Hạo Vương Gia

Chương 31: Chương 31: Mỹ nhân rơi lệ




Chương 31: Mỹ nhân rơi lệ
**********
Ánh trăng nhô cao
Bức màn đêm kéo xuống, mọi vật dần sắp chìm vào trong bóng đêm, đây được coi là thời khắc bận rộn và nhộn nhịp nhất của kinh thành.
Người qua kẽ lại tấp nập, ngựa xe sang trọng và kiệu lớn quý phái không ngừng xuất hiện trên đường, kiệu này vừa đến thì kiệu khác lại nối đuôi, đa phần là kiệu của các đại quan, nếu không cũng là tôn tữ thế gia, gia thế hiển hách. Những hoạt động và thú vui xa xỉ của họ, đa phần là bắt đầu vào thời điểm trăng lên.
Nên từ rất sớm tất cả các cánh cửa lớn nhõ của tửu lầu, kỹ viện và sòng bạc nổi danh trong kinh thành, đều mở rộng cửa đón rước khách.
“Phong đại nhân! Diễm Hồng rất nhớ ngài, sao lâu quá người không ghé quốc sắc Thiên hương lầu …”
Một nữ nhân y phục diêm dúa rực rỡ sắc màu, giọng nói như mật ngọt, khi nhìn thấy người tên phong đại nhân từ Ngọc Tú trai bước ra, lập tức sáp tới, ép sát đôi tuyết lê to tướng vào người lão, bắt đầu uốn éo thân thể.
“Tiểu Hồng! lúc khác ta sẽ đến thăm nàng…ta đang rất vội…” hắn không một chút đắng đo suy nghĩ, đã đẩy mỹ nhân ra, lập tức hướng ra kiệu lớn trước mặt.
“khởi kiệu..!!!”
“đích thân đệ nhất hoa khôi của quốc sắc Thiên hương lầu, cũng phải ra ngoài đường kéo khách sao…” một tú bà ở kỹ viện đối diện nhìn sang, không tiếc lời châm chọc .
“hừm! lo mà quản tốt Phù Dung lầu của mụ, đừng…” Nàng ta tức giận đáp trả, vô tình nhìn thấy chiếc kiệu lớn quen thuộc đang tới gần, vội vã chạy lên trước, kêu réo.
“Ngôn đại nhân..Diễm Hồng rất nhớ ngài, sao lâu quá…”
Kiệu phu do dự đang định dừng lại, thì đại quan ngồi bên trong kiệu, hắn còn không thèm quan tâm xem người bên ngoài là ai đã lớn tiếng hối thúc:
“khởi kiệu..khởi kiệu..!!!”
Diễm Hồng nhìn theo chiếc kiệu đang chạy như ma đuổi, mà toàn thân cứng đờ, mặt đơ như tượng.
“ha ha..ha. !!!!” tú bà của Phù Dung lầu nhìn thấy mà cười vỡ cả bụng, chưa bao giờ bà thâý Diễm Hồng mất mặt đến như lúc này.
“Diễm Hồng ! má má nghĩ sẽ không có đại quan nào đến đâu.. chúng ta đóng cửa thôi” Một tú bà ăn mặt diêm dúa, phấn trang điểm trên mặt dày cả tất, thở dài nhìn Diễm Hồng.
Không riêng gì quốc sắc thiên hương lầu của mụ, mà tất cả các tửu lầu, sòng bạc trong kinh thành đêm nay đều chịu chung số phận…cũng may, mỗi năm chỉ có một ngày này, coi như làm công đức vậy, mụ thở dài lên tiếng.
“đóng cửa lại..”
"Hừm..! uổng hết son phấn...." Diễm Hồng giận dỗi dậm chân xuống đất, lầm bầm trong miệng nói vài chữ , rồi đi thẳng vào trong.
Tú bà ở Phù Dung lầu nhìn thấy Diễm Hồng rời đi, thì cũng xoay người đi vào trong, đi tới cửa thì dừng lại nhìn hai tên hộ vệ trước mặt : “đóng cửa…!”
“Ầm…!!!”
“đóng cửa…!”
“Ầm…!!!”
“đóng cửa…!”
Tất cả các tửu lầu xung quanh lần lượt rũ nhau đóng cửa, Kinh thành phút chốc liền trở nên tối đen, những ánh đèn lớn nhỏ dần bị thổi tắt.
không phải rất lạ sao, kiệu lớn xuất hiện trên đường nhiều gấp đôi mọi khi, còn người thì đông như mở hội, nhưng tửu lầu lại vắng vẽ bóng người ra vào, ngay cả kỹ viện nơi đông khách nhất kinh thành cũng không ngoại lệ, vậy thật ra họ đã đi đâu...
Nhưng càng lạ hơn là tiếng trống chiêng vang dội, tiếng cười nói rộn rã, còn có tiếng đàn hát linh đình, từ đâu mà ra…
************************
Đông Phương phủ.
Bên trong thì ồn ào náo nhiệt, sắc màu rực rỡ. Bên ngoài thì khách khứa, nghẹt cả lối vào, kiệu lớn không ngừng xếp đuôi nhau kéo dài trước cửa.
“Đoan Mộc đại nhân.. đến…”
“Mộ Dung Tướng quân …đến…”
“Cẩn đại nhân.. đến..”
“Tề vương đến…”
Người nọ truyền người kia, cứ thế vang đến tận bên trong…
“Đoan Mộc Đại nhân mời vào…” Trần tổng quản từ bên trong gấp rút chạy ra, vẽ mặt hớn hở.
“Trần tống quản! không cần khách khí …” Đoan Mộc Cẩm mỉm cười nhìn lên tiếng.
“Huệ vương và vương phi đều đã đến, để ta dẫn đại nhân đến gặp họ…”
Khi hai người họ vừa cất bước thì lại chạm mặt Mộ Dung Kiệt đang đi tới.
“Đoan Mộc đại nhân!” Mộ Dung Kiệt mỉm cười lên tiếng
“Mộ Dung Tướng quân!” Đoan Mộc Cẩm lên tiếng
“Nữ tặc tối qua đã bắt được chưa..”
“chuyện này….”
……………
Trong một góc khuất nào đó, có một thiếu thiên dáng vẽ thập phần lén lút, đang nép mình quan sát nhất cữ nhất động của Mộ Dung Kiệt và Đoan Mộc Cẩm.
“bốp..!!’
“Thành đệ…!!!”
Đoan Mộc Thanh từ phía sau vỗ mạnh vào vai của Đoan Mộc Thành. Hắn giựt mình quay lưng lại, vừa nhìn thấy Đoan Mộc Thanh liền giơ tay bịt miệng nàng lại, kéo đi.

“đệ làm gì vậy..” Đoan Mộc Thanh khó chịu gạt tay của Đoan Mộc Thành ra.
“suỵt ! nhỏ nhỏ thôi, tỷ muốn mọi người nghe hết sao…”
Đoan Mộc Thành trừng mắt nhìn tỷ tỷ hắn, nhưng lại không dám nói lớn tiếng, hắn len lén nhìn sang chỗ của Đoan Mộc Cẩm, rất may phụ thân hắn và Mộ Dung Kiệt vẫn còn đang nói chuyện rất vui vẽ, hắn mới thở phào nhẹ nhõm.
“sao đệ không ở doanh trại” Đoan Mộc Thanh gắt gõng lên tiếng với Đoan Mộc Thành
“phụ thân có biết đệ tới đây không”
“tỷ khờ quá, nếu phụ thân biết,đệ cần gì phài trốn ở đây”
“đệ…!!!!” Biết ngay hắn sẽ nói như vậy mà, Đoan Mộc Thanh tức giận lên tiếng.
“còn Mộ Dung tướng quân, đệ rời khỏi doanh trại đã xin phép người chưa”
“có xin…có xin…chỉ là lúc đó lão không có trong doanh trại mà thôi..”
“cái gì…” Đoan Mộc Thanh hét lên.
“tỷ đừng có la nữa được không, mọi người nghe thấy bây giờ” Đoan Mộc Thành một lần nữa giơ tay lên che miệng tỷ tỷ hắn lại.
“đệ trốn ra ” Đoan Mộc Thanh tức giận mà khói đã bốc lên tận đầu.
“có gì to tát, bất quá bị đánh mấy trăm gậy ” Đoan Mộc Thành bộ dáng tĩnh bơ nhìn tỷ tỷ.
“tỷ có nhìn thấy nhị công chúa” Đoan Mộc Thành mỉm cười nhìn Đoan Mộc Thanh.
“Thiên Tâm, không nhìn thấy” Đoan Mộc Thanh khó chịu lên tiếng
“kỳ lạ, nàng ta đi đâu vậy kìa” Đoan Mộc Thành vừa lẩm bẩm vừa dáo dát tim kiếm xung quanh, bất ngờ đụng phải ánh mắt của Đoan Mộc Cẩm đang nhìn sang đây.
“chết! phụ thân đang tới , đệ chuồn trước”
Đoan Mộc Thanh chưa kịp phản ứng gì thì hắn đã biến mất, cũng may cho Đoan Mộc Thành, khi Đoan Mộc Cẩm đến chỉ kịp nhìn thấy bóng lưng hắn.
“Thanh nhi! người vừa rồi là ai, sao phụ thân thấy hắn rất quen mặt” Đoan Mộc Cẩm nhìn theo bóng lưng của người đang chạy vắt dò lên cổ, mà quay sang hỏi Đoan Mộc Thanh.
“là bạn hữu của tướng công, sao phụ thân có thể quen chứ” Đoan Mộc Thanh bộ dáng lấm lét, không dám nhìn thẳng vào mắt phụ thân.
“nhưng phụ thân vẫn cảm thấy rất quen”
********
Thư phòng- phủ tướng quốc.
“tham kiến! thiên tuế gia”
“bình thân! người có nhìn tể tướng gia không”
“dạ! không thấy”
“cho các ngươi lui”
Mọi người đông đủ, không khí rất náo nhiệt, tiếng cười nói khắp nơi, nhưng nhân vật chính của buổi tiệc hôm nay vẫn chưa thấy chưa xuất hiện, có người nóng ruột nên đã tìm kiếm khắp nơi.
“thì ra lão ở đây,nlàm ta đi tìm khắp nơi, mọi người đang chờ, đi thôi”
Mộ Dung Kiên vừa bước tới, thì nhìn thấy một cảnh tượng rất kỳ quặc, lão quen với người này đã nhiều năm, thế mà không biết bạn tốt có sở thích đặc biệt này sau lưng lão.
Đông Phương Bình bất ngờ bị kẽ khác vỗ vai từ phía sau, lại nói làm chuyện lén lút, thì cực kỳ hồi hộp cho nên…
“ầm…!!”
Cái gương trên tay Đông Phương Bình bất ngờ rớt xuống.
Mộ Dung Kiên bước tới nhặt cái gương lên, mỉm cười nhìn Đông Phương Bình.
“Đông Phương tể tướng! già rồi đổi tính sao, bắt trước người ta soi gương”
“câm cái miệng thúi của lão lại” Đông Phương Bình tức giận quay lại nhìn Mộ Dung Kiên
“cái trán của lão, sao lại ….ha..ha..ha!!! ”
Mộ Dung Kiên nhìn cái trán sưng to như trứng gà, tím đỏ tím xanh của Đông Phương Bình mà cười ra nước mắt, vỗ đùi đập bàn mất hết cả hình tượng.
“ha ha…thật buồn cười ”
“lão.... ” Đông Phương Bình giận dữ nhìn Đông Phương Bình.
Cái tên Tần ngự y này, nói cái gì là thần dược, xoa lên lập tức sẽ tan đầm hết đau, đúng là ghạt người.
Mộ Dung Kiên biết lão đã chọc giận bạn hiền, người suốt ngày nghiêm nghị coi trọng mặt mũi như Đông Phương Bình, bị lão chọc đến mức này, đã là cực hạn nếu còn chọc nữa, chắc chắn lão sẽ tuyệt giao.
“là do ai làm, nói đi… ta sẽ thay lão dạy hắn một bài học” Mộ Dung Kiên cố gắng để không cười thành tiếng, còn ra vẽ rất nghiêm túc nhìn bạn hiền.
Khiến cho Đông Phương tể tướng danh trấn thiên hạ, thành ra cái bộ dạng không dám gặp người này, cũng đáng để Mộ Dung Kiên lão phải tò mò.
“hừm..! là cháu rễ tốt của lão”
Mộ Dung Kiên lão có tới hai người con một trai một gái, nội ngoại cũng có hai đứa cháu gái, nhưng chỉ duy nhất có một thằng cháu rễ mà thôi.
“là Thiên Hàn” Mộ Dung Kiên kinh ngạc nhìn Đông Phương Bình.
**************
Tiền sảnh – phủ tướng quốc.
Tất cả nhân vật có quyền có thế, gần như đều hội tụ trong bữa tiệc ngày hôm nay, đương nhiên sẽ không thiếu các mệnh phụ phu nhân, các tiểu thư khuê các ….

“nhị vương phi! vòng ngọc này thật đẹp rất hợp với người”
“Cận phu nhân quá khen, chỉ tốn có mấy trăm lượng ” Tống Lệ Tình miệng cười khoe khoang.
“đắc như vậy sao”
“như vậy mà đắc cái gì, cái cây trâm ta đang cài trên tóc, còn cả ngàn lượng” Tống Lệ Tình tiếp tục lên tiếng
“thật vậy sao”
“Ta còn có…” Tống Lệ Tình vừa mới mở miệng thì có người khác lại lên tiếng .
“Hạo vương phi vẫn chưa tới, thì phải” vị phu nhân áo xanh ngồi đối diện chán ghét thái độ khoe khoang cùa Tống Lệ Tình, nên cố ý xen ngang.
Tống Lệ Tình tâm trạng đang rất hào hứng, nhưng vừa nghe nhắc đến Mộ Dung Vân Tịnh thì sắc mặt liền trở nên rất khó coi.
“đúng rồi! sao không thấy người của Hạo vương phủ” một vị phu nhân áo tím ngồi đối diện Cẩn phu nhân lên tiếng.
“mọi người đến đông như vậy, cũng là muốn gặp đại anh hùng của chúng ta”
“có gì ghê ghớm chứ” Tống Lệ Tình khó chịu lên tiếng.
“nhị vương phi! không thể nói như vây được, nếu Hạo vương liều mạng xông ra, thì đứa trẻ đó đã chết rồi” vị phu nhân ngồi đối diện khó chịu lên tiếng.
“phải đó! Bây giờ Hạo vương đã trở thành anh hùng trong lòng mọi người” vị phu nhân khác lên tiếng
“dáng vẽ Hạo vương lúc đuổi theo hắc mã thật là anh tuấn bất phàm"
Cẩn phu nhân bất ngờ lên tiếng:
“Mọi người nhìn kìa..”
Cảnh sắc xung quanh dù có rực rỡ sắc hào nhoáng đến đâu, cũng không sánh bằng hào quang sáng chói từ đám người đang đi tới.
Dẫn đầu là một vị thiếu niên bạch y, tuấn mỹ vô song bộ dang nho nhã, mày kiếm mắt phượng, tinh anh lại có thần, mâu quang nhếch lên, hắn đảo nhìn xung quanh và nụ cười như tỏa nắng đầy mê hoặc, làm xao xuyến không ít trái tim nữ nhi xung quanh, vì hắn mà loạn nhịp.
Phía sau hắn là dàn mỹ nữ xinh đẹp như hoa như ngọc, người nào cũng sắc nước hương trời kinh diễm động lòng người.
Nữ nhân mặt hồng y thì cao quý vương giả như đóa mẫu đơn, tóc đen nhung huyền búi thật cao, trên vần trán trắng sáng có một đóa chu sa nở rộ lấp lánh, sóng mắt long lanh, mi đen cong vuốt, môi đỏ hơn son, đặt biệt là màu sắc của bộ y phục đã tôn lên làn da trắng mịn màng và đường cong quyết rũ trên người nàng, thật xứng với danh đệ nhất mỹ nhân Mộ Dung Vân Tịnh.
Mỹ nhân mặc bạch y thì thanh nhã thoát tục, mỗi nhấc chân cữ động đều xinh đẹp như tiên nữ hạ phàm, làn váy rũ dài chạm đất uyển chuyển như đang nhảy múa, nàng yếu đuối mõng manh như sương trắng trong như tuyết, khiến cho nam nhân nhìn thấy chỉ muốn ôm chặt vào trong lòng, thảo nào Hạo vương bỏ cả giang sơn chỉ chọn mỹ nhân, công chúa Mạc Kỳ quốc Mạc Thánh Tuyết.
Mỹ nhân luc y phía sau, mặc dù không kinh diễm ướt át như Mộ Dung Vân Tịnh, không thuần khiết thanh tao như Mạc Thánh Tuyết, nàng có một đôi mắt rất lanh lợi, một cái mũi cao kiêu ngạo, và một sự mạnh mẽ cuốn hút khiến người khác không thể nhìn, nhìn rồi sẽ nhớ mãi không quên, đại tiểu thư Thiên Hạ đệ nhất trang Nhan Song Song, đệ nhất thế gia trong trốn giang hồ.
Vị tiểu mỹ nhân đứng sau cùng, sỡ hữu một vẽ đẹp khác hẳn, nàng thuần khiết ngây thơ như một thiên sứ, đôi mắt to tròn biết nói, còn khuôn mặt bầu bĩnh tròn trịa như trẽ con, nhất là làn da non mềm trắng mịn cực kỳ đáng yêu, không ai khác là đại tiểu thư của Vạn Ngân tiền trang Tư Mã Phi Yến, nữ nhi của người giàu nhất Lăng Thiên quốc.
Còn vị mỹ nhân ăn mặc có chút kỳ lạ kia, không giống với y phục của những người kia, nàng cũng rất xinh đẹp, sỡ hữu khuôn mặt trái son thanh tú, nhưng mang theo sự hoang dã, lại có khí chất tôn quý, nàng ta là ai…
Các mệnh phụ phu nhân xung quanh bắt đầu có chuyện để làm rồi đây.
“nàng ta là ai” vị phu nhân áo lam lên tiếng
“ai chứ” vị phu nhân áo trắng bên cạnh lên tiếng
“người đứng kế Hạo vương” vị phu nhân áo tím đối diện lên tiếng
“Mộ Dung Vân Tịnh sao” vị phu nhân áo xanh bên cạnh lên tiếng
“không phải, Mộ Dung Vân Tịnh ai lại không biết, ta muốn hỏi là vị cô nương bên trái Hạo vương kìa”
“ồ…ô….không biết..”
Trong khi mọi người đang nháo nhào vì Mạc Nhi, không biết nàng là ai, từ đâu đến, thì từ trong góc khuất nào đó, có một người nam nhân đang xiết chặt ly rượu trong tay hắn chỉ muốn bóp nát, ánh mắt sắc hơn gươm đang liếc nhìn Dinh Hạo, nhưng khi nhìn sang Mạc Nhi bên cạnh lại ôn nhu dịu dàng.
“Vương gia! nô tài có chuyện bẩm báo” La Thanh lặng lẽ đến bên cạnh Lăng Thiên Lạc cúi người thấp xuống, nói nhỏ vào tay hắn.
Lăng Thiên Lạc không lên tiếng, hắn vãn còn đang say mê nhìn ngắm Mạc nhi.
Nụ cười của nàng thật đẹp, trước giờ hắn chưa bao giờ nhìn thấy nàng vui vẽ như bây giờ, nhưng tại sao nụ cười đó không phải dành cho hắn, tay hắn xiết chặt thành quyền.
Hắn tức giận cầm ly rượu lên uống cạn, rồi đẩy ghế đứng dậy, theo sau hắn là La Thanh
Hậu sơn – phủ tướng quốc
Chổ họ đang đứng là ờ phía tây hậu sơn, tuy không được coi là vắng vẽ nhưng nô tài qua lại không nhiều, phần đông đều đang bận phục vụ bên trong.
“Lãnh Nhược Y....nàng ta mất tích rồi”
“Chát..!!!”
Một bạt tay bất ngờ dán xuống mặt La Thanh, một dòng máu đỏ tươi theo đó mà chảy ra từ khóe miêng của La Thanh.
“không phải bổn vương dặn ngươi, cho người dám sát chặt chẽ Bạch Điếm cư, tại sao để nàng ta trốn thoát” Lăng Thiên Lạc giận đến nghiến răng, trừng mắt nhìn La Thanh.
Nếu Lãnh Nhược Y trốn mất, ai sẽ giúp hắn đều chế thuốc giải, nếu không có thuốc giải hắn làm sao thu phục người của Đông Lộ, còn Mạc Nhi nữa, khoảng cách hắn và nàng ta sẽ càng xa hơn.
“vương gia! nô tài sẽ cho người đi tìm, rất nhanh sẽ có tin tức” La Thanh một tay ôm chặt lấy một bên mặt đang sưng tấy, gấp rút lên tiếng.
“còn đứng đó làm gì, sao không đi…”
La Thanh do dự, nói thì không dám nói , còn đi thì cũng không dám đi, lại sợ chọc đến Lăng Thiên Lạc. Nhưng sau cùng vẫn là nói.
“Vương gia! có người đang điều tra tung tích cùa Trần Khải”

Lăng Thiên Lạc sửng sốt , cái tên “trần khải” hắn tưởng vĩnh viễn đã biết mất cùng vụ án của Đường Hoành Liễu, nay lại có người nhắc đến.
“là ai”
“là một thiếu niên, người chúng ta theo tới chân núi Bạch Liên thì mất dấu vết” La Thanh bước lại, kéo gần khoảng cách của hắn và Lăng Thiên Lạc.
“hắn và thổ phỉ Bạch Liên có quan hệ gì” Lăng Thiên Lạc trừng mắt nhìn La Thanh.
“vẫn đang điều tra, nô tài đã cho người họa lại dung mạo của hắn” La Thanh cầm bức tranh lên đưa cho Lăng Thiên Lạc
"người này vương gia chắc biết”
“Đường Ân..." Lăng Thiên Lạc sửng sốt khi nhìn thấy người trong bức họa.
****************
Lại nói đến đám người của Dinh Hạo đang ở tiền viện
Từ bên trong Lăng Thiên Tâm hớn hở chạy ra, vừa nói vừa kéo tay Dinh Hạo lôi vào trong.
“ngũ ca! sao giờ huynh mới đến, mọi người đang đợi huynh..”
Dinh Hạo mỉm cười mặc cho Lăng Thiên Tâm lôi hắn vào trong, đối với “cô em gái từ trên trời rơi xuống” này, hắn càng ngày càng thích, nếu nàng không làm khó hắn thỉ càng đáng yêu hơn….
Đám mỹ nhân phía sau hắn cũng nói gót theo sau, đi đến đâu là thu hút hết thẩy ánh nhìn của mọi người .
Người mặt hoàng bào, dáng vẽ oai vệ mặc dù đã lớn tuổi nhưng sự oai phong lẫm lẩm theo năm tháng vẫn không hề phai mòn… Mộ Dung Kiên, Mộ Dung thiên tuế của Lăng Thiên quốc.
Người mặc hồng đỏ đỏ rực này, sự sắc bén và sự lão luyện đều thể hiện rõ trên đôi mắt của lão, chỉ tiếc cái trán sưng to như quả trứng gà kia…người này hắn biết, mặc dù không lâu nhưng với Dinh Hạo hắn, cũng xem là có quan hệ mặt thiết, tể tướng Đông Phương Bình đỉnh đỉnh đại danh, ngoại tổ phụ, chủ nhân của buổi tiệc.
Ánh mắt Dinh Hạo liền bị thu hút bởi người trung niên đang ngồi bên cạnh hai người kia, dáng vẽ thư sinh , trên mặt từ phúc và cử chỉ nho nhã, Dinh Hạo hắn chưa từng gặp qua… nhưng ánh mắt lão nhìn hắn rất đặc biệt. Người này và Lăng Thiên Hàn có quan hệ gì...
“tham kiến ngoại tổ phụ, chúc người phước như đông hải, thọ tỷ nam sơn” Dinh Hạo, Mộ Dung Vân Tịnh và đám người phía sau đồng thanh lên tiếng.
“đứng dậy hết cả đi..”
“ngoại tổ phụ! Đây là món quà vương gia chuẩn bị cho người” Mộ Dung Vân Tịnh vừa lên tiếng, thì Xuân Trúc liền bước ra đưa hộp gấm cho Trần Tổng quản bên cạnh.
“người mở ra xem có thích không” Tư Mã Phi Yến phía sau Mộ Dung Vân Tịnh lên tiếng
Đông Phương Bình tâm trạng có chút bất đắc dĩ, thứ mà lão thích nhất, đã theo hành động dũng cảm của tên “tiểu tử” trước mặt, vỡ vụng từng mãnh, thữ hỏi còn có thứ gì khiến lão hứng thú.
“Trần tổng quản” Đông Phương Bình lên tiếng.
“dạ! Tướng gia” Trần tổng quản sau khi lên tiếng, liền lập tức mở hộp gấm ra.
Tấm vãi đỏ phủ trên hộp, từ từ được Trần tổng quản kéo ra, tương phản với màu sắc đỏ rực của chiếc hộp, là ánh sáng lấp lánh trong suốt của tượng ngọc, hình rất bất mắt.
“ngọc bạch kỳ lân…” Đông Phương Bình bất ngờ lên tiếng.
Miếng ngọc to lớn này, ba tháng trước lão đã thấy qua một lần, vừa nhìn thấy lão đã ưng ý, chỉ tiếc đã có người đặt trước, nên đành chọn một miếng nhỏ hơn, nhờ họ khắc tượng ngọc kỳ lân. Chờ suốt mấy tháng mới cầm được tượng ngọc trong tay, nào ngờ…
“Tịnh nhi càng lớn càng hiểu ý người, Thiên Hàn có vương phi như ngươi đúng là phước phận của hắn” Đông Phương Bình mỉm cười nhìn Mộ Dung Vân Tịnh, không uổng công lão thương yêu từ nhỏ.
Đông Phương Bình say mê cầm tượng ngọc lên ngắm nhìn, cảm giác mát lạnh và chất ngọc sáng bóng, đúng là cực phẩm trong cực phẩm.
“hộc…hộc….”
“lão ho cái gì chứ, khi nãy còn cười rất to sao” Đông Phương Bình tâm trang đang rất vui vẽ, lại bị âm thanh ho khàn của Mộ Dung Kiên làm cho khó chịu.
Mộ Dung Kiên trừng mắt nhìn Đông Phương Bình, “lão tặc! ai mượn lão lên tiếng chứ”
“nội tổ phụ người không sao chứ” Mộ Dung Vân Tịnh lo lắng tiến lại gần.
“ngoại tổ phụ người bị sao vậy” Tư Mã Phi Yến lên tiếng
Mộ Dung Kiên hài lòng nhìn thấy sự lo lắng của hai cô cháu gái giành cho lão, “ phải vậy chứ” vừa bước vào là để ý đến lão già kia, không ngó ngàng gì đến lão.
“không sao! chỉ là cảm mạo thông thường, bệnh người già ”
“cảm mạo dù nhẹ cũng không thể xem thường, để ta gọi ngự y giúp lão” Đông Phương Bình khéo miệng nhếch lên nhìn Mộ Dung Kiên, giọng điêu châm chọc.
“phụ thân! Ngoại tổ phụ bị bệnh, sao người không cho Yến nhi biết.” Tư Mã Phi Yến hờn dỗi nhìn người trung niên đang ngồi bên cạnh.
Tư Mã Trấn vừa định lên tiếng, nhưng nhìn thấy “ám hiệu” từ đôi mắt của Mộ Dung Kiên, thì chỉ biết lặng câm.
Một tiếng “phụ thân” làm cho Dinh Hạo hoàn toàn thông suốt, ánh mắt vừa rồi lão nhìn hắn là hàm chưa sự giận dữ, bất lực cùng tuyệt vọng. Dinh Hạo hắn tệ đến vậy sao.
“vương gia! đây là phụ thân của Yến trắc phi” Tiểu lục kề sát vào tai Dinh Hạo nói nhỏ.
Hắn đương nhiên là biết người này là “nhạc phụ” của hắn, chỉ là hắn đang bận suy nghĩ, một người có dáng vẽ thư sinh hơn cả thư sinh này, lại là một thương nhân sở hửu số tài sản, sánh ngang với quốc khố triều đình, còn giàu hơn cả phụ hoàng hắn thật khó tin.
“Thiên Hàn! tham kiến nhạc phụ đại nhân”
Tư Mã Trấn có chút bất ngờ, không ngờ đến Dinh Hạo lại bước qua, cúi người hành lễ với lão, trước giờ Hạo vương luôn không thừa nhận hôn sự của hắn và Yến nhi, cho nên với người nhạc phụ là lão, hắn đều không để trong mắt.
“Tham kiến hoàng thương"
“tham kiến hoàng hậu nương nương”
"vạn tuế ...vạn tuế..!!!!
Tiếng tung hô từ tiền sảnh liên tục vang vọng vào trong, dù người chưa bước vào, nghe thôi cũng đủ hiểu đó là nhân vật nào....
“Tham kiến …”
Bước vào là Lăng Thiên Thần và Đông Phương Thu Khuê và đám nô tài phía sau. Khi mọi người bên trong vừa định hành lễ thì Lăng Thiên Thần đã ngăn lại. Hắn đã nhìn mọi người bên trong.
“trẫm đến có muộn không”
************
Hậu sơn – tướng phủ
Mạc Nhi có chút lo lắng nhìn hắc y nhân trước mặt, nàng biết nếu chuyện không thật sự trọng đại hắn cũng sẽ không đến tận đây để tìm nàng.
“có chuyện gì”
“quận chúa! Tứ gia của Liễu gia trang đã tỉnh lại rồi” hắc y nhân gấp rút lên tiếng, giọng điệu mừng rỡ.
“cái gì…chuyện này có thật không, xảy ra khi nào” Mạc Nhi vui mừng tiến lại gần hắc y nhân, hỏi dồn dập, không đợi hắc y nhân kịp trả lời.
“là cách đây hai ngày, Liễu gia trang còn đang mở tiệc ăn mừng linh đình”

Có nghĩa là Âu Dương Đình đã điều chế ra thuốc giãi..Phi Vân đệ đệ của nàng đã đươc cứu.
“còn Âu Dương Đình” Mạc Nhi bất ngờ quay lưng lại nhìn hắc y nhân.
“cái này” hắc y nhân nhìn thấy sự vui mừng của Mạc Nhi hắn không biết nên mở lời như thế nào .
“người mang giải dược đến Liễu gia trang là đệ tử của Âu Dương Đình, còn hắn thì vẫn chưa xuất hiện”
“ngươi mau cho người đi điều tra, có tin tức gì của hắn, thì báo cho ta biết”
“dạ quận chúa”
Hắc y nhân dứt lời , liền phi thân lên nóc nhà rồi biến mất trong đêm đen, không còn một chút dấu vết.
Mạc nhi mang theo tâm trạng vui vẽ đi vào trong yến tiệc, nhưng vừa xoay người thì từ phía sau có người nam nhân ôm chặt lấy người nàng.
“Mạc nhi! ta rất nhớ nàng”
Giọng nói này, nàng sẽ không bao giờ quên được, nhưng hắn đang làm gì, tại sao dám ôm nàng.
“buông ra” Mạc Nhi lạnh lùng lên tiếng, còn cố vùng vẫy khõi người hắn.
“không buông” hắn càng xiết chặt hơn, còn chôn mặt hắn vào cố của Mạc Nhi, ngữi mùi hương làm hắn mê luyến.
“Tề vương! xin tự trọng, ta hiện giờ là thê tử của Hạo vương, đệ đệ của người”
Lăng Thiên Lạc nghe xong cả người cứng đờ, sắc mặt cũng trở nên lạnh lùng hơn, hắn đương nhiên biết, từ khi nàng bước vào hắn đã không thể rời mắt khỏi người nàng.
Cũng như lần đầu tiên hắn nhìn thấy nàng, hình ảnh kiêu ngạo khi nàng ngồi trên lưng ngựa, cố chấp truy đuổi hắn suốt nhiều ngày trên sa mạc, khiến hắn nhớ mãi không thôi.
Với hắn những ngày tháng trên sa mạc Đông Lộ đó là hạnh phúc nhất, nếu thời gian có thể dừng lại ở đó là tốt biết mấy, trái tim băng giá của hắn vì nàng mà loạn nhịp.
Hắn trước giờ chưa gặp nữ nhân nào như nàng. Nàng hoang dã, nàng kiêu ngạo, nàng bướng bĩnh, nàng cố chấp, nàng diệu dàng,bnhưng sự dịu dàng này, đáng tiếc không giành cho hắn.
“tại sao lại chọn hắn”
“ta không hiểu ngươi nói gì, buông tay ra, nếu không đừng trách ta không khách khí ” Mạc Nhi tức giận, chuẩn bị rút dây trường tiên trong người ra.
“vậy sao”
Lăng Thiên Lạc dựt lấy dây trường tiên trong tay của Mạc Nhi, kéo hai tay nàng đặt trên đỉnh đầu, rồi dẩy nàng dựa trên cột, dùng hai chân kẹp chặt lấy hai đùi nàng.
“ngươi… buông ra..”
“Ưm…m..m” những lời kháng cự đều trở nên vô nghĩa, tất cả đều bị hắn nuốt lấy bằng những nụ hôn cuồng dã.
Môi hắn đặt sát trên miệng nàng, bắt đầu cắn mút dày xéo, tay hắn giữ chặt lấy cổ nàng không cho phép nàng né tránh, điên cuồng cướp đoạt .
Mạc Nhi liên tục dùng tay đập vào ngực hắn, đẩy hắn ra, nhưng tất cả sức lực thường ngày không biết đã đi đâu, nàng uể oải rã rời cả người mềm nhũn, vô lực dựa vào hắn.
“ngươi..đã…. làm gì ta…” Mạc Nhi thở hổn hểnh, hai tay bám víu vào ngực Lăng Thiên Lạc, nếu không tin chắc nàng sẽ ngã mất.
“rất nhanh nàng sẽ biết” Lăng Thiên Lạc mỉm cười nhìn nàng, bàn tay hắn lướt dọc theo khuôn mặt thanh tú diễm lệ của nàng, giọng điệu tà mị.
Mạc Nhi cảm thấy toàn thân như đang có lữa thiêu đốt, ngứa ngáy, một cố khí nóng đang chạy dọc khắp cơ thể nàng, mơ mơ màng màng, dựa vào người hắn như một con mèo con ngoan ngoãn, không còn bất kỳ kháng cự, dù muốn nàng cũng không có khả năng. Cơ thể nàng đã không còn theo ý muốn của nàng.
Lăng Thiên Lạc ẩm Mạc Nhi , ôm nàng thật chặt trên tay, đi đến tản đá sau hậu viện.
Hắn đặt Mạc Nhi ngồi dựa vào vách đá, rồi cởi bỏ lớp áo choàng bên ngoài ra trải xuống đất, sau đó nhẹ nhàng đặt Mạc Nhi nằm xuống.
Tay hắn vuốt ve dọc theo khuôn mặt nàng, rồi dọc xuống thắt lưng, chầm chậm cởi đai lưng ra, bị hắn ném sang một bên. Chỉ trong giây lát tất cả y phục trên người Mạc Nhi, đều bị hắn lột sạch sẽ, mọi thứ đều hiện ra trước mắt hắn, dưới ánh sáng mờ ảo của đêm trăng cơ thể Mạc Nhi như một liều thuốc độc, khiến hắn si ngốc ngấm nhìn.
Bờ vai thon nhỏ gợi cảm, đôi tuyết lê căng tròn đẩy đà và nơi u ốc huyền bí trên người Mạc Nhi, chỉ chạm qua cũng dễ dàng làm hắn nổi lên dục vọng.
Hắn cúi người xuống dùng môi lưỡi gậm cắn mút lấy hai đỉnh hồng thuận trước ngực Mạc Nhi, một tay thì xoa nắn bên vú còn lại, tay khác thì dọc xuống đùi ngọc của nàng tiến vào nơi u cốc, vuốt ve trêu đùa.
“ưm…ưm….” Mạc Nhi không chịu sự kích thích, bắt đầu bật ra tiếng kêu rên rĩ.
Lăng Thiên Lạc càng nghe càng thấy phấn khích, hắn ngẫn đầu lên mỉm cười nhìn Mạc Nhi, hoạt động dưới tay hắn vẫn rất kịch liệt.
“thật khó chịu " ́
“Mạc Nhi ngoan.. nàng ráng chịu một chút nữa thôi…”
Lăng Thiên Lạc khổ sở “cày cấy” ở dưới hạ thân của Mạc Nhi suốt một buổi, nhưng nơi đó của nàng vẫn rất khô khan, không hề có cảm giác ướt át, thì làm sao hắn tiến vào, mặc dù dục vọng của hắn như tên đã vào cung sẳn sàng bắn ra, nhưng hắn vẫn không muốn làm đau nàng.
Trước mặt nàng là màn sương mờ ảo hư vô, nàng không còn ý thức được là thật hay mơ, nhưng ai kêu tên nàng thật ôn nhu, thật êm tai...có phải là chàng chăng, chỉ có chàng mới dịu dàng như vậy, chắc chắn người này là chàng.
“Thiên Hàn! thiếp…thiếp khó chịu quá…”
“Thiên Hàn…thật nóng quá…”
Lăng Thiên Lạc toàn thân cứng đờ, hoạt động dưới tay cũng dừng lại, ánh mắt trở nên lạnh lùng vô cảm, dưới ánh sáng của ánh trăng nó càng trở nên sắc bén vô cùng, nhìn vào khiến người khác lạnh thấu xương.
Mặc dù nàng trúng tình dược, cả thân thể trần trụi nằm dưới thân hắn rên rĩ cầu hoan , nhưng trong mắt nàng vẫn chỉ có nó.Tại sao…
Thiên Hàn có cái gì hơn hắn chứ, mà ông trời lại quá ưu ái nó....
Mẫu thân nó là người phụ hoàng yêu thương nhất, từ nhỏ luôn là con cưng trong mắt phụ hoàng, mặc kệ nó gây ra lỗi lầm tài đình phụ hoàng đều tha thứ.
Có hoàng thái hậu cưng chìu, ngoại tổ phụ lại là tể tướng nắm quyền triều đình, người nắm trong tay một nửa binh quyền của Lăng Thiên quốc cũng đứng về phía nó.
Ngay cả nàng Mạc nhi, chỉ mới gặp nó có mấy tháng cũng bị mê hoặc, Mạc Nhi! còn ta thì sao, ta gặp nàng trước, ta yêu nàng như vậy, tại sao trong mắt nàng luôn không có ta, những ngày tháng chúng ta ở sa mạc không phải rất vui vẽ sao.
Ta không tin ta không bằng nó…
Lăng Thiên Lạc lạnh lùng rút tay ra khỏi nơi u cốc , tách hai đùi ngọc của Mạc Nhi ra cúi đầu xuống, đầu lưỡi của hắn len lổi vào trong khe nhỏ chật hẹp, còn dùng miệng mút lấy mật ngọt từ nơi u cốc của nàng, hai tay giữ chặt lấy hai đùi nàng dang rộng ra.
“ưm..m..”
“Thiên Hàn..!”
“Thiên Hàn! thiếp sắp không chịu nổi..”
Lăng Thiên Lạc cảm thấy trái tim như vỡ vụng, từng tiếng rên rĩ sung sướng của Mạc Nhi như lưỡi kiếm sắt bén đâm vào tim hắn, khiến hắn rất đau tận tâm can, hắn cũng muốn nàng nếm trải cái cảm giác đó.
Môi lưỡi hắn càng tăng tốc càng dồn dập, bên trong nơi u cốc ngừng ngừng cắn mút dày xéo, hận không thể vĩnh viễn ở bên trong, hắn muốn trừng phạt nàng, nhưng lại cũng chính là hành hạ chính hắn....
Lăng Thiên Lạc đứng dậy, lạnh lùng nhìn thân thể đang trần trụi của Mạc Nhi, trên người chằn chịt những dấu hôn, nàng đang quằn quại nằm trên đất và nơi u ốc xinh đẹp đang lắp ló giữa hai đùi ngọc. Không hề có chút ôn nhu yêu thương trong ánh mắt hắn, chỉ có sự thống khỗ đau đớn và hận ý.
Hắn từ từ tháo dây thắt lưng ra, ném xuống đất ……..
*****hết chương 31******



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.