Hảo Tưởng Lộng Tử Nam Chủ A

Chương 97



Ôn Duyên cắn răng nhìn Lương Hân trên giường bị phá thành mảnh nhỏ, nha đầu này buổi sáng còn đi vào nhà tìm hắn thương lượng chuyện báo thù, nàng nghiến răng nghiến lợi như vậy mà nói chính mình chán ghét tam bá phụ đến thế nào, nàng yêu hận rõ ràng hoạt bát rộng rãi như vậy, nàng như thế nào đã chết đâu, cứ như vậy vô thanh vô tức đã chết, chưa cho hắn một chút thời gian giảm xóc! Này quả thực làm hắn không có cách nào tiếp thu!!

Nhìn Tạ Sâm cùng Ôn Thiếu Hàng không nói một lời đang xem xét manh mối trên thi thể, Ôn Duyên hít sâu một hơi lùi lại một bước. Hắn muốn bình tĩnh, không thể sinh khí, không thể phẫn nộ. Lúc này nếu hắn cũng không bình tĩnh, lại có ai có thể vì nàng báo thù đâu?! Cha mẹ mình đã chết dưới sự tính kế của người khác, hiện giờ chính mình cũng chết, nha đầu này nếu có linh hồn, sợ là muốn hóa thành lệ quỷ đi? Nhưng nếu thật là như vậy thì tốt rồi, ít nhất lệ quỷ, còn có thể tự mình báo thù……

Ôn Duyên hung hăng mà nhắm mắt lại sau lại mở, nhà ở khắp nơi hỗn độn phảng phất trong một khắc mới lọt vào mắt hắn, hắn ngưng thần nhìn chung quanh nhà ở một vòng, lại nghĩ tới hình ảnh phòng khách tán loạn vừa rồi, trong đầu hiện lên đoạn ngắn làm ánh mắt hắn lạnh lùng, hắn hơi hơi nheo lại đôi mắt lại nhìn Lương Hân liếc mắt một cái, sau khi phân phó hai người một câu, mặc kệ hai người kia phản ứng gì, xoay người liền hướng ngoài cửa đi đến.

Bạo tuyết mấy ngày này càng thêm lớn, chỉ là theo ứng dụng của dược tề lọc nước, hệ thống cung cấp nước uống nguyên bản có thể từ nguồn cội bắt đầu khôi phục lưu thông, nhưng làm tất cả mọi người không nghĩ tới chính là, ống dẫn ngầm cư nhiên bị đóng băng! Lương Gia Minh phái những người tài trí trong khu vực giải quyết vấn đề này, chỉ là bởi vì dược tề kia sẽ làm cho người vô sinh, có một ít nữ nhân thật vất vả mới tồn tại được lại là không muốn dùng để uống, thà rằng mỗi ngày chỉ uống số lượng nước tuyết hữu hạn, cũng muốn bảo lưu lại năng lực sinh con của mình.

Bởi vì mạt thế tiến đến, nhân loại cơ hồ gặp phải tai nạn diệt sạch chủng tộc, ở thời khắc như vậy, sinh sản hậu đại liền biến thành sứ mệnh quang vinh hạng nhất. Lương Gia Minh càng là trước sau ban bố thật nhiều điều khen thưởng tới cổ vũ nữ nhân sinh dục, thậm chí hiện tại chính sách khen thưởng đã đề cao, chỉ cần một đôi vợ chồng ở trong khu an toàn sinh hài tử tiếp theo, kia yêu cầu sinh hoạt cơ bản một ngày ba bữa cơm của hai người này cùng đứa nhỏ, toàn bộ được khu an toàn bỏ ra.

Chính sách này làm nhiều người ham ăn biếng làm xoa tay hầm hè ngo ngoe rục rịch, nhưng quy tắc này cũng có chố khắc nghiệt, đó chính là hai người cần thiết là quan hệ vợ chồng.

Tuy rằng mạt thế, nhưng hai người có phải quan hệ vợ chồng hay không, khu an toàn vẫn là có thể nghiệm chứng trong cơ sở dữ liệu. Liền tính lúc trước không phải quan hệ vợ chồng, sau khi vào khu an toàn thành lập quan hệ vợ chồng cũng không phải không thể, nhưng Lương Gia Minh quy định lúc trước có bạn đời, chỉ cần trên tư liệu không phải ly dị hoặc là đã chết, lại không thể lấy người khác phái hưởng thụ chính sách này. Này liền làm rất nhiều người lợi dụng sơ hở nghiến răng nghiến lợi, trừ bỏ những người ngay từ đầu không kết hôn, hoặc là bản thân đã ly hôn, những người sống sót có bạn đời bên ngoài, ai cũng đều không hưởng được tiện nghi này.

“Nghe nói buổi tối, Ngô Vĩnh Sâm muốn ban bố một thành quả nghiên cứu mới.”

Hai người đang ăn cơm, Tạ Sâm đưa cho Ôn Duyên một chén canh, nhàn nhạt mà mở miệng.

Động tác ăn cơm của Ôn Duyên dừng một chút, rồi sau đó khóe miệng gợi lên một tia ý cười lạnh băng nói: “Thành quả nghiên cứu mới?”

Giống như không thấy được ánh mắt lạnh băng kia của Ôn Duyên, Tạ Sâm tự lấy cho mình một chén canh, chậm rãi uống một ngụm, “Lương Gia Minh trực tiếp làm khánh công yến, hẳn là đã biết thành quả mới đúng. Hắn mời chúng ta tham gia, cùng đi?”

Tay Ôn Duyên sờ chén phút chốc nắm chặt, hắn nâng lên chén, một ngụm một ngụm mà uống canh bên trong, thẳng đến khi cảm thấy lạnh lẽo trong ngực được canh tưới ấm, lúc này mới thở ra nói: “Đi, đương nhiên muốn đi. Ngô Vĩnh Sâm chính là công thần khu an toàn, qua đêm nay, nói không chừng còn sẽ trở thành công thần toàn nhân loại không chừng. Chuyện vui như vậy, vì cái gì không đi.”

Động tác ăn cơm của Tạ Sâm ngừng lại một chút, hắn nhìn Ôn Duyên yên lặng cắn răng, trong ánh mắt rũ xuống hiện lên một đạo ánh sáng quỷ quyệt.

Quả nhiên như bọn họ dự đoán, khánh công yên được Lương Gia Minh làm vô cùng náo nhiệt, tuy rằng là mạt thế, tuy rằng là khu an toàn, nhưng nhân sĩ tới tham gia khánh công yến này không có ai mà không phải là “thượng lưu”. Lương Gia Minh mới vừa thượng vị, tự nhiên là muốn mượn sức những người khi thịnh thế cũng không phải vật trong ao (*). Chỉ là hiện tại tình thế đặc thù, có rất nhiều nhân viên nghiên cứu cũng nước lên thì thuyền lên đứng bên trong hàng “quyền quý” này đó, nhưng địa vị bọn họ càng như là một ít “tân quý” mới quật khởi, ở trước mắt quyền quý chân chính, vẫn cứ là không đủ xem.

(*) Không phải vật trong ao: Ý chỉ không phải người tầm thường

Bởi vậy toàn bộ yến hội rõ ràng chia làm hai phái, một phái này đây Lương Gia Minh cầm đầu, đã từng ở đế đô cũng coi như là nhân vật oai phong một cõi, một phái khác còn lại là lấy Ngô Vĩnh Sâm cầm đầu, rất nhiều người thậm chí còn chưa đổi quần áo, còn mặc áo blouse trắng nghiên cứu khoa học lại đây. Bọn họ không thích hợp trường hợp ăn uống linh đình, tụ năm tụ ba đứng cũng chỉ là đối diện không nói gì, ngược lại có vẻ chẳng ra cái gì cả.

Lương Gia Minh đương nhiên sẽ không bỏ qua Tạ Sâm cùng Ôn Duyên, từ xa thấy hai người tới, lập tức giơ chén rượu hướng hai người đi tới, Ôn Duyên thấy không ít người đi theo Lương Gia Minh cùng nhau đi tới, lập tức liếc mắt nhìn phương hướng Ngô Vĩnh Sâm, Ngô Vĩnh Sâm hôm nay cư nhiên đem Ngô Mộng cũng mang đến, bất quá Ôn Duyên cũng không quan tâm cái này, hắn liếc mắt nhìn Ôn Thiếu Hàng cách Ngô Vĩnh Sâm không xa, thấy đối phương bất động thanh sắc hướng phía mình gật đầu, Ôn Duyên lúc này mới chậm rãi gợi lên khóe miệng thu hồi tầm mắt, nghiêng người cùng Tạ Sâm ứng phó Lương Gia Minh nhiệt tình hàn huyên.

Tiếng cười đối đáp ồn ào, Ôn Duyên trầm mặc mà nhìn Ngô Vĩnh Sâm khí phách hăng hái mà đi lên trên đài, camera ghi hình bên cạnh lập tức toàn diện mở ra, ánh đèn tụ tập ở trên người Ngô Vĩnh Sâm, đem hắn tự tin tràn đầy tươi cười tô đậm càng thêm loá mắt.

Nghe Ngô Vĩnh Sâm mặt mang mỉm cười mà giải thích gần đây phòng thí nghiệm bọn họ đạt được thành tựu thật lớn, trong tiếng hoan hô kích động, Ôn Duyên gợi lên khóe miệng nhẹ nhàng mà hừ lạnh một tiếng. Nghĩ cũng đúng, nếu Ngô Vĩnh Sâm thật sự theo như lời hắn nói, thật sự nghiên cứu phát minh ra một loại dược tề có thể chửa khỏi virus tang thi, kia thành tựu như vậy, tuyệt đối là đột phá lớn yêu cầu ghi lại để hậu nhân sau này biết đến! Về sau bất luận hắn Ngô Vĩnh Sâm phạm vào lỗi sai lớn cỡ nào, phỏng chừng cho dù là giết người phóng hỏa, chỉ cần nhắc tới hắn vì toàn nhân loại làm ra cống hiến này, chỉ sợ sai lầm đang có, liền đều có thể xóa bỏ toàn bộ. Nhưng sự thật thật sự sẽ như hắn suy nghĩ tốt đẹp như vậy sao? Ôn Duyên hơi hơi rũ mắt xuống, nghe bên tai những âm thanh chúc mừng đó, trong mắt hiện lên một tia lạnh lẽo châm chọc.

“Phía dưới, trợ thủ của tôi vì mọi người triển lãm một chút, dược tề thành quả nghiên cứu lần này.”

Ngô Vĩnh Sâm ý bảo trợ thủ bên người vạch trần hộp thí nghiệm vẫn luôn bị tấm vải đen che.  Đây là một cái hộp trong suốt hoàn toàn có thông gió, bên trong nhốt hai con chuột bạch nhỏ, phân biệt ngăn cách bởi hai bên khu vực. Bên mặt hộp có lỗ nhỏ để tiêm kim vào, trợ thủ trước đem một ống tiêm mảnh khảnh lấy ra, đối với mọi người giải thích nói: “Đây là dung dịch có chứa tang thi virus PTX951, đem nó tiêm vào trong thân thể chuột bạch, chuột bạch liền sẽ cảm nhiễm virus tang thi, mà biến thành chuột tang thi. Bởi vì sau khi cảm nhiễm khoảng cách phát tác còn có một đoạn thời gian, cho nên dung dịch còn bỏ thêm một ít thành phần virus gia tốc phân giải sinh sôi nẩy nở, sau khi tiêm vào, trong vòng ba phút liền có chuột bạch hoàn toàn cảm nhiễm.”

Trợ thủ vừa nói vừa một bên hành động nhanh chóng đem dung dịch có chưa virus tang thi chui vào trong thân thể một con chuột bạch, chỉ là hắn chỉ đẩy ra một nửa ống tiêm virus, liền cẩn thận đem ống tiêm đặt ở khay bên cạnh, rồi sau đó liền có người tiến lên đem tình huống hộp thực nghiệm quay chụp ra tới, ở phía sau màn ảnh phóng lớn biểu hiện.

Trợ thủ kia cũng không có nói ngoa, chuột bạch nhỏ không quá một phút đồng hồ liền bắt đầu một hồi xao động, ở trong hộp bắt đầu tung tăng nhảy nhót không ngừng vòng vòng di động, mà chuột bạch chỉ cách nó một tường kia lại dị thường an tĩnh chỉ là lẳng lặng đứng. Chuột bạch bị tiêm vào dung dịch sau hai phút bắt đầu xuất hiện biến hóa rõ ràng, tròng mắt từ màu đen chậm rãi trở nên có chút đỏ sậm, tốc độ di động so với trước nhanh hơn rất nhiều, dấu hiệu xao động càng ngày càng rõ ràng, nếu không phải hộp thực nghiệm bảo đảm vạn vô nhất thất, xem bộ dáng nó quả thực giống như muốn phá hộp mà ra.

Trợ thủ không nói gì thêm, hắn trầm mặc mà đem cơ quan hộp thực nghiệm mở ra, chỉ thấy hộp thực nghiệm nguyên bản trong suốt lập tức biến thành một cái hộp kim loại đen nhánh, trợ thủ ấn một chút cái nút bên cạnh, trên màn hình chỉ thấy ánh lửa chợt lóe, trợ thủ đem cơ quan kim loại màu đen lại thả xuống, mọi người chỉ thấy tiểu chuột bạch cảm nhiễm virus kia, toàn bộ trở nên đen nhánh như than cốc, nguyên lai vừa rồi, là đem nó thiêu chết.

“Bây giờ, là thời khắc nghiệm chứng thành quả.” Trợ thủ có lẽ có chung vinh dự, động tác lúc trước vẫn luôn là mặt vô biểu tình, nhưng lúc này cũng lộ ra chút mỉm cười, nếu Ngô Vĩnh Sâm đêm nay một đêm thành danh, như vậy hắn làm trợ thủ Ngô Vĩnh Sâm, giá trị con người tự nhiên cũng sẽ nước lên thì thuyền lên. Hắn cẩn thận mà từ trong hộp ướp lạnh bên cạnh lấy ra “thuốc giải độc” đã chuẩn bị tốt trước đó, sau đó đem nửa dung dịch virus dư thừa lúc trước tiêm vào cơ thể chuột bạch còn lại. Sở dĩ ngay từ đầu dư lại nửa phần dung dịch virus, cũng là miễn cho có người hoài nghi bọn họ lần thứ hai tiêm vào có phải virus hay không. Như vậy ở trước mắt bao người, con chuột bạch thứ hai vốn cũng nên bị cảm nhiễm, nhưng bởi vì lần hai tiêm vào thuốc giải độc, nó chỉ biết bình yên vô sự, này quả thực chính là thời khắc chứng kiến kỳ tích!

Trợ thủ kích động có chút run tay, lúc trước ở phòng thí nghiệm đã làm vô số lần thực nghiệm, thậm chí thực nghiệm trên cơ thể người bọn họ đều đã làm, chỉ là đêm nay khánh công yến này  thật sự không thích hợp dùng thực nghiệm trên cơ thể người, nhưng thân tín bên người Ngô Vĩnh Sâm đều biết, thuốc giải độc này là tuyệt đối có hữu hiệu! Chỉ cần làm mọi người chính mắt chứng kiến sự thật này! Bọn họ cơ hồ cùng cấp với cứu vớt vận mệnh toàn nhân loại ——!!

“Này……”

“Đây là có chuyện gì?”

Một đạo hai đạo âm thanh nghi ngờ ở dưới đài vang lên, nguyên nhân không phải hắn, đơn giản là tiểu chuột bạch nguyên bản hẳn là bình yên vô sự  cư nhiên xuất hiện trạng huống xao động giống chuột bạch kia. Trợ thủ ngây ra một lúc, lập tức cuống quít quay đầu nhìn về phía Ngô Vĩnh Sâm, Ngô Vĩnh Sâm cau mày đi đến trước hộp thực nghiệm cẩn thận quan sát, sau khi hắn phát hiện mắt chuột bạch cũng biến hồng, lập tức xanh mặt đối với trợ thủ nghiến răng nghiến lợi thấp giọng nói: “Ngu xuẩn! Nhất định là thuốc giải độc lấy sai rồi!”

Ngô Mộng ở dưới đài khẩn trương mà nhìn Ngô Vĩnh Sâm trên đài sắc mặt khó coi, hôm nay là Ngô Vĩnh Sâm chủ động đề nghị mang nàng tới, nàng vẫn luôn cùng Ngô Vĩnh Sâm cảm tình không tốt lắm, bởi vì chính mình mẫu thân đã từng bị Ngô gia đuổi ra khỏi nhà. Nàng trong lòng kỳ thật là vẫn luôn hận Ngô Vĩnh Sâm, hơn nữa nàng lại là nữ, Ngô Vĩnh Sâm có tiếng trọng nam khinh nữ, cho nên lần này tới khu an toàn, nàng căn bản là không muốn cùng Ngô Vĩnh Sâm nhận nhau, chỉ là không biết vì cái gì, ngược lại là đối phương tìm tới nàng trước……

Chỉ là này đó đều đã không quan trọng, quan trọng là, hiện tại nàng cùng Ngô Vĩnh Sâm là một thể, Ngô Vĩnh Sâm tốt, nàng liền sẽ tốt, hơn nữa ở phòng thí nghiệm Ngô Vĩnh Sâm cũng coi như là tiền bối Ôn Thiếu Hàng, chuyện nàng nhìn trúng Ôn Thiếu Hàng Ngô Vĩnh Sâm còn không biết, cho nên nàng càng thêm hy vọng Ngô Vĩnh Sâm có thể lấy được thành quả kinh người, kia làm con gái Ngô Vĩnh Sâm, không thể nghi ngờ liền càng thêm nhiều lợi thế vô hình!

Chỉ là hiện tại…… Này rốt cuộc là trạng huống ngoài ý muốn gì……

Ngô Vĩnh Sâm thấy trợ thủ sắc mặt hoảng loạn, rồi lại một mực chắc chắn tuyệt đối không có lấy sai thuốc giải độc, lập tức hận không thể một cái tát đem đối phương đánh rớt đài! Nhưng nhìn sắc mặt Lương Gia Minh dưới đài đen tối không rõ kia, hắn trong lòng căng thẳng lại không thể lập tức phát tác, chỉ có thể mặt xám mày tro mà giải thích nói: “Xuất hiện loại ngoài ý muốn này làm tôi sâu sắc xin lỗi, trợ thủ tôi nhất thời đại ý lấy sai thuốc rồi, tôi lập tức phái người trở về lấy thuốc giải độc chân chính. Thỉnh mọi người tạm thời đừng nóng nảy, kiên nhẫn chờ đợi một lát.”

“A, nguyên lai là có chút ngoài ý muốn, tôi tin tưởng Ngô giáo thụ nhất định có thể giải quyết. Mọi người trước đừng có gấp, kiên nhẫn chờ một chút. Tôi vì mọi người an bài vài tiết mục trợ hứng, chúng ta trước xem tiết mục, chờ một lát Ngô giáo thụ tự nhiên sẽ cho chúng ta một cái giải thích.” Lương Gia Minh trong lòng mặc dù có chút không vui, nhưng lại cũng không thể không nhẫn nại cười hoà giải. Có hắn mở lời, người ở đây tự nhiên cười pha trò nói không nóng nảy. Bọn họ đương nhiên không nóng nảy, thuốc này Ngô Vĩnh Sâm nghiên cứu ra tới tự nhiên là tốt, nhưng nếu không nghiên cứu ra tới, kỳ thật đối với bọn họ mà nói cũng không có ảnh hưởng gì quá lớn, thân phận bọn họ đặc thù, tự nhiên là không cần tự mình đi ra ngoài khu an toàn bán mạng. Chỉ là chuyện lớn như vậy cư nhiên xuất hiện bại lộ cấp thấp như vậy, đoàn người tuy rằng trên mặt cười lẫn nhau thấp giọng nói, nhưng từng người trong lòng đều không hẹn mà cùng đem Ngô Vĩnh Sâm xem thường một phen, người như vậy, chung quy là không lên được mặt bàn lớn (*).

(*) Cái này thì nghĩa cũng na ná như không làm được việc lớn

Ôn Duyên cười mắt thấy Ngô Vĩnh Sâm xanh mặt lại còn không thể không mạnh mẽ căng miệng cười, đối phương tuy rằng mang cười ở bên tai trợ thủ nhẹ nói mấy câu, nhưng nhìn sắc mặt trợ thủ kia đột nhiên tái nhợt sợ hãi, nghĩ đến cũng không phải lời gì hay.

Ôn Duyên thấy trợ thủ kia cơ hồ là kinh sợ hướng lối đi phía sau màn đi, nghiêng đầu liếc mắt nhìn Ôn Thiếu Hàng, thấy đối phương giơ chén rượu hướng chính mình ý bảo mỉm cười, lập tức cũng mỉm cười giơ lên chén rượu hướng đối phương đáp lễ. Ngô Vĩnh Sâm, ngươi muốn mượn máu Lương Hân để hạ cơ sở đánh vững gót chân ở khu an toàn, bất luận người sau lưng ngươi kia là ai, hết thảy các ngươi làm, cũng phải hỏi ta có đồng ý hay không!

Editor lảm nhảm: Về việc Lương Hân, trong mắt mình thì thật ra bản thân đoàn người Ôn Duyên và Lương Hân có phần sai nảy sinh đến thảm kịch này.

Thứ nhất, nếu đã biết máu Lương Hân đặc thù, lẽ ra nên an bài cho cô ở chung với ai đó có thể bảo vệ được, đằng này lại sắp ở chung với Tống Ninh Ninh =.= Cho dù là vì hai người gần bằng tuổi nên ở chung cho vui vẻ nhưng đây cũng là mạt thế rồi, bản thân vừa mang hận muốn báo thù lại vừa sở hữu máu đặc thù, làm như vậy chẳng khác nào tự mình dâng lên cho giặc. Hiện tại là thời điểm nhạy cảm, thậm chí tam bá phụ của Lương Hân đã tìm đến tận nhà vậy mà vẫn cứ an tâm để cho hai cô bé mới lớn ở một mình, mình thật sự không hiểu vì sao không qua ở nhờ nhà Tạ Sâm hay bất kỳ ai trong đoàn cho rồi =.= Theo miêu tả trong truyện thì cũng không phải nhà nhỏ đến mức không chứa thêm được 1 người.

Cái thứ hai, về việc chọn giấu diếm thay vì công khai máu Lương Hân có công dụng đặc biệt, thật ra về tình về lý thì không có gì sai. Nhưng vấn đề ở chỗ, không công khai nhưng lại không làm tốt phần bảo vệ, cho nên lại càng nguy hiểm hơn là công khai. Nếu công khai cho khu an toàn biết thì ít nhất lãnh đạo khu an toàn sẽ giữ an toàn tính mạng cho Lương Hân, dù sao có máu nhưng ai biết đến bao giờ mới nghiên cứu ra vắc-xin. Thay vì làm chuyện giết chóc vừa gây thù vừa chỉ có thể lấy máu một lần, nuôi sống Lương Hân mới là đúng đắn có lợi nhất. Ngoài ra bên Ôn Duyên còn được lợi thế là Tạ Sâm đang nắm giữ lương thực, mà so với lương thực để qua được mùa đông này thì rõ ràng vắc-xin không quan trọng bằng. Chỉ cần điều kiện đó, cộng thêm Lương Gia Minh hậu thuẫn, dù muốn bắt trói Lương Hân vào phòng thí nghiệm cũng không thể nào. Dĩ nhiên nguy hiểm khi công khai ra thì vẫn sẽ có, nhưng vẫn đỡ hơn bị giết mà không ai hay biết bảo vệ.

Thậm chí theo ý mình thì ngay từ khi Lương Hân muốn trả thù cho cha mẹ thì đã nên làm tốt vấn đề bảo vệ rồi. Đương nhiên đoàn người nhân vật chính có làm hay không cũng không phải lỗi của họ, bản thân Lương Hân cũng đã trưởng thành nên tự ý thức được việc này. Nhưng cô chỉ cầu xin giúp đỡ tìm kiếm kẻ thù và tìm cách trả thù chứ không nghĩ tới chuyện xa hơn là nếu mình bị phản đòn thì sao. Lương Hân hiểu rất rõ bản thân không có năng lực tự bảo vệ bản thân, nhưng lại không tìm cách để bảo vệ mình mà buông thả luôn, đó cũng là một trong những nguyên nhân dẫn đến cái chết của cô. Bản thân Lương Hân lẫn đoàn nhân vật chính đều quá chủ quan. 

Tóm lại, cho dù công khai hay không thì cũng xem như phương pháp đúng, chỉ có điều lựa cái nào thì phải điều chỉnh hoàn cảnh phù hợp với cái đó. Chứ cái kiểu sống đó của Lương Hân thì không chết vì bị lấy máu cũng chết vì bị tam bá phụ giết. Nói hơi ác chút thì may là Lương Hân chết vì bị lấy máu, chứ nếu chết vì bị tam bá phụ hãm hại thì coi như nhân loại khỏi có vắc-xin luôn. Nhưng người cũng đã chết nên editor xin chia buồn, RIP Lương Hân và hy vọng đoàn nhân vật chính rút ra được bài học sau lần này.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.