“Đừng nói nữa, anh đi chuẩn bị đi, sáng sớm ngày mai đi cùng chúng tôi.”
Chu béo có lời muốn nói, bị Tạ Sâm chặn ngang đến gắt gao, nhất thời sắc mặt khó coi, “Còn cùng bọn họ đi? Bên ngoài kia thì được địa vị gì? Các người ở đâu gặp phải? Cứ định kéo dài sao?”
Tạ Sâm từ trong quần áo lấy ra điếu thuốc ngậm vào miệng, Chu béo mắt trợn trắng từ trên vai dỡ xuống cái bao lớn, từ trong bao móc ra một đồ vật lớn cỡ bằng cúc áo ném cho Tạ Sâm. Mắt hắn nhìn Ôn Duyên, rồi sau đó như nhận mệnh đành nhắm mắt lại, thở dài nói: “Tôi biết ngay đuổi theo cậu là lại nhọc lòng! Cậu mau mở ra! Nếu không lát nữa cả phòng này còn không bị hun chết!”
Nhìn dáng vẻ vật nhỏ kia hình như là đồ lọc khí công nghệ cao? Nhìn bộ dáng này, Chu béo cư nhiên không hút thuốc lá, như thế lại ngoài dự kiến của Ôn Duyên.
Có thể bởi vì lời nói của Tạ Sâm, cũng có thể là căn bản không muốn cùng Tạ Sâm quyết định sự tình, Chu béo dùng mũi chân kéo cái ghế bên cạnh, khóe miệng động vài cái, hắn nhìn Ôn Duyên, liếc mắt về phía Tạ Sâm nói: “Tôi biết nói như vậy đối với cậu không công bằng, nhưng thế giới này trước nay không có công bằng chân chính. Tôi hiện tại không đụng tới cậu, là bởi vì Sâm tử nói muốn mang theo cậu. Cậu nhớ kỹ, nếu khiến tôi phát hiện cậu có một chút dị tâm, mặc kệ Sâm tử có đồng ý hay không, tôi khẳng định là người đầu tiên làm thịt cậu.”
Ôn Duyên nhấp nhấp miệng không nói chuyện, hắn không biết nên như thế nào trả lời Chu béo, chẳng lẽ còn muốn hắn tỏ lòng trung thành sao? Hắn trước nay chưa làm qua loại chuyện này, cho nên theo thói quen, chỉ có thể mặt vô biểu tình cam chịu đối phương nói.
Kỳ thật nói có chút khó nghe, hiện tại chính là dù có người đuổi hắn, hắn cũng không nghĩ rời Tạ Sâm đi a? Rốt cuộc đây cũng là nam chính chính quy a! Tuy rằng tác giả có hơi xấu tính, nhưng may là nàng chưa bao giờ viết BE a, kết cục khẳng định nam chính cuồng huyễn khốc bá điếu tạc thiên độc lãnh phong tao a? Hắn xuyên vào sách theo kịch bản chỉ là người qua đường Giáp, có tư cách gì ghét bỏ nhân gia a? Tuy rằng nếu nam chính là thánh phụ thực sự thì càng tốt, nhưng rốt cuộc trong sách hắn cũng không phải……
“Ba huynh đệ bên ngoài ai cũng không đơn giản, đi cùng bọn họ, tính ra rất nhiều phiền toái.”
Chu béo nghe Tạ Sâm nói như vậy, lập tức có chút nghi hoặc nói: “Cậu xác định? Nhưng trước khi tôi tiến vào có thử qua a, bọn họ cũng không có phản ứng gì…… Không đơn giản? Là chỉ phương diện kia?”
Tạ Sâm nhìn về phía Ôn Duyên liếc mắt một cái, vừa vặn Ôn Duyên cũng đang nhìn hắn, ánh mắt hai người gặp nhau, Tạ Sâm cũng không dịch chuyển, trực tiếp vỗ vỗ mép giường bên người, ý bảo đối phương lại đây ngồi.
Ôn Duyên không động đậy, hắn thu hồi ánh mắt, dùng dư quang quét Chu béo liếc mắt một cái.
Lúc nói chuyện, hắn đã mơ hồ có chút minh bạch, vì cái gì biểu tình của Chu béo giống như con trai vừa tìm được vợ. Nội dung đối thoại nãy giờ của bọn họ, Chu béo mơ hồ để lộ ra một tin tức trọng đại, đó chính là, cùng tiếp xúc thân mật với Tạ Sâm, cũng có tác dụng đến hắn như hiện tại. Cũng chính là thời điểm Tạ Sâm đối với bất kỳ người nào phản ứng cũng không kịp, có tác dụng chỉ phản ứng đối với hắn.
Nhưng điều đó cũng có nghĩa, chỉ sau khi thân mật tiếp xúc, mới có thể kích phát kỹ năng cao cấp.
Tuy rằng hắn biết rõ chính mình cùng Tạ Sâm căn bản cái gì cũng đều không có, nhưng biết tiền căn hậu quả rồi, vẫn là khó tránh khỏi cảm giác quái quái.
“Lại đây.”
Tạ Sâm căn bản không cảm giác được sự xấu hổ của Ôn Duyên lại còn có ánh mắt Chu béo, hắn tay phải chống ở mép giường, thực chấp nhất dùng bốn ngón nhẹ nhàng nâng lên nâng xuống. Cặp kia mắt từ đầu tới đuôi không rời khỏi mặt Ôn Duyên, ngắn ngủn hai chữ, lại tràn ngập sự chân thật đáng tin.
Cảm nhận được cảm xúc phức tạp trong mắt Chu béo, Ôn Duyên hướng về phái mép giường lại gần. Lúc này ngượng ngùng xoắn xít ngược lại giống như làm ra vẻ, bởi vậy hắn cũng không có cố ý thả chậm tốc độ hoặc làm gì hơn. Chỉ là tuy rằng thoạt nhìn bình tĩnh, nhưng đôi mắt rũ xuống cùng đôi tay nắm chặt đã thể hiện sự khẩn trương của chủ nhân.
Sau khi Ôn Duyên đã ngồi yên ổn, Tạ Sâm cũng không làm ra động tác dư thừa gì, hắn nâng tay lên mang theo điếu thuốc, hướng về phía thùng rác bên mép giường rũ bỏ một ít khói bụi, rồi sau đó chậm rãi nói: “Ba người kia, lão Đại bên hông săm hình con hắc sổ (*), mặt trái đồng hồ lão Nhị là sao Khôi Bàn, còn lão Tam……”
(*) Mình không kiếm được bản raw để đối chiếu, mà tra nghĩa từ sổ cũng không tìm ra được rốt cuộc là con gì nên để nguyên như vậy, bạn nào biết thì nói giúp mình nhé ^^
Tạ Sâm đem điếu thuốc đặt lên môi, xuyên thấu qua sương khói, Ôn Duyên không thấy rõ lắm vẻ mặt của hắn, “Tính đến nay, theo tôi thấy, chính là người dùng súc cốt công thứ hai.”
Chu béo chớp chớp mắt, hắc sổ, sao Khôi bàn, “Bọn họ là, là đảo đấu?” Tiện đà nghĩ tới cái gì, Chu béo ngây ra một lúc, rồi sau đó nhanh chóng nói: “Từ từ! Súc cốt công?! Ngươi nói bọn họ, có người biết súc cốt công?!”
Tạ Sâm: “Đúng vậy, nếu không phải bị tang thi cấp bức, tôi nghĩ bọn họ cũng sẽ không lộ diện.”
Chu béo lại không để ý đến câu cuối cùng của Tạ Sâm, hắn từ trên ghế “hoắc” một cái đứng dậy, tay phải nắm lại đánh vào lòng bàn tay trái, một bên đấm một bên tự mình lẩm bẩm: “Kia đương nhiên muốn cùng nhau đi rồi a, nếu không phải biết lão tôn sau này không còn có truyền nhân, lão tử thiếu chút nữa cho rằng mấy thứ kia đều trở thành truyền thuyết! Những tên ngốc tử suốt ngày bị bọn giang hồ bịp bợm nắm mũi kéo đi còn không biết, súc cốt công a…… Cậu nếu nói là vậy khẳng định không sai! Chính là, chính là lão tôn đã chết năm sáu năm, hắn là học từ ai?!”
Tạ Sâm đem tàn thuốc dập tắt ném tới thùng rác, lão tôn trong miệng mập mạp, chính là người đà nhiều lần cùng căn cứ hợp tác. Theo chính miệng lão tôn, súc cốt công đến thế hệ này đã không còn biện pháp truyền xuống nữa, không chỉ vì hắn không tìm được mầm non thích hợp luyện môn công phu này, còn bởi vì muốn luyện môn công phu này, cần thiết từ trước lúc năm tuổi đã bắt đầu ngâm thuốc tắm, vượt quá năm tuổi, dù là thiên tài cũng không làm gì được.
Huống hồ phương thuốc dùng để tắm còn cần rất nhiều loại cổ dược, ở niên đại này đã sớm không thấy bóng dáng, càng không cần phải nói đến cứ cách một khoảng thời gian phải đổi một lượng lớn thuốc, có thể gom đủ một phần thuốc đã là ông trời thương tình, làm sao có thể kiếm được nhiều vậy đi? Cho nên lão tôn cũng thường xuyên nhìn trời than thở, đồng thời với khoa học kỹ thuật hiện đại phát đạt, rất nhiều đồ vật lão tổ tông lưu lại, cũng từng chút một biến mất, mà súc cốt công chân chính, đến thời của hắn, lại không có người nối nghiệp.
Tạ Sâm: “Bất luận là hắn học từ ai, như thế nào học, hiện tại gặp, tự nhiên không thể lại làm hắn biến mất.”
“Không sai không sai! Lão gia tử nếu biết nhất định cao hứng đến hỏng rồi! Ta phải bắn tin này cho hắn mới được!”
Tạ Sâm: “Tôi khuyên anh không nên làm vậy.”
Chu béo nguyên bản còn cao hứng phấn chấn mân mê đồ trong bao, nghe những lời này của Tạ Sâm lập tức có chần chừ, bởi vì lời Tạ Sâm nói trước này đều không có khả năng là vô nghĩa, “Vì cái gì a? Lão gia tử vẫn luôn đang tìm kiếm đồng liêu, thật vất vả chúng ta mới gặp phải một người……”
Tạ Sâm: “Là tôi gặp phải, không phải chúng ta.”
“Ai nha! Sâm Tử……”
Ánh mắt và biểu tình của Chu béo, làm Ôn Duyên ngồi bên cạnh cả người phát run lên, một tên béo, tuy rằng là béo đẹp trai, nhưng chính là dùng gương mặt to tròn xinh đẹp kia, bày ra một bộ hồn nhiên loli vô tội, ai có thể thay thế hắn cảm thụ một chút……
Tạ Sâm: “Tôi không cho anh bứt dây động rừng, là bởi vì tôi cũng không thể hoàn toàn ảnh hưởng bọn họ.”
Các loại tin tức tối nay đả kích Chu béo quá mức, hắn có chút phát ngốc. Lời này của Tạ Sâm là có ý tứ gì? Chẳng lẽ năng lực đặc thù của Tạ Sâm đối với ba người kia cũng không có hiệu quả? Mấy năm nay, phàm là nhân loại bọn họ tiếp xúc qua, chỉ cần là nhân loại! Thời điểm Tạ Sâm ra tay không bao giờ sai lầm a! Như thế nào ngắn ngủi nửa tháng, liền xuất hiện nhiều người không chịu khống chế như vậy??
“Cũng không giống như anh nghĩ, từ lúc bắt đầu chú ý đến họ, tôi không có quấy nhiễu tư tưởng của bọn họ quá mức. Chúng ta không lén nói chuyện với nhau, nhưng bọn họ phi thường thông minh, phối hợp tôi diễn rất nhiều, tất nhiên không thể không nói những ám chỉ dễ hiểu của tôi cũng có tác dụng, nhưng phần lớn vẫn là chính họ tự lĩnh ngộ. Bọn họ hẳn là biết tôi cùng người thường không giống nhau, nhưng không có nói toạc cũng không có dò hỏi, cho nên tôi không nghĩ đến việc hoàn toàn thao túng bọn họ, tôi muốn cho bọn họ thời thời khắc khắc bảo trì chân thật thanh tỉnh, hiện tại thế cục bất đồng, chúng ta rất cần nhân thủ.”
Tạ Sâm nói làm Chu béo lâm vào trầm mặc, nhưng Ôn Duyên lại là nhịn không được nghiêng đầu nhìn về phía hắn. Nghe thì giống như rất đại nghĩa, nhưng trực giác của hắn cho thấy Tạ Sâm không phải người rộng rãi như vậy, chỉ bởi vì ba huynh đệ đối phương thông minh thức thời, cho nên liền từ bỏ không thao túng bọn họ, không hề khúc mắc muốn kết thành đồng bọn? Hắn mới không tin.
Chỉ là làm Ôn Duyên cảm giác kỳ quái chính là, Chu béo trầm mặc hai phút sau làm như cam chịu lời Tạ Sâm nói, cư nhiên không có hỏi lại Tạ Sâm có tính toán gì không! Đang thương lượng về việc khởi hành sáng hôm sau, Ôn Duyên nhịn không được mở miệng nói: “Tôi cảm thấy hẳn là nên tiếp tục đi hướng bắc, bên kia không phải đang quy hoạch khu an toàn sao? Mặt khác người biết tin này, hẳn là đều hướng đến đó mà lên đường, nhân lúc thế cục hiện tại còn ổn định, chúng ta cũng nên mau chóng đuổi theo đi.”
Thấy hai người đều không nói lời nào, Ôn Duyên tiếp tục nói: “Cho dù chỉ là nghỉ ngơi lúc trung chuyển, chúng ta cũng có thể yêu cầu đám người tiếp xúc một chút. Nếu không tiếp xúc với người khác, chúng ta có thể sẽ bỏ qua rất nhiều tin tức hữu dụng, nếu không đem tình huống hiểu biết thấu triệt, hiện tại tang thi hoành hành, bên ngoài du đãng là việc vô cùng nguy hiểm.”
Ngoài dự đoán của Ôn Duyên, Chu béo cũng không có đối hắn châm chọc mỉa mai gì đó, ngược lại là cười nhìn hắn một cái, rồi sau đó quay đầu đối Tạ Sâm nói: “Cứ như vậy, sáng sớm ngày mai tôi ở phía trước giao lộ chờ các người. Ai đúng rồi, nữ nhân trên lầu kia?”
Trên lầu chỉ có mỗi Ngô Mộng, Phác Tĩnh Nghiên cùng Vệ Bình đều ở trong xe bên ngoài nghỉ ngơi, mỗi người một chiếc.
Tạ Sâm: “Nàng có dị năng không gian.”
Chu béo có chút không hiểu nói: “Chỉ vì có không gian dị năng? Cậu liền mang theo nàng?” Trong căn cứ nữ nhân có năng lực này đến sáu người, mà có cảm tình với Tạ Sâm cũng đến bốn người, hắn cũng không thấy Tạ Sâm có đặc biệt đáp lại a?
Tạ Sâm không có lập tức trả lời, mà là nhìn Chu béo, cười như không cười nói: “Phụ thân của nàng, tên là Ngô Vĩnh Sâm.”
Mập mạp chớp chớp mắt, ngay cả Ôn Duyên trong lúc nhất thời cũng là có chút mờ mịt, tên này như thế nào nghe quen tai, nghe được từ lúc nào đây…….
“Oa thảo! Ngô Vĩnh Sâm?! Từ từ…… Không đúng a, Ngô Vĩnh Sâm một nhà bốn người không phải đều đang ở khu an toàn sao? Hơn nữa hắn chỉ có hai đứa con trai, như thế nào lại nhảy ra một đứa con gái?”
Ngô Vĩnh Sâm! Người tạo ra virus tang thi tên PTX951! Chính là Ngô Vĩnh Sâm! (Jeje: Khúc này tự dưng cứ nhớ tới APTX 4869 O w O)
Tạ Sâm đối với Chu béo cười cười, nói: “Bởi vì Ngô Vĩnh Sâm căn bản không biết nàng tồn tại, mẫu thân của người này tên Ngô Tiểu Tỷ, tuổi trẻ bởi vì Ngô Vĩnh Sâm thay lòng đổi dạ mà bị đuổi ra khỏi nhà, cho nên nàng cực kỳ hận Ngô Vĩnh Sâm, sao có thể nhận cha con với hắn.”
Chu béo nhìn Tạ Sâm tươi cười, da đầu không hiểu sao có chút tê dại, “Cho nên?”
Tạ Sâm không để ý đến biểu tình có chút cứng đờ của Chu béo, mà là không chút để ý đùa nghịch chiếc nhẫn đeo trên ngón tay, chậm rãi mở miệng nói: “Cho nên, khi tới khu an toàn, nàng nhận, cũng phải nhận, không muốn nhận, cũng phải nhận.”