Không bao lâu sau khi Doãn Ngọc Dao gọi, Alice đã đến được nhà của Nhược Hàm và Tần
Gia Mộc. Nhược Hàm mở cửa dẫn cô ấy vào trong, lạnh lùng hỏi: “Rốt cuộc chị muốn làm gì? Sao lại đòi đến đây bằng được?”
“Mấy năm nay em chưa từng về nhà, chúng ta cũng không có cơ hội nói chuyện.”
“Thế nào là không có cơ hội? Không phải mới năm ngoái chị cũng đến, chúng ta đã nói rất rõ ràng rồi sao?” Nhược Hàm nhếch miệng.
Một năm trước, Alice muốn đến Đại Bắc tìm Nhược Hàm, biết cô không muốn gặp cô ấy nên phải đến với lý do người đại diện đến đến làm việc với nghệ sĩ. Sau khi chụp ảnh quảng bá xong, Alice lập tức xuống gara tìm cô để nói chuyện.
Đó là lần gặp lại đầu tiên của hai chị em sau nhiều năm trời. Alice khuyên Nhược Hàm trở về nhà thăm ba mẹ, tất nhiên cô đã thẳng thừng từ chối. Giờ đây sau một năm, Nhược Hàm
vẫn không hề lung lay trước quyết định của mình. Cô không đời nào muốn quay về nơi đã
khiến mình tổn thương đến tận cùng.
Cho đến tận lúc này, chỉ cần nghĩ về những tháng ngày còn sống ở London, trái tim cô không khỏi run lên, cảm giác cô đơn và tủi thân cứ bủa vây xung quanh.
Ngay lúc Nhược Hàm cảm thấy khó chịu nhất đến mức không đứng vững, một cảm giác ấm
áp đột nhiên bao phủ toàn bộ thân thể mềm mại, cô theo bản năng dựa đầu vào lồng ngực
vững chắc, sau đó ngước mắt lên nhìn thì trông thấy khuôn mặt của Tần Gia Mộc.
“Em có sao không?”
Nhược Hàm lắc đầu.
Tần Gia Mộc đỡ cô đứng thẳng dậy, giọng nói trầm ấm: “Em cứ ra ngoài phòng khách ngồi nói chuyện trước đi. Để anh mang nước ra sau cho.”
Trước khi đi, anh ôm Nhược Hàm thật chặt vào lòng, nhỏ nhẹ an ủi mấy câu. Cô nghe được
nhịp tim đang tăng lên, chẳng hiểu sao mặt nóng bừng lên, vừa muốn đẩy anh ra vừa lưu
luyến sự ấm áp này.
“Anh đang căng thẳng hả?” Đột nhiên lại muốn cười cợt anh.
Tần Gia Mộc khẽ hắng giọng: “Anh chỉ muốn em bình tĩnh lại thôi.”
“Nhưng hình như anh lại là người mất bình tĩnh hơn em thì phải.”
Sau đó Tần Gia Mộc không tiếp tục chủ đề này nữa, anh vuốt vuốt tóc Nhược Hàm, ghé sát
vào tai cô: “Đừng lo. Anh lúc nào cũng ở bên cạnh em.”
“Ừm.”
Nhược Hàm hít một hơi thật sâu rồi đi ra phòng khách, ngồi xuống đối diện Alice, ngữ khí
cứng rắn: “Bây giờ chị muốn gì thì nói nhanh đi.”
“Về nhà một lần đi.” Alice vẫn giữ thái độ ôn hòa như cũ.
“Không.”
Alice dẫu biết cô chắc chắn không dễ dàng thay đổi ý định, nhưng vẫn hết lòng khuyên giải:
“Từ cuối năm trước mẹ đã đến Đại Bắc vì muốn gặp em, đến tận bây giờ mẹ vẫn chưa từng
trở về. Lần này mẹ đi cũng đã quyết tâm gặp được em, nói chuyện được với em mới chịu về
nước. Đã qua nhiều năm rồi em chưa từng có liên hệ gì với gia đình, thật ra từ khi em đi cả nhà hối hận lắm, chúng ta không nên đối xử với em như thế, không nên khiến em tổn thương. Những năm qua mọi người đều cố gắng tìm cách bù đắp cho em, nhưng vì em luôn
cố xa cách nên không ai biết phải làm sao, chỉ có thể dùng sự ưu ái của Glamour Melody
đến giúp em nâng địa vị lên.”
“Em cần sao? Em chưa từng nói cần thứ gì từ mọi người. Vả lại, lúc đó Glamour Melody
ngỏ ý hợp tác, là công ty ép buộc em, cho dù em không muốn cũng phải nghe theo. Đó là
bù đắp như chị nói ư? Không bằng nói là cưỡng chế thì đúng hơn.”
Nhược Hàm không muốn nói thêm nữa, trực tiếp bỏ lên tầng hai, để lại phía sau là tiếng gọi
liên tục của Alice:
“Nhược Hàm! Nhược Hàm!..”
Lúc này Tần Gia Mộc mới mang nước ra cho khách. Thực ra nước cam anh đã pha xong từ lâu, chỉ là hai chị em họ đang nói chuyện, anh không tiện xuất hiện xen vào câu chuyện của họ.
“Chị uống đi.” Anh vừa nói vừa đặt cốc nước để trước mặt cô ấy.
“Cảm ơn. Thật ra lúc đầu khi biết cậu và Nhược Hàm kết hôn tôi cũng bất ngờ lắm. Mặc dù
xa cách nhiều năm nhưng tính tình con bé vẫn chẳng thay đổi gì cả, nó giống hệt cô của
chúng tôi, rất độc lập và cứng rắn, không ngờ lại chọn kết hôn sớm như vậy.”
Tần Gia Mộc ngồi xuống ghế, ngước mắt nhìn ra phía cầu thang, ánh mắt đăm chiêu: “Chỉ
là vẻ bề ngoài thôi. Giờ này chắc trong lòng cô ấy cũng đang lung lay phần nào rồi. Lúc
trước Nhược Hàm từng kể hết với tôi về chuyện ở London, nên tôi hiểu được vì sao cô ấy
lại hành động như thế. Có điều muốn cô ấy buông xuôi không dễ dàng chút nào.”
Alice gật đầu, tỏ ý đã hiểu.
“Những gì mọi người gây ra cho Nhược Hàm không đơn thuần chỉ làm tổn thương cô ấy, mà nó đã trở thành nỗi ám ảnh với cô ấy. Mỗi lần cô ấy nghĩ đến quá khứ lại trở nên yếu ớt vô cùng, giống như chỉ một làn gió thổi nhẹ qua cũng có thể quật ngã được. Cho nên không
dễ gì Nhược Hàm sẽ chịu quay về nhà đâu.”
Mỗi khi trông thấy sự yếu đuối đó của cô, trái tim anh cũng đau xót vô cùng. Người con gái xinh đẹp giống như ánh mặt trời, đáng lẽ cô phải nhận được tất cả sự tốt đẹp nhất, thế nhưng cô lại phải trải qua sự khắc nghiệt của mẹ, một chú chim yêu tự do bị nhốt trong lồng,
phải làm theo những gì người khác muốn, lâu dần sẽ nảy sinh ám ảnh, kháng cự.
Tần Gia Mộc thở dài, “Chị cứ về trước đi, tôi sẽ cố gắng thuyết phục cô ấy thử xem.”
Mùa đông, trời tối rất sớm. Nhược Hàm đứng ở hành lang phòng mình nhìn ra biển rộng
lớn. Sống ở căn biệt thự này được một năm, cô phát hiện ra bản thân đã hình thành thói
quen ra ngoài nhìn bờ biển, nhìn sóng vỗ mỗi khi cảm thấy khó chịu trong lòng. Chẳng biết từng cơn sóng vỗ ngoài kia có thấu hiểu được nỗi lòng của cô hay không, nhưng nhìn bọt sóng trắng xóa dạt vào bờ, tâm trạng của cô tự nhiên cũng tốt hơn.
Chợt có tiếng gõ cửa, Nhược Hàm đoán là Tần Gia Mộc đã chuẩn bị xong bữa tối nên lên
gọi cô. Căn nhà này chỉ có hai người, cuộc sống của bọn họ quanh đi quẩn lại cũng chỉ có
“Đã về từ sáng rồi. Anh vừa nấu bữa tối xong, đang gọi em xuống ăn đây. Trưa nay em không ăn gì cả, chắc giờ đói rồi đúng không? Chúng ta mau xuống ăn đi.”
Bữa tối hôm nay là fish & chips mà Nhược Hàm yêu thích. Tần Gia Mộc nói lúc chiều anh đã
đích thân đi siêu thị để mua nguyên liệu về làm, vậy nên chắc chắn sẽ là hương vị mà cô thích.
Nhược Hàm kéo ghế ngồi xuống, ánh mắt nhìn anh như đã thấu hết tâm tư, sau đó thong
thả ăn một miếng cá.
“Anh muốn khuyên nhủ em mà dốc hết sức nấu ăn thế này ư?”
Tần Gia Mộc thấy cô nhìn ra được ý định của mình cũng không chối bỏ, thành thật thừa nhận: “Em biết mà vẫn ăn sao?”
“Ăn là chuyện của ăn. Còn về, thì không bao giờ.”
“Hàm à.”
Nhược Hàm vừa cầm cốc nước định uống thì bị tiếng gọi của anh chặn lại. Khá lâu rồi cô mới nghe thấy anh gọi mình chỉ một chữ Hàm. Thanh âm trầm ấm dịu dàng phát ra khiến
trái tim cô lỡ mất một nhịp, cô đặt cốc nước xuống bàn, nhìn anh chăm chú:
“Tại sao anh lại đồng ý khuyên em giúp chị ấy?”
Anh nói nhỏ: “Anh không phải muốn giúp Alice, chỉ là em cứ thử gặp mẹ một lần đi, xong có
thể đưa ra quyết định sau. Gặp gia đình xong, nếu cảm thấy có thể buông được thì buông,
không thể thì không cần ép bản thân. Dù thể nào em cũng vẫn có anh ở đây.”
Nhược Hàm lại nhớ đến lúc trước anh từng nói với cô, không có người cha mẹ nào không yêu thương con cái của mình, chỉ là cha mẹ cô đã yêu thương cô sai cách mà thôi. Lúc nghe câu nói ấy, cô đã tự hỏi liệu cha mẹ có có phải yêu thương cô sai cách, hay họ chưa từng yêu thương cô?
Trong mắt cha mẹ dường như chỉ có chị Alice, chưa bao giờ có chỗ dành cho cô. Alice vừa
ngoan ngoãn lại học giỏi, bước ra từ đại học Cambridge danh tiếng, trở thành niềm tự hào
của gia đình. Nhưng còn cô thì sao? Cô cũng có điểm mạnh của riêng mình mà. Cô không học giỏi bằng chị, không tốt nghiệp trường đại học lớn như chị, nhưng cô đánh đàn rất giỏi, có thể đánh được rất nhiều loại nhạc cụ, giọng ca của cô cũng rất tốt, vậy tại sao mẹ lại
không coi trọng khả năng của cô, mẹ chỉ yêu mỗi chị?
Cô cũng muốn được cha mẹ yêu thương giống chị. Mong ước nhỏ bé thế thôi, mãi mà cô
không có được.
“Chuyện này em sẽ suy nghĩ lại.”
Nước mắt đã sắp tràn khỏi đôi mắt, Nhược Hàm định tìm cớ rời khỏi thì bị anh giữ lấy tay không cho đi.
Tần Gia Mộc mỉm cười, “Không cần phải trốn tránh anh, muốn khóc thì cứ khóc đi.”
Nhược Hàm không nhịn được nước, từng giọt nước mắt tuôn trào như mưa, cô khóc đến đỏ hoe cả mắt, nhưng vẫn trách anh: “Sao lại giữ em lại? Sao lại để em khóc trước mặt anh? Em không thích khóc trước mặt người khác một chút nào.”
Tần Gia Mộc không trả lời, anh chờ cô ngừng hẳn mới đưa giấy cho cô lau mặt rồi ngồi xuống ghế bên cạnh nói: “Cũng không phải lần đầu tiên anh thấy em khóc, vậy nên không cần cảm thấy xấu mặt, càng không cần tỏ ra mạnh mẽ trước mặt anh. Em yếu đuối là để anh che chở.”
Cô lau nước mắt đọng ở khóe mi, “Không phải lần đầu tiên? À phải rồi, là lần ở trong nhà để xe hồi cuối năm đúng không?”
“Cũng không phải.” Tần Gia Mộc vẫn lắc đầu.
“Vậy là khi nào?”
“Một năm trước, lúc em mới chuyển đến không lâu.”
Nhược Hàm lúc này đã hoàn toàn tỉnh táo lại, cô cố gắng lục lại ký ức của mình mới nhớ được chuyện một năm trước mà anh nói.
“Anh…… đã biết hết rồi sao?”
“Ừm. Biết hết rồi. Trước đó anh luôn nghĩ em là cô nàng kiêu căng ngạo mạn, cho đến lúc thấy em khóc nhiều như vậy thì anh mới suy nghĩ khác về em.” Tần Gia Mộc còn thừa nhận,
“Chính là lúc đó, hình như anh đã bắt đầu để ý đến em.”