Hảo Tưởng Lộng Tử Nam Chủ A

Chương 103



“Tam ca, chẳng lẽ cứ để như vậy?! Anh có biết hay không em hôm nay thiếu chút nữa liền chết ở trong WC! Nếu lại thiếu chút tinh thần, em khả năng liền không đoán được thứ giấu trong kem đánh răng! Anh có biết hay không em cho người tra xét phát hiện bề mặt thứ đó có gì? Giết chết một con voi cũng dư dả!! Hắn mẹ nó cũng thật để mắt em!!!”

Lão Tứ sắc mặt xanh mét, ngữ khí nói chuyện phảng phất là từ kẽ răng cứng rắn phát ra bên ngoài. Bất quá này cũng không trách hắn, bọn họ nguyên bản êm đẹp bốn anh em, hiện tại không chỉ có lão đại đã chết, dư lại trong ba anh em cũng chỉ có hắn là có thể tùy tiện đi lại. Nguyên bản chỉ tính toán dưỡng thương tốt lúc sau tìm Ôn Duyên cùng Tạ Sâm kia tính sổ, nhưng ai biết gần nhất mấy ngày hắn liên tiếp thiếu chút nữa cũng ở trong phòng bỏ mạng! Nhà này trừ bỏ bọn họ, cũng chỉ có người của Lương Dân Lực tùy ý đi lại.

Tuy rằng hắn cũng không biết rõ ràng là ai, người này lại là như thế nào ở dưới mí mắt bọn họ gian lận, nhưng sự tình chính là đã xảy ra, hắn không muốn hướng trên người Lương Dân Lực nghi ngờ cũng không được! Lại liên tưởng đến tử trạng đại ca mình, hắn càng thêm khẳng định Lương Dân Lực là tính toán giết bọn hắn diệt khẩu!

“Tam ca, anh cũng nói một câu a!”

Lão Tứ thấy Nhị ca sắc mặt âm trầm không nói lời nào, ngay cả Tam ca luôn cho mình mặt mũi hết giận đều buồn không nói một tiếng, lập tức cơ hồ là có chút hận sắt không thành thép!

Lão Tam nhìn lão Tứ liếc mắt một cái lại không đáp lại hắn, mà là quay đầu nhìn về phía lão Nhị nói: “Nhị ca, việc này anh thấy thế nào?”

Lão Nhị ai cũng chưa nhìn, chỉ là hơi hơi híp mắt nhìn mặt đất cách đó không xa, hắn trầm tư hồi lâu, còn là nghĩ không rõ nếu không phải Lương Gia Minh, người khác lại như thế nào sẽ làm được đến chuyện này. Rốt cuộc tinh thần lực của Lương Dân Lực cực cao, nếu có người xâm nhập phòng ở này, kia hắn là không có khả năng không biết, này hoàn toàn là nghịch biện, điểm xuất phát đã sai.  Cần phải hướng phương hướng suy nghĩ ‘ hung thủ chính là Lương Dân Lực ’, hắn là người thứ nhất không muốn nghĩ như vậy. Hắn cùng ba anh em khác bất đồng, giữa Lương Dân Lực cơ hồ có chút cảm giác chỉ hận gặp nhau quá muộn, loại hiểu biết này chợt như tới rồi lại mang đến kinh hỉ vô hạn, bởi vậy rất có chút hương vị thưởng thức lẫn nhau. Chỉ là hiện tại……

Lão Nhị bỗng chốc nắm chặt đôi tay, hắn rũ mắt oán hận mà nhìn hai chân mình, gương mặt Ôn Duyên ở trong đầu chợt lóe mà qua, chính là hắn biết hiện tại không phải thời điểm có thể trả thù Ôn Duyên, nếu hôm nay không phải lão Tam mạng lớn, lúc này có lẽ đến người cũng không còn nữa……

“Chúng ta hôm trước cơ hồ không có người rời đi phòng mình, vốn dĩ cho rằng này liền không có việc gì, nhưng đồ ăn vẫn là bị người hạ thuốc, nếu không phải lão Tam kén ăn không chịu ăn đồ hết hạn, lại vừa lúc đuổi kịp nữ nhân Ngô gia kia ôm chó đến làm kẻ chết thay chúng ta, chỉ sợ hiện tại chúng ta cũng không biện pháp ngồi ở chỗ này nói chuyện…… Mà ngày hôm qua, lão Tam cũng chỉ đi ra ngoài không đến mười phút, sáng nay liền phát hiện kem đánh răng bị thêm thứ vào…… Đối phương đối với hành tung ba người chúng ta thật đúng là rõ như lòng bàn tay, hơn nữa…… Còn có phi thường đầy đủ thời gian an toàn gây án, cư nhiên đến anh cùng lão Tam cũng chưa phát giác.”

Lão Nhị càng nói sắc mặt liền càng âm trầm, hắn cũng không muốn đẩy lên người Lương Dân Lực, nhưng chuyện này bất luận thấy thế nào đều cùng Lương Dân Lực hắn thoát không được can hệ. Hơn nữa ngày hôm qua con chó của nữ nhân Ngô Mộng kia, ăn đồ ăn lão Tam ném cho nó lúc sau không vài phút liền miệng sùi bọt mép, hắn lúc ấy ma xui quỷ khiến theo bản năng liền quan sát sắc mặt Lương Dân Lực, đối phương cư nhiên một chút biểu hiện giật mình đều không có! Phảng phất tình huống kia hết sức bình thường! Nhưng kia sao có thể! Kia chính là đồ bọn họ sắp ăn! Nếu không phải lão Tam không ăn đồ hết hạn, nếu không phải con chó kia vừa vặn tới, bọn họ căn bản cũng không biết đồ ăn của mình bị bỏ thêm thuốc!!

Kỳ thật nếu là lão Nhị trước đây, hắn liền nhất định sẽ không quên Lương Dân Lực là có tiếng tiếu diện hổ, bất luận xuất hiện bất kỳ sự tình gì, ơng Dân Lực đều là vẻ mặt nhàn nhạt ý cười, rất ít xuất hiện biểu tình ngoại trừ cười mỉm. Lương Dân Lực tâm cơ thâm hậu, đặc biệt kiêng kị người khác nhìn thấu cảm xúc cùng ý tưởng của hắn, cho nên thực sự mà nói, đối phương tuyệt đối coi như là một nhân vật hỉ nộ không hiện ra sắc thái.

Nhưng những đặc tính đã từng phi thường rõ ràng, tại một khắc này đều bị lão Nhị xem nhẹ. Hắn chỉ cảm thấy chính mình vĩnh viễn đều không thể cùng Lương Dân Lực thưởng thức lẫn nhau, bởi vì Lương Dân Lực trước nay đều không thích kẻ yếu, nhưng chân hắn…… Sau khi trở về tuy rằng Lương Dân Lực cũng tìm cho hắn rất nhiều bác sĩ tốt nhất khu an toàn, nhưng hiện tại điều kiện hữu hạn hoàn cảnh càng có hạn, hơn nữa chậm trễ thời gian quá dài, hắn cùng lão Tam, đều không có biện pháp giống như trước đây không hề gánh nặng hành tẩu. Chỉ điểm này, liền đem lòng tự tin đã từng tràn đầy ngực của hắn đả kích còn thừa không bao nhiêu.

Nghe xong lời lão Nhị mới nói, lại thấy đối phương lúc này đen tối không rõ sắc mặt, lão Tứ biết ngay cả Nhị ca luôn luôn khôn khéo của mình cũng hoài nghi Lương Dân Lực! Hắn từ thời điểm lần đầu tiên thiếu chút nữa phát sinh ngoài ý muốn liền nói qua khẳng định là Lương Dân Lực làm! Nhưng khi đó, chính Nhị ca ruột lại không tin lời nói của mình! Còn kém chút nữa bởi vì việc này cùng chính mình trở mặt! Thế nào! Hiện tại nhìn đến cuối cùng, vẫn là chính mình nói đúng đi!

“Ai, Nhị ca a, em đã nói rồi, Lương Dân Lực này hiện tại là tại đây qua cầu rút ván đâu! Em biết anh cùng hắn cảm tình tốt, nhưng chúng ta mới là anh em ruột của anh a! Chẳng lẽ đại ca đã chết, còn muốn chết thêm em, anh mới có thể ý thức được ai xa ai gần sao?! Nhị ca! Anh có biết hay không em hôm nay vì cái gì không chết? Đó là vì em tối hôm qua cả đêm cũng chưa dám ngủ! Cho nên thời điểm đánh răng mới không phải trạng thái mới vừa tỉnh lại mơ mơ màng màng! Kỳ thật không chỉ đêm qua, buổi tối hôm trước em cũng không ngủ! Anh biết không, hai ngày này em chỉ cần nằm ở trên giường, trong đầu đều là hình ảnh con chó đó khi chờ chết! Em sao có thể ngủ được?!”

Nhìn em trai mình đã mắt hồng tơ máu nhìn chính mình, lại nhìn quầng thâm xanh đen của đối phương, lão Nhị nhắm mắt lại chậm rãi thở dài, “Lão Tứ, để anh nghĩ lại.”

“Anh……”

“Để anh ngẫm lại, nguyên nhân chính là vì muốn báo thù, cho nên chuyện này mới càng muốn bàn bạc kỹ hơn.”

Nhìn Nhị ca của mình vẻ mặt mệt mỏi, lão Tứ lại làm sao không biết hai anh trai của mình chỉ sợ cũng không ngủ ngon, nhưng ‘ bàn bạc kỹ hơn ’ là có ý tứ gì? Chẳng lẽ Nhị ca đây là muốn kéo dài thời gian? Nhưng nhìn bộ dáng đối phương nhắm mắt lại phảng phất đều mệt không mở ra được, lão Tứ trong lúc nhất thời cũng lại nói không được gì, hắn nghiêng đầu nhìn thoáng qua, ngay cả Tam ca của mình đều cúi đầu không nói lời nào, lão Tứ trong lúc nhất thời chỉ cảm thấy trong lòng buồn đến phát đổ, oán hận mà thở dài liền ra khỏi phòng, không cùng hai người nói thêm lời nào.

Lão Tam nổi lên lòng nghi ngờ, ngày thường đối hành tung của Lương Dân Lực bắt đầu phá lệ chú ý, nhưng liên tiếp ba ngày đối phương đều không có động tĩnh. Hắn biết Lương Dân Lực lần trước vẫn luôn đang thay máu, lần gần đây nhất vẫn còn dưỡng thân thể, nhưng đối phương mấy ngày hôm trước liền có thể tùy ý đi lại, như bây giờ vẫn cứ cả ngày ở nhà, chẳng lẽ là đang đợi người nào sao……

Thẳng đến chạng vạng ngày này, lão Tứ (*) cũng giống như mấy ngày gần đây, cơm nước xong liền ở bên cửa sổ đứng tiêu thực, nhưng ai biết dưới lầu đột nhiên xuất hiện một bóng người lén lút, càng làm cho hắn kinh ngạc chính là, người này sau khi đi hướng vị trí cửa lầu dưới của bọn họ một đoạn thời gian cũng chưa đi ra, bởi vì bọn họ ba anh em là ở trên lầu, mà cửa biệt thự lại vừa lúc phía dưới cửa sổ hắn, cho nên hắn xem phá lệ rõ ràng, lập tức trước sau liên hệ một chút, hắn chớp mắt lập tức đi đến bên cạnh cửa dán tai lên nghe, nhưng nề hà cửa này cách âm quá tốt, cư nhiên cái gì đều không nghe được!

(*) Trong qt là lão Tam nhưng theo tình huống và diễn biến truyện ở dưới thì phải là lão Tứ mới đúng nên mình sửa lại luôn ^^

Lão Tứ trái lo phải nghĩ, cảm thấy này thật sự là một cửa đột phá, hắn tổng giác người này tới tìm Lương Dân Lực nhất định là có chuyện gì muốn thương lượng, gần nhất trong khoảng thời gian này hắn vẫn luôn có ý đồ tìm kiếm nhược điểm Lương Gia Minh,  nhưng nề hà đối phương quá giảo hoạt, bất luận hắn như thế nào thử đối phương đều là ứng phó tích thủy bất lậu, mà hiện tại trước mắt chính là cơ hội rất tốt! Hắn chuẩn bị lâu như vậy, sao có thể dễ dàng buông tha!

Đem đồ vật nên mang trên người đều chuẩn bị tốt, lão Tứ nhẹ nhàng chuyển mở cửa bắt tay, yên lặng cảm thụ được trái tim trong ngực phù phù phù phù kinh hoàng không thôi. Hắn từng bước một bước nhanh đi xuống lầu,  hắn cơ hồ có thể cảm giác được đến ánh mắt Lương Dân Lực cách đó không xa quay lại, hắn biết, Lương Dân Lực phỏng chừng đã nhận ra cái gì, nhưng thì tính sao? Liền tính hắn thành thành thật thật đợi, chẳng lẽ đối phương liền không đối phó bọn họ? Hắn tuy rằng ngày thường nói chuyện có chút lỗ mãng, nhưng hắn trước nay đều không ngốc! Lần trước trải qua chuyện con chó kia, Lương Dân Lực đối với bọn họ cũng chỉ có một câu thăm hỏi mặt ngoài! Thậm chí liền truy tra gì đó đều không có nói tới! Đãi ngộ này cùng lúc trước khác biệt cũng thật sự quá nhiều! Liền tính những việc này không phải Lương Dân Lực hắn làm, nhưng rõ ràng, ba anh em bọn họ ở trong mắt đối phương đã sớm không giống như trước kia! Huống chi, chuyện này nhất định chính là Lương Dân Lực hắn làm!

Lão Tứ mặt vô biểu tình quay đầu hướng phương hướng hai người kia nhìn lại, Lương Dân Lực trên mặt nhàn nhạt, mà người vừa rồi lén lút kia, hiện tại cũng biến thành bộ dáng một bộ áo mũ chỉnh tề. Phỏng chừng đối phương cũng không nghĩ tới lúc này sẽ có người xuống dưới, thời điểm nhìn thấy lão Tứ hắn theo bản năng ngây ra một lúc, qua vài giây sau, mới lộ ra mỉm cười thiện ý.

Lão Tứ từng bước một đi hướng hai người, mỗi thời điểm bước ra một bước hắn phảng phất đều có thể nghe được chính tim mình đập, nhưng đã đến một bước này, ánh mắt sắc bén kia của Lương Dân Lực hắn liền tính không nhìn cũng đều cảm nhận được, đối phương càng là như vậy hắn liền càng là khẳng định suy đoán của mình! Đồ vật kẹp giữa hai ngón tay cơ hồ toát mồ hôi, nhưng hắn biết một bước kế tiếp chính mình làm không tốt có lẽ thật sự sẽ toi mạng, nhưng hắn không hối hận! Ngồi chờ chết không bằng tiên hạ thủ vi cường, hắn ngược lại muốn xem, Lương Dân Lực rốt cuộc ở sau lưng kế hoạch cái gì!

“Chào anh, anh là bằng hữu Lương tiên sinh đi. Hoan nghênh hoan nghênh, trước nay chưa thấy qua anh đến nha a.”

Những lời ‘Lương tiên sinh’ này của lão Tứ biểu lộ tôn kính của hắn đối với Lương Dân Lực, cũng biểu lộ lập trường của chính mình trong căn nhà này. Hắn này đây tư thái coi như nửa chủ nhân vươn bàn tay phải, đối phương không thể không tiếp, bởi vậy cũng mỉm cười nắm lại nói: “Chào cậu.”

Chỉ là một câu ngắn chào cậu, không có tự giới thiệu, cũng không có khách khí hai câu, thậm chí liền một câu nịnh hót nói đều không có. Lão Tứ trong lúc nhất thời chỉ cảm thấy trong lòng nhảy nổi lên một cổ tà hỏa, Lương Dân Lực xem thường bọn họ, như thế nào người hiện tại đi theo phía sau Lương Dân Lực cũng bắt đầu xem thường bọn họ?! Nếu bọn họ bốn người không có xảy ra việc gì, Lương Dân Lực có thể sử dụng được hắn?! (Jeje: Tự dưng cảm giác như phi tần đang tranh sủng =]]])

Có thể tưởng tượng đến kế sách của chính mình rồi, lão Tứ miễn cưỡng áp xuống lửa trong lòng, tươi cười trên mặt đặc biệt cứng đờ, hắn nắm tay đối phương, nhẹ nhàng vuốt ve đem đồ vật dính lên ống tay áo đối phương, xác nhận đối phương không có phát giác, hắn lúc này mới cười ở trong lòng hừ nhẹ một tiếng, buông lỏng tay ra.

Trường hợp trong lúc nhất thời có chút xấu hổ, Lương Dân Lực lại phảng phất như không phát hiện, ý cười như cũ không giảm đối với lão Tứ nói: “Lão Tứ a, thương tích trên người của cậu cũng chưa tốt, nhanh nhẹn như thế nào lại xuống lầu, trở về nghỉ ngơi cho tốt đi, hảo hảo dưỡng thương, dưỡng thương xong, tôi còn rất nhiều chuyện muốn giao cho cậu đi làm.”

Nếu đổi thành trước kia, lão Tứ có lẽ thật sự sẽ mừng rỡ như điên! Bởi vì trong số bốn người Lương Dân Lực duy độc đối với hắn là nhàn nhạt. Đúng, tác phong hành sự của hắn có chút xúc động, nhưng hắn nào làm hỏng chuyện gì của đối phương đâu? Hắn một lần đều không có! Nhưng Lương Dân Lực đâu? Thật giống như hắn là quả bom không biết nổ chừng nào mà đề phòng! Có chuyện gì đều sẽ không công đạo cho hắn, chính ba anh trai của mình ai cũng từng có thời điểm đơn độc tiếp nhiệm vụ, duy độc hắn không có! Hắn thật cũng không phải ghen ghét anh trai mình gì đó, nhưng hắn chính là không cam lòng! Dựa vào cái gì đối phương coi khinh mình như vậy? Hắn dựa vào cái gì?!

Nhưng mà giờ này khắc này, Lương Dân Lực lại nói ra ‘ có việc giao cho cậu đi làm ’  như vậy, lão Tứ lại một chút không cảm giác được vui vẻ, hắn chỉ cảm thấy vô cùng châm chọc!

Hắn trước kia nhất định là bị mỡ heo chèn đôi mắt, thật là không biết mù con mắt nào, cư nhiên sẽ cảm thấy được Lương Dân Lực trọng dụng là một chuyện thực quang vinh?! Tình trạng đối phương phân phó hắn, giống như thiên kinh địa nghĩa phảng phất phân phó nô tài của mình đi làm việc! Hắn trước kia như thế nào trước nay cũng chưa cảm giác được? Vì cái gì anh trai bọn họ mấy người đều ngu như vậy, cư nhiên nhận người chủ như vậy……

Lão Tứ lần đầu tiên không có làm ra sự tình phù hợp tính cách hắn, nếu đổi thành trước kia, hắn có lẽ sẽ không nói hai lời cùng Lương Dân Lực cãi nhau một trận, mục đích đem tâm tình của mình phát tiết ra. Nhưng hiện tại hắn một chút đều không muốn, hắn chỉ là cười đối với Lương Dân Lực gật gật đầu, rồi sau đó sạch sẽ lưu loát xoay người lên lầu, hắn thật là một câu đều không muốn nói, chỉ cần chính mình chứng thực gần nhất những việc này là Lương Dân Lực làm, chẳng sợ Nhị ca Tam ca không giúp hắn, hắn cũng phải tìm Lương Dân Lực tính sổ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.