Hào Quang Mặt Trời

Chương 296: Đường cùng của Phá Thiên Tông



Dưới cú ném dứt khoát và cực kỳ tinh chuẩn của Đăng Dương, bình thủy tinh chứa chất lỏng trong suốt đã hoàn mỹ rơi thẳng vào giữa trận huyết chiến giữa Phá Thiên Tông và con rồng đá.

Xoảng, một tiếng vỡ nát nho nhỏ chưa kịp vang lên thì đã bị hàng loạt âm thanh chém giết, đấu khí bạo nổ nhấn chìm.

Bình thủy tinh đã vỡ, chất lỏng trong suốt được giải phóng ra ngoài và lập tức bốc hơi toàn bộ vào trong không khí chỉ trong chớp mắt, nương theo từng tiếng hít thở mệt nhọc của đám người Phá Thiên Tông, âm thầm chui vào bên trong cơ thể bọn hắn.

Ngay sau đó…

AAAAAAAAAA! Một loạt tiếng hét thảm thiết đồng thời vang lên.

Chỉ trong nháy mắt, đã có bốn tên đệ tử Phá Thiên Tông có tu vi Võ Tướng sơ cấp cùng lúc chết thảm dưới một cái quất đuối uy lực của con rồng đá to lớn, cơ thể bị đậm bẹp dí trên mặt đất như một quả cà chua dập nát, tử trạng phi thường ghê rợn.

Không dừng lại ở đó, chỉ vài giây sau, lại có thêm một nhóm năm tên đệ tử Phá Thiên Tông bỏ mạng dưới vuốt trảo sắc bén của con rồng đá, đồng thời, vẫn còn một kẻ khác đang điên cuồng vùng vẫy trong cái miệng lởm chởm răng nhọn của con cự thú.

Chỉ là hắn ta vùng vẫy chưa được bao lâu thì cơ thể đã bị xét đứt ra làm hai nửa, phần thân trên rơi bạch xuống đất, ruột gan phèo phổi vươn vãi đầy sàn nhà đen phóng, trong khi đó, nửa thân dưới của hắn lại bị nghiền nát thành cảm bởi hàm răng sắc lạnh như lưỡi cưa của con rồng đá.

Đùng!

Ngọc Cổ Thanh sau khi tung ra một chưởng mạnh mẽ vào gáy của con rồng đá, khiến cho nó nhất thời phải chúi đầu về phía trước, phun ra một đống máu thịt đỏ tươi thì liền thi triển một loại thân pháp vô cùng ảo diệu, lướt ngang không trung mà lùi nhanh về phía sau, ánh mắt diều hâu quét ngang toàn trường, hai hàng lông mày tức khắc nhíu chặt, trong đầu dâng lên một mảnh nghi hoặc khó hiểu.

‘Chuyện gì đang xảy ra? Tại sao bổng nhiên lại có đến mười người bỏ mạng chỉ trong vòng chưa đến năm giây thời gian, hơn nữa, trong mười người đó có đến hơn một nửa là Võ Tướng sơ cấp’

‘Chỉ một cái quất đuôi đơn giản mà thôi, đáng lý ra, phần lớn bọn hắn đều có thể tránh thoát dễ dàng chứ không phải là bị đập chết tươi như vậy? Cái quái gì đang diễn ra với bọn hắn vậy?’

Đúng lúc này, khi mà chất độc vô hình, không hương, không sắc, không vị đã thấm đủ sâu vào trong cơ thể của tất cả những người còn lại, những tiến hét thất thanh và hoảng sợ mới nối đuôi nhau vang lên

“Không tốt, đấu khí của ta, tự nhiên lại lưu chuyển chậm chạp không bằng một nửa bình thường”

“Ta cũng vậy, tốc độ của ta cũng đột nhiên suy giảm đáng kể”

“Sức mạnh của ta cũng thế, Địa giai sơ cấp võ kỹ còn không đánh ra được sáu thành uy lực”

“A, vết thương của ta, ta không thể nào sử dụng đấu khí để cầm…. KHÔNG!!!” Một tên võ giả còn chưa kịp nói hết lời thì đã bị đại vĩ của con rồng đá đập bay ra xa, cơ thể dẹo dặt phá không lao thẳng vào bức tường sa hoa đối diện, ầm một tiếng, không hơn không kém biến thành một đống thịt nát đỏ lòm.

Thu lại ánh mắt từ thảm trạng vô cùng tàn khốc của tên đệ tử bị đánh bay, Hoàng Kỳ di chuyển bước chân thoăn thoắt, hung hung hiểm hiểm tránh thoát cú cắn chết người của con rồng đá, sau đó dùng tốc độ cao nhất mà lao đến bên cạnh Ngọc Cổ Thanh, ngưng trọng nói

“Ngọc sư huynh, huynh có cảm thấy không, tốc độ luân chuyển cũng như hấp nạp đấu khí của chúng ta đột ngột bị hạn chế rất lơn, sức mạnh hiện nay của muội sợ là chỉ bằng 70% so với thời kỳ toàn thịnh mà thôi. Rất có thể, tất cả chúng ta đều đã bị trúng độc”

“Ta biết!” Với trí thông minh tuyệt hảo của mình, không cần Hoàng Kỳ nói, Ngọc Cổ Thanh cũng thừa sức nhận ra điều này.



Sau một cái gật đầu nghiêm nghị, hắn nói tiếp “Đây là một cất độc có tác dụng ức chế khả năng vận chuyển đấu khí trong kinh mạch, thông quá đó làm suy giảm tất cả thuộc tính của người trúng độc, bao gồm sức mạnh, tốc độ và cả thể lực. Phá Thiên Tông chúng ta cũng có một loại độc dược tương tự như chất độc này, chính là Bại Khí Hoàn”

“Chỉ là, độc của chúng ta dù có tác dụng không sai biệt lắm nhưng vẫn có màu, có mùi và có vị, hơn nữa còn là màu – mùi – vị vô cùng đậm đặc, xa xa không thể sánh bằng thứ chất độc không hương, không sắc này”

“Địa giai trung cấp võ kỹ - Vong Mệnh Độc Chưởng!”

Đứng yên tại vị trí, dù vẫn đang trò chuyện với Ngọc Cổ Thanh, Hoàng Kỳ vẫn không quên thi triển ra một môn Địa giai trung cấp võ kỹ phi thường cường đại của mình, cánh không đánh thẳng vào con rồng đá không xa, tạm thời đẩy lùi thế công cuồng bạo của nó, giúp đám đệ tử cũng bị trúng độc bên dưới dễ thở hơn một chút.

Sau đó, nàng liền tranh thủ uống vào một viên Hồi Khí Đan, nhanh chóng bổ sung lượng lớn đấu khí hao hục vì một chưỡng mãnh liệt vừa rồi, quay sang nhìn Ngọc Cổ Thanh, có chút đứng ngồi không yên, trịnh trọng nói

“Ngọc sư huynh, chúng ta không thể tiếp tục chần chừ nữa, phải xuất toàn lực ra thôi, nếu không, đám đệ tử bên dưới sẽ chết sạch mất!”

“Phải xuất toàn lực sao? Nhưng mà ta vẫn chưa thể tìm ra điểm yếu của nó, nếu như cứ thế xông loạn, thương vong sợ là vô cùng khủng khiếp, thậm chí, đến cả nàng cũng có thể sẽ bỏ mạng đấy, Hoàng Kỳ!” Ngọc Cổ Thanh trầm giọng nói, trong thanh âm khàn đục, không khó để nhìn ra sự đấu tranh nội tâm cực kỳ gay gắt.

Tuy nhiên, vẫn còn một điều nữa mà Ngọc Cổ Thanh chưa có nói ra, đó là, hắn vẫn còn một sự nghi ngờ rất lớn, nghi ngờ rằng thứ khí độc hiểm ác này không phải do chủ nhân của cung điện này bố trí mà thực ra là tác phẩm của lão già tự xưng là ‘lão tiên sinh’ thần bí đáng hận kia.

Hắn còn nhớ rất rõ, có lần, tên thuộc hạ chuyên làm nhiệm vụ trinh sát của hắn là Kiến Văn đã từng nói. Chính lão già thần bí kia đã tự tay giải độc cho hai người Nguyệt Yên Lan và Thủy Linh Lung, đồng thời nhờ đó mà lão ta đã được các nàng xưng tụng là Thần Y.

Mà đã được xưng tung là Thần Y thì việc lão ta có thể chế ra một loại độc dược đáng sợ như thế này cũng không phải là điều không thể. Cộng với khả năng dịch chuyển không gian bá đạo đó, rất có khả năng, lão già đó đã lẻn vào bên trong cung điện hoàng gia này, và đang âm thầm ẩn thân tại một góc khuất nào đó để ám toán bọn hắn.

Còn về việc, lão Thần Y kia có thể giúp hai người Nguyệt Yên Lan và Thủy Linh Lung bài trừ trứng của Trùng Ăn Thịt do hắn hạ xuống. Thực ra mà nói, Ngọc Cổ Thanh hầu như không hề để tâm đến việc này, hoặc là nói, hắn không nghĩ là việc đó có thể xảy ra.

Dù sao, về cơ bản, y học và cổ trùng là hai khái niệm hoàn toàn khắc nhau, lão già kia có thể là Thần Y trị được bách bịnh, am hiểu độc tính không có nghĩa là lão ta sẽ giải được cổ trùng của hắn. Điều này là hoàn toàn không có khả năng và tất nhiên, hắn cũng rất tự tin vào phán đoán của mình.

Trong lúc Ngọc Cổ Thanh lâm vào do dự, lại có thêm một tiếng hét thảm nữa vang lên, và chủ chân của âm thanh này lại chính là Huỳnh Phong, một trong những võ giả có tu vi cao thâm nhất trong đoàn người Phá Thiên Tông.

Thì ra, mới vừa rồi, hắn bởi vì nguyên do chưa kịp thích nghi với tốc độ bị giảm sút đột ngột mà làm ra một cái tình toán sai lầm, sau khi mạnh mẽ tấn công con rồng đá bằng một chiêu ‘Địa giai trung cấp võ kỹ - Quanh Minh Diệt Ma Thương’ vô cùng cường đại của mình thì đã không kịp rút ra, dẫn đến ăn phải một long trảo sắc lạnh của con Rối Đá.

Và mặt dù bằng vào kinh nghiệm chiến đấu phong phú của mình mà kịp thời tùy cơ hứng biến mà thoát khỏi hiểm cảnh trong đường tơ kẽ tóc, hắn vẫn bị hai trong năm cái móng vuốt sắc lạnh của long trảo sượt qua người, để lại hai vết thương sâu hoắm thấy cả xương cốt bên trong, kéo dài từ vai phải xuống đến tận eo trái, máu tươi phun ra xối xả, ướt đẫm cả mặt đất.

Thấy Huỳnh Phong đã thụ trọng thương, Chu Lam đang điên cuồng thúc dục hắc hỏa của mình công kích con rồng đá cũng không khỏi nóng mặt, hướng về phía Ngọc Cổ Thanh mà gân cổ quát to

“Ngọc Cổ Thanh sư huynh!”

Vừa nghe vậy, Ngọc Cổ Thanh liền cắn răng một cái, đã không còn thời gian để hắn suy xét thiệt hơn nữa rồi, chỉ có thể nước đến đâu thì chạy đến đó thôi, tình thế trước mắt đang là vô cùng nguy cấp, muốn lo xa cũng lo không được.

‘Chỉ mong rằng, linh cảm lần này của ta là sai, nếu không, chính là bị lão già chết bầm đó dồn vào chân tường rồi!’

Thầm nói trong lòng, Ngọc Cổ Thanh khẽ hít sâu một hơi, ánh mắt diều hâu trong thoáng chốc đã trở nên sắc lạnh như đao, hung hăng quát lớn

“Hoàng Kỳ, Chu Lam và nhất là ngươi, Huỳnh Phong, tất cả không cần phải lưu lực nữa, ngay lập tức phục dụng Phá Thiên Cường Lực Đan và Lam Huyết Ngọc Thần Đan. Bây giờ chúng ta sẽ toàn lực giết chết con súc sinh này!”

Cùng với tiếng quát vang lên, Ngọc Cổ Thanh liền không chút do dự, lấy từ trong người ra hai bình đan dược nho nhỏ, phần biệt là một đỏ một xanh. Trong đó, bình màu đỏ chứa Phá Thiên Cường Lực Đan và bình màu xanh chứa Lam Huyết Ngọc Thần Đan.

Bất quá, Ngọc Cổ Thanh cũng đâu có quan tâm bình nào chứa viên đan được gì, hắn chỉ vận kình chấn nát cả hai cái bình chỉ trong tích tắc rồi đem cả hai viên đan dược bỏ vào trong miệng, ừng ực nuốt xuống.

Ngay tức khắc, khí tức của hắn liền vùn vụt lao nhanh như diều gặp gió, chỉ chớp mắt thì đã nhân lên gấp hai, gấp ba lần và cao hơn nữa… trạng thái bình thường, mạnh mẽ xông thẳng qua tầng bình cảnh ngăn cách giữa hai cấp độ, từ một Võ Tướng đỉnh cao biến thành cường giả cảnh giới Kình Quân mà người người mơ ước.

Đạt đến cảnh giới Kình Quân, mặc dù chỉ là mặt hàng ‘ngụy tạo tạm thời’ và cũng không có luyện thành Nguyên Thể, thế nhưng Ngọc Cổ Thanh vẫn sở hữu hầu như toàn bộ sức mạnh mà một cường giả Kình Quân nên có.

Bênh cạnh các chỉ số Sinh Lực, Đấu Khí, Linh Hồn, Tốc Độ, Phòng Ngự, Thể Chất, Hồi Phục đều được gia tăng trên phạm vi lớn, thoát thai hoán cốt, lột xác thành tiên, hắn đã có thể thoát khỏi trói buộc của trọng lực, tự do bay lượng trên không trung.

Đồng thời, hắn cũng có khả năng huy động đấu khí trong thiên địa để gia tăng uy lực cho võ kỹ của mình mà không cần thông qua việc luyện hóa đấu khí rắc rối phức tạp.

Từ đó, có thể nói, Ngọc Cổ Thanh lúc này đã không còn là Ngọc Cổ Thanh của vài giây trước, sức mạnh của hắn lúc này, đã không còn ở tầng thứ mà những thể loại Võ Tướng đỉnh cấp như Thủy Linh Lung và Nguyệt Yên Lan có thể so sánh. Chính xác mà nói, hắn đã chính thức siêu việt các nàng.

Cùng với sự lớn mạnh không tưởng của Ngọc Cổ Thanh, ba người còn lại là Hoàng Kỳ, Chu Lam và Huỳnh Phong cũng ngay lập tức uống vào Phá Thiên Cường Lực Đan và Lam Huyết Ngọc Thần Đan, cùng lúc nâng cao tu vi đến cảnh giới Võ Tướng cao cấp chỉ trong nhay mắt.

Sau đó, tất nhiên là không còn gì khác ngoài bốn chữ ‘điên cuồng công kích’.

Hai chân Ngọc Cổ Thanh rời khỏi mặt đất, bay lên rồi lơ lửng trong không trung như một vị thần, sau lưng hắn, một cơn bão đấu khí đang bắt đầu thành hình, ào ào quay tròn như một vòng xoáy khổng lồ.

Và rồi vòng xoáy khổng lồ đó lại từ từ biến nhỏ, hay nói đúng hơn chính là áp xúc lại thành một quả cầu năng lượng lấp lánh quang mang cửu sắc, phi thường tinh thuần và tràn đầy hơi thở hủy diệt.

Ngọc Cổ Thanh một tay nắm lấy quả cầu năng lượng, tiếp đó, từ trong cơ thể hắn, huyết sắc đấu khí ầm ầm trào ra như biển thách sông gầm, hung bạo nuốt chửng lấy quả cầu năng lượng rồi hóa thành một thanh trường thương đỏ rực như máu, dài hơn năm mét có thừa, bên trên thân thương khắc đầy đồ hình đầu lâu vô cùng ghê rợn, trong khi đó, mũi thương lại có hình thù vô cùng kì lạ, phân thành ba chĩa, xoắn lại với nhau theo hình trôn ốc, tựa như một cái lưỡi quỷ đỏ lòm đang thè dài ra ngoài, thèm khác nuốt chửng linh hồn kẻ địch.

Mà theo sự xuất hiện của thanh trường thương huyết sắc, một cỗ khí tức tăm tối, hắc ám và huyết tanh đến cùng cực, nhanh chóng bao phủ cả không gian.

“Huyết Trùng Thiên Ma Thuật – Lưỡi Qủy Phệ Huyết Thương!”

-----*-*-----

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.