Hạo Thiên Vương Phi

Chương 20



Tối đêm đó, Vô Danh ngồi một mình thờ thẩn trong phòng, không biết đang nghĩ ngợi điều gì. Một cơn gió to thổi vào làm cây nến duy nhất trong phòng vụt tắt, đột ngột bị chìm trong bóng tối cũng không làm ảnh hưởng tới Vô Danh, nàng vẫn không một tia dao động.

Soẹt

Một thứ sắc lạnh chạm vào cổ Vô Danh, đến lúc này Vô Danh mới khẽ đưa mắt nhìn xuống thanh gươm đang đặt trên cổ của mình.

Người phía sau nàng mặc y phục đen, mang cả khăn bịt mặt màu đen, hoàn toàn chìm trong bóng tối, nếu không có ánh sáng phản chiếu từ thanh gươm, có lẽ Vô Danh cũng không phát giác ra sự có mặt của hắn.

Hắc y nhân hạ giọng uy hiếp:

– Muốn sống thì im lặng!

Vô Danh rời mắt khỏi thanh gươm, trở lại dáng vẻ bình thường. Thấy nàng bình tĩnh như vậy, hắc y nhân lại đâm ngờ vực: đây rốt cuộc là sao? Tim nàng thậm chí còn không đập mạnh một cái, hoàn toàn bình thản, bình thản đến cùng cực! Là nàng không sợ chết hay nàng biết sẽ có người cứu nàng?

Lát sau, những âm thanh huyên náo từ bên ngoài vang vào. Lý Việt thấy phòng của Vô Danh tối đèn, e dè lên tiếng hỏi:

– Vô cô nương, chỗ của nàng không sao chứ?

Vô Danh bị hỏi định hé miệng trả lời, thấy nàng động đậy, thanh gươm trên cổ đè nặng hơn. Vô Danh thấp giọng nói:

– Yên tâm!

Hắc y nhân cau mày phán đoán nữ nhân mình đang uy hiếp.

Vô Danh lên tiếng hỏi:

– Có chuyện gì sao? Ta đang định đi ngủ rồi!

Lý Việt bên ngoài nghe giọng nàng bình thản như vậy thì an tâm, nói:

– Không có gì… Chỉ là đột xuất kiểm tra an ninh thôi!

Vô Danh lại nói:

– Vậy à. Ở đây không có người nào khác…

Lý Việt nghe vậy không làm khó nữa, hạ mình nói thất lễ rồi dẫn người đi xem xét tiếp.

Hắc y nhân tỏ vẻ hài lòng, di chuyển từ sau lưng lên trước mặt Vô Danh, thanh gươm trên cổ vẫn chưa từng dời đi.

– Ngươi xem như hiểu tình hình…

Lúc này Vô Danh đã ngẩng đầu lên, ánh trăng le lói từ bên ngoài cửa sổ hắt lên mặt nàng. Hắc y nhân có vẻ bàng hoàng khi nhận ra gương mặt của Vô Danh.

– Ngươi…

Hắn có nghe nói gần đây bên cạnh Hạo Thiên Vương bỗng nhiên xuất hiện một nữ tử lạ mặt, hắn không ngờ rằng nữ tử đó lại là nàng!

Vô Danh khép hờ mắt nói:

– Ngươi mau nhân cơ hội này rời đi. Nếu những người kia quay lại lần nữa, ta cũng không chắc có thể tiếp tục che giấu.

Nghe thấy lời cảnh báo của Vô Danh, hắc y nhân không lấy làm cảm kích mà càng nổi lên sát ý muốn giết nàng hơn. Trên cổ của Vô Danh đã rướm máu, nàng vẫn bất động.

Hắc y nhân gằn giọng:

– Bổn… ngươi dám uy hiếp ta?

Vô Danh lại nói:

– Không phải! Ta chỉ nói sự thật thôi…

Hắc y nhân trầm mặc, không khí xung quanh chìm xuống, có thể nghe được cả tiếng tim đập.

Theo thời gian trôi qua, hắc y nhân lúc này đã xác định nữ nhân trước mặt hắn không hề giả vờ, chẳng lẽ nàng không màng đến tính mạng của mình hay sao?



Lúc này, ở nơi khác, Lý Việt đang hồi báo với Trần Hạo Thiên.

– Gia, không phát hiện được tung tích thích khách!

Trần Hạo Thiên cau mày gắt:

– Ngươi đã kiểm tra kỹ chưa? Tên thích khách đó bị thương, không thể nào chạy nhanh được!

Lý Việt cũng cảm thấy kỳ lạ, rốt cuộc, hắn ấp úng nói:

– Gia… thật ra… có phòng của Vô cô nương, thuộc hạ không vào lục soát.

Trần Hạo Thiên trừng mắt nhìn Lý Việt, sát khí từ Trần Hạo Thiên phát ra làm Lý Việt run rẫy muốn lùi bước.

– Ngươi nói gì?

– Gia… Vô cô nương đã nói phòng nàng không sao…

Trần Hạo Thiên bước thêm một bước, gầm nhẹ:

– Nàng đã nói gì?

Lý Việt cúi đầu càng thấp, đáp:

– Nàng… nói: “ở đây không có người nào khác”…

Trần Hạo Thiên nổi cơn thinh nộ, quát lớn:

– Làm sao nàng biết được ngươi đang tìm tung tích thích khách mà lại đáp: “không có người nào khác”…

Lý Việt lúc này mới vỡ lẽ, hắn đúng là không nói hắn đang tìm “người”.

Không đợi cho Lý Việt hoàn hồn, Trần Hạo Thiên đã chạy đi, Lý Việt hấp tấp đuổi theo sau.



– Ngươi muốn giết ta thật sao?

Giọng nói đều đều của Vô Danh vang lên.

Hắc y nhân cũng không hiểu hắn đang muốn làm gì, nàng chỉ là một nữ nhân bình thường thôi, thế mà lại có can đảm đối mặt với hắn như vậy.

– Ngươi… không phải không sợ chết sao?

Hắc y nhân buông giọng cười cợt. Vô Danh không quan tâm giọng khinh bỉ của hắn, thật thà nói:

– Sợ chứ! Sao lại không sợ!

Hắc y nhân cau có, một người sợ chết lại tỏ ra bộ dạng như nàng sao?

Hồi lâu, hắc y nhân mới chậm rãi mở miệng hỏi:

- Ngươi rốt cuộc là gì của...

Câu nói của hắn chưa hoàn chỉnh đã bị những tiếng đánh nhau bên ngoài làm gián đoạn.

Giết! Giết!

Mau bắt thích khách...

Huynh đệ, thề chết giết cầu vương...

Hắc y nhân bị những âm thanh bên ngoài làm kích động, hắn lưỡng lự.

Vô Danh lúc này lại bình thản lên tiếng nói:

- Người của ngươi đến cứu ngươi rồi kìa.

Hắc y nhân quay mặt lại nhìn Vô Danh, hắn vẫn không hiểu được suy nghĩ của nữ nhân này.

Hắc y nhân quay mặt lại nhìn Vô Danh, hắn vẫn không hiểu được suy nghĩ của nữ nhân này.

- Tính mạng của ta quan trọng hơn ngươi sao? Trong lúc ngươi đang chần chừ ở đây, bên ngoài kia bao kẻ đang bỏ mạng...

Hắc y nhân bật cười cay nghiến:

- Ngươi đang thuyết phục ta tha mạng cho ngươi sao?

Vô Danh thành thật gật đầu, bâng quơ nói:

- Con người... nếu có cơ hội đương nhiên vẫn muốn chọn lấy sự sống.

Hắc y nhân khinh bỉ cười:

- Cho dù đó là sống lay lắt, hèn mọn?

Vô Danh đồng ý đáp:

- Phải!

Hắc y nhân càng nhíu chặt mày, nữ nhân này toàn nói ra những lời đại nghịch, hắn cảm thấy nàng đang thách thức uy quyền của hắn, nữ nhân thật đáng chết.

Âm thanh chém giết ngày càng gần.

Vô Danh như thờ ơ nói:

- Ngươi thật sự muốn chờ đến lúc họ xông vào dây sao?

Hắc y nhân nén giận, rút kiếm về, lạnh giọng nói:

- Nữ nhân, lần sau ta sẽ tính sổ với nàng!

Nói rồi hắc y nhân lao mình ra khỏi cửa sổ. Thấy ôn thần cuối cùng đã rời đi, Vô Danh mới thở nhẹ một hơi.

Đúng lúc đó, rầm một tiếng, cửa phòng mở toang ra. Trần Hạo Thiên như sát thần đứng trước của nhìn vào.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.