Tiếng rít lên đầy bực dọc này nhất định thuộc về thiếu gia nhà cô rồi. Thường Hi che miệng cười trộm. Ai bảo Hạo thiếu gia nhà cô chẳng giải thích rõ gì cả, khiến cô hiểu lầm nghiêm trọng!
--------------
5 phút trước.
“Hạo thiếu gia, quần xì của thiếu gia sao chỉ có bốn cái, một cái nữa đâu rồi?” – Thường Hi hoảng loạn lục tung xô quần áo bẩn lên. Thật sự không thấy, chết rồi, lẽ nào có tên trộm biến thái nhảy vào ban công giật mất quần xì của thiếu gia sao? Thường Hi tưởng tượng ra cảnh tên bịt mặt đen sì giật lấy quần xì mà yêu thương ôm vào lòng chạy trốn. Eo ơi.
“Thiếu gia, gấp lắm rồi, em không đùa cậu đâu. Em báo công an đây, tên trộm đó nhất định đang trốn trong góc hít lấy hít để quần xì thơm tho em mới giặt của cậu rồi a a a” – Thường Hi tiếp tục bài ca hốt hoảng đập cửa phòng tắm, mong chờ lời nói như vàng như ngọc của Minh Hạo “nhà cô” từ bên trong.
Không thấy động tĩnh gì, Thường Hi giật mình, lẽ nào thiếu gia đau lòng, sợ hãi quá mà không dám lên tiếng không?
“Hạo thiếu gia, có em đây rồi, huhu, em xin lỗi là không canh chừng quần xì của cậu, em lập tức báo công an ngay đây. Cậu nhất định không được đau lòng mà sinh bệnh khóc trong góc bồn đâu nhé!” – Nói rồi, cô chạy biến đi mất.
Và rồi Hạo thiếu gia cuối cùng cũng đã ban cho cô lời nói lá ngọc cành vàng của cậu như bên trên. Thường Hi ủy khuất không thôi, rõ ràng là thiếu gia lấy quần xì để thay, sao không bảo cô? Báo hại cô chạy lon ton vất vả, còn lo lắng cho sức khỏe tâm sinh lý của cậu chủ nữa!
Ở bên cạnh Hoàng Minh Hạo năm năm, Vương Thường Hi vẫn luôn không thể thích ứng được với sự thay đổi tính cách thất thường của thiếu gia. Nếu thiếu gia vui vẻ, cậu sẽ không cười hô hố như cô đâu mà chỉ cười nhếch miệng trông rất đểu giả, đến lúc cô góp ý thì lại bị mắng te tua, thiếu gia liền tức giận mà tống cô ra ngoài phòng khách, không cho ngủ ở giường nhỏ nữa. Nếu thiếu gia cáu bẳn thì sẽ rất khó dỗ dành, lúc nào cô cũng phải chuẩn bị một cốc cà phê không đường 30 đá, hai miếng bánh ngọt, cùng bài ca lải nhải muôn thuở “Em mong thiếu gia hạnh phúc vui vẻ an nhàn sống một cuộc sống không âu lo buồn phiền” một trăm lần cho đến khi thiếu gia hét “Thường Hi, im mồm” thì mới hết giận. Thật khó hiểu. Thiếu gia hồi bé rất là dễ tính nhé, thế mà bây giờ học thói lên mặt ở đâu không biết.
Căn nhà chỉ có hai người, cô lao động tay chân, giúp Hạo thiếu gia lau dọn, quét tước, làm mọi việc giặt giũ nấu cơm, đổi lại thiếu gia sẽ kiếm tiền về nuôi cô. Thế nhưng Hoàng Minh Hạo bề ngoài đạo mạo là thế nhưng đối xử với osin đáng thương là Thường Hi đây không ra gì, mỗi bữa chỉ cho ăn một bát cơm một lạng thịt vì cô phát phì, hoạt động bao lâu cũng không giảm được. Cộng thêm thói mê ăn ngọt vô độ nên mặt cô không khác gì bãi mìn, theo lời Hạo thiếu gia thì chính là “ghê không nhìn nổi.” Từ đó, muốn mua gì Thường Hi lai phải kể lể trước cả tháng cùng bài ca “Em mong thiếu gia hạnh phúc...”
Nhìn chung, cuộc sống khá dễ chịu. Hoàng Minh Hạo dù việc đi lại hơi bất tiện, nhưng nhờ có sự giúp đỡ của Thường Hi, anh đã dần trở nên thoải mái hơn. Trái với những gì Thường Hi nghĩ, Hoàng Minh Hạo không hề ghét bỏ sự trợ giúp của cô, cũng không hề hỏi han về việc cô tự dưng nhảy vào thành người hầu của anh, hay nghi ngờ gì cô cả.
Anh cứ như thế chấp nhận Thường Hi sống chung một mái nhà, yên bình sống qua ngày.
Nhưng “yên bình” hình như là hơi xem nhẹ cặp đôi Hạo – Hi này thì phải -.-
------ Trích đoạn phân cảnh 1: Nhập học ------
Vương Thường Hi là một đứa bé lớp 6, nhưng cô luôn cho rằng mình là một đứa nhóc tuổi nhỏ tài cao, luôn tự tin mình là người hầu cúc cung tận tụy với thiếu gia Hạo đẹp trai tài giỏi nhà cô nhất! Vậy nên, nhiệm vụ của một người hầu cao cấp đáng ngưỡng mộ chính là -- giúp thiếu gia lớp 7 của cô thay quần áo!
“Hạo thiếu gia, em đã chuẩn bị quần xì và đồng phục cho cậu rồi nè! Sấy khô là lượt thơm tho lắm nhé! Cậu mau mau mở cửa ra để em vào giúp cậu thay đồ nào ~ Cậu không nghe thấy em à? Em bắc loa phát thanh nói rồi mà nhỉ?”
“Hạo thiếu gia, sao cậu lại ném cốc cà phê em mới pha đi thế uhu T_T bẩn hết cả quần xì em mới giặt rồi! Em đã học được cách cài khuy áo trong 10 giây siêu thần tốc đấy nhé, cậu đừng có mà khinh bỉ em như vậy!! Ơ, Hạo thiếu gia, cậu lôi em ra khỏi phòng làm gì?? Thân thể ngọc ngà của thiếu gia cần được chăm sóc đầy đủ mà, cậu để cho em làm đi!!”
“Hạo thiếu gia, cậu quá đáng lắm. Có phải cậu chê tay em bẩn không mà không cho em cởi đồ cậu. Oa oa oa, em méc công an đấy nhé!”
Tiếng kêu ai oán mỗi sáng sớm của Vương Thường Hi vang vọng cả khu phố, đến mức thiếu gia Hoàng Minh Hạo cứ ra đến đường là lại bị hàng xóm túm lại dặn dò: “Người yêu dù sao cũng nên tiết chế. Sáng sớm mà đã, khụ, lột đồ, khụ khụ, giới trẻ bây giờ năng nổ quá!” làm Hạo thiếu gia lườm cô đến rách mặt. Thường Hi đương nhiên không nghe thấy lời phàn nàn của hàng xóm khó tính, sáng nào cũng tiếp tục màn kêu gọi lột đồ thiếu gia cơ thể trân quý như ngọc của cô cho đến khi Hoàng Minh Hạo vứt cái loa và cảnh cáo đuổi cô ra khỏi nhà.
------ Trích đoạn phân cảnh 2: Bữa Cơm Gia Đình Vui Vẻ ------
Thường Hi phụ trách mọi công việc trong nhà, và đương nhiên, bao gồm cả nấu ăn.
“A, Hạo thiếu gia, em cũng vừa nghĩ cậu sẽ nói thế đấy nhé! Có phải em quá giỏi không?” – Thường Hi cười xun xoe lấy lòng. Cũng đâu phải là lỗi của cô! Không biết nấu ăn là một chuyện, Hạo thiếu gia còn bắt cô làm ngày ba bữa cơm, cô cũng cố gắng theo sách rồi đấy chứ mà mọi thứ cứ loạn xình ngậu hết cả lên à!
“Thường Hi, vô dụng quá” – Minh Hạo bóp trán, lặng lẽ nhìn cô đầy nghi ngờ. Rốt cuộc tên nào tuyển cô ta vào vậy, đến kiến thức cơ bản về nấu ăn cũng không có, còn chẳng bằng thiếu gia là anh nữa.
“Hạo thiếu gia, cậu có thể đừng nhìn em một cách thất vọng như vậy không? Em tuy không giỏi nội trợ nhưng là chỗ dựa tinh thần đầy vững chắc của thiếu gia đó... Em mong thiếu gia hạnh phúc vui vẻ an nhàn...”
Chưa kịp nói hết câu, Thường Hi đã bị cái nhìn ghét bỏ của thiếu gia làm cho ngậm miệng.
------ Trích đoạn phân cảnh 3: Giỏi Nấu Ăn ------
Vì Thường Hi chính là một con hầu nghiệp dư mỗi khi phải nấu nướng, Hạo thiếu gia đích thân xuống bếp, đồng thời chỉ dạy cho Thường Hi để cô còn biết mà không cho anh ăn đồ sống sau này.
Hoàng Minh Hạo được gia đình giáo dưỡng thành thiếu gia toàn năng từ nhỏ, nên việc nấu ăn cỏn con này chẳng làm khó được anh. Tuy nhiên, cô nhóc chậm hiểu Thường Hi thì không được như thế. Cô thường xuyên nhầm bầu với bí, nhầm thịt lợn với thịt bò, nhầm dưa chuột với mướp, thế nhưng không bao giờ nhầm nấu với ăn. Minh Hạo cứ nấu xong một nồi thịt thì cô lon ton theo sau gắp vài miếng thịt, nấu xong một nồi canh thì cô xí xớn húp vài ngụm thử trước, rồi sẽ cảm thán: “Ôi sao mà Hạo thiếu gia tài giỏi thế! Ngon chết đi được.”
Với vấn đề này, Hoàng Minh Hạo chẳng thể ngăn cấm cô được, dạy cô thì không xong, mà cấm cô ăn thì lúc nào cũng sẽ trưng ra bộ mặt uất ức như bị cướp tiền, rồi đi đi lại lại làm rơi vung này làm đổ chảo kia. Thiết nghĩ một cô bé lớp 6 gầy còm như thế cũng chả bõ bao nhiêu, Minh Hạo liền kệ cô, tập trung vào việc của mình. Thế nhưng không ngờ, chỉ sau ba năm ngắn ngủi, cô đã mập ú vì ăn thức ăn thiếu gia làm, mà công thức nấu ăn thì chả học được thêm tí nào.
Thôi bỏ đi, còn hơn nhìn cô nhóc ngu ngốc đó bám tay ăn vạ.
------ Trích đoạn phân cảnh 4: Phòng Ngủ ------
Vương Thường Hi dựa hơi thiếu gia Hoàng Minh Hạo về mặt tài chính là chuyện mà ai cũng biết. Chuyện mọi người không biết chính là Vương Thường Hi còn “dựa hơi” thiếu gia để đi ngủ nữa.
Căn nhà nhỏ chỉ có một căn phòng ngủ, chiếc sofa ngoài phòng khách thì quá cứng, nên Hạo thiếu gia sẽ ngủ trên giường, còn Thường Hi sẽ trải chăn ngủ dưới đất. Theo quan điểm của cô, “chăm sóc thiếu gia là sứ mệnh quanh vinh thần thánh” nên cô không thể rời thiếu gia nữa bước, có chuyện gì còn giúp thiếu gia hát ru, bắt muỗi, kể chuyện. Mà đa phần đều kết thúc bằng câu cửa miệng “Im mồm” của Hoàng Minh Hạo.
Vương Thường Hi mắc chứng khó ngủ, nên lúc nào cũng trằn trọc trở qua trở lại trong chăn, khiến cho Hạo thiếu gia cũng khó ngủ theo. Dù có mắng chửi bắt cô nằm im như thế nào, Thường Hi cũng sẽ táy máy chân tay rồi bắt chuyện với thiếu gia, buôn từ trên trời xuống dưới đất. Có lẽ là do Thường Hi hay gặp ác mộng lúc ngủ, nên cô luôn luôn mở mắt thao láo nhìn lên trần nhà cho tới khi mệt rã rời mới thiếp đi.
Một lần, Thường Hi lại gặp ác mộng, hét ú ớ van xin trong giấc mơ:
“Dừng lại đi mà, đừng đi mà...”
Rồi tỉnh dậy òa khóc.
Thường Hi rất hay như vậy. Những lúc như thế, Hoàng Minh Hạo lại ôm cô vào lòng, khe khẽ vuốt tóc che chở. Có lẽ đấy là những lần duy nhất Minh Hạo không bảo cô im mồm như mọi ngày.
“Thiếu gia, em rất sợ. Thiếu gia đừng đi có được không? Đừng bỏ em có được không?” – Thường Hi sợ hãi ôm lấy Hạo thiếu gia của cô, giống như cố gắng níu giữ một điều gì đó trân quý.
“Ừ. Không đi.” – Minh Hạo nhẹ nhàng xoa đầu Thường Hi. Căn nhà bé nhỏ như vậy chỉ có hai đứa trẻ không gia đình che chở lẫn nhau, nếu anh không là chỗ dựa cho Thường Hi, có lẽ cô cũng sẽ không có nơi để trở về nữa.
Thường Hi nắm chặt tay Minh Hạo không buông cho đến khi thiếp vào giấc ngủ. Lâu dần, thói quen này trở nên khó bỏ. Cứ mỗi lần đi ngủ, bàn tay ấm áp của Hạo thiếu gia sẽ khẽ chìa ra khỏi mép giường, và Thường Hi sẽ đưa bàn tay bé nhỏ lành lạnh ra nắm lấy. Trong đêm tối, hai người cứ nắm tay nhau như vậy trong suốt năm năm, không ai bảo ai, nhưng họ đều biết cuộc sống của mình sẽ không thể nào thiếu người kia được nữa.