

“Không sống nỗi qua ngày hôm nay?” Huỳnh Phong giật mình nói “Không lẽ…”

Không đợi Huỳnh Phong nói hết lời, Ngọc Cổ Thanh đã gật đầu xác nhận, nhết môi cười

“Không sai, Nguyệt Yên Lan, Thủy Linh Lung và cả hai mươi tên võ giả đã chạy trốn kia, tất cả bọn chúng đều đã bị ta âm thầm cấy trứng của Trùng Ăn Thịt vào người, chưa đến ba tiếng nữa, toàn bộ da thịt của bọn chúng đều sẽ trở thành thức ăn cho lũ trùng non, trăm phần trăm cầm chắc cái chết!”

-----*-*-----

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.